“Anh phô trương quá rồi” Trắc Vịnh Thiển đang ngồi cùng Nghiêm Minh Hữu trong một nhà hàng tại thành phố S.
Anh để những miếng thịt đã được thái nhỏ vào dĩa của cô. Nghiêm Minh Hữu nghe cô nói vậy đương nhiên biết Vịnh Thiển đang nói đến điều gì
Anh nói: “Anh còn muốn phô trương hơn”. Nghiêm Minh Hữu gắp miếng thịt để trước miệng của cô
“Nếm thử xem có ngon không?”
Trắc Vịnh Thiển há miệng để anh đút cho cô. Hương vị hài hoà của món thịt lan toả trong khuôn miệng của cô.
Vịnh Thiển khẽ nhìn Nghiêm Minh Hữu, cô tự hỏi người đàn ông này thật sự không để ý đến quá khứ của cô sao. Dù cô có từng sống trong khu phố đèn đỏ.
“Sao vậy?” Nghiêm Minh Hữu thấy cô cứ nhìn anh mãi, anh dịu dàng nói với cô
“Nếu em không thích vậy chúng ta đến nơi khác hoặc là về nhà em ăn cơm”
“Không có, ngon lắm” Cô vừa thưởng thức chén súp thì nghe anh nói
“Thiển Thiển, em phải ăn nhiều vào, sao em gầy đi rồi”
“Phải vào vai diễn nên phải giảm cân” Cô cũng không giấu diếm.
Anh nhíu mày, định lấy điện thoại ra: “Không được, anh phải gọi nói với họ”
“Không cần mà” Vịnh Thiển vội nói, cô giật lấy điện thoại của anh để xuống bàn
“Diễn viên nào cũng phải vậy thôi, với lại giảm vài kg sau này vẫn có thể tăng cần được mà”
Cô khẽ nói: “Anh đừng lúc nào cũng lấy quyền lực ra ức hiếp người khác như vậy chứ”
Nghiêm Minh Hữu bật cười, anh ôn nhu nhìn cô: “Được rồi, anh không gọi nữa”
°°°
Sau khi ăn xong, Nghiêm Minh Hữu đưa cô về nhà, hiện tại Trắc Vịnh Thiển đã thuê được một căn hộ khác khá gần công ty nên đi lại cũng không khó khăn.
Trắc Vịnh Thiển tháo dây an toàn, cô vừa định xuống xe thì phát hiện cửa không mở được.
“Mở cửa cho tôi” Trắc Vịnh Thiển nhìn về người đang ngồi ở ghế lái. Sao anh lại khoá cửa.
Nghiêm Minh Hữu kéo cô sát lại anh, nỉ non: “Thiển Thiển, em hôn anh một cái, anh mở cửa xe cho em”
Lại nữa rồi.
“Không hôn” Vịnh Thiển bĩu môi. Nghiêm Minh Hữu đặt tay sau gáy của cô khẽ vuốt ve làm cô nhột nên liền tránh né
“Đừng mà, anh đừng có quậy”
Nghiêm Minh Hữu ngơ ngác: “Anh đâu có, anh đang yêu đương mà, em không cho anh hôn cũng không cho anh đụng vào em sao?”
Anh cầm tay cô đặt lên môi: “Thiển Thiển, tối nay anh muốn ở lại với em”
Có một điều Trắc Vịnh Thiển hiểu rõ, cô không thể chống lại Nghiêm Minh Hữu, cô phát hiện ra cái tính bướng bỉnh của anh ngay từ lần đầu gặp anh. Cũng không khác cô lắm.
“Được rồi” Cô đồng ý cho anh ở lại
Nghiêm Minh Hữu hôn lên trán cô rồi nói: “Anh yêu em”
Kết quả là đêm đó, Nghiêm Minh Hữu đã giở trò sang phòng của cô để ngủ lại.
Lúc đó, Vịnh Thiển nhìn anh đứng trước cửa phòng ôm gối bông trong rất đáng thương.
Anh nói với cô: “Em cho anh ngủ cùng với, bên phòng kia hình như có ma”
“Anh Nghiêm, tôi biết anh không có sợ ma” Cô định đóng cửa lại thì bị Nghiêm Minh Hữu ngăn cản rồi lách người đi vào trong.
Anh để gối bông lên giường sau đó đi lại kéo cô ngồi lên đùi anh.
Vịnh Thiển cảm nhận sức nóng trên người anh, đặt biệt là cảm nhận được sự rục rịch ở nơi đang ẩn giấu con quái vật kia.
Nghiêm Minh Hữu nhận ra sự cứng nhắc của Trắc Vịnh Thiển, anh khẽ cười, ôm chặt lấy cơ thể của cô, giọng khàn khàn:
“Thiển Thiển, ở đây chỉ có hai chúng ta”
“Thì sao?” Vịnh Thiển cố gắng bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt của người đàn ông đã trở nên u ám. Cảm giác có một con quái vật đang rình rập để nuốt lấy con mồi.
Anh khẽ vuốt ve vòng eo thon của Trắc Vịnh Thiển: “Anh nhớ em”
Trắc Vịnh Thiển khẽ đẩy anh ra nhưng không được: “Tôi muốn đi ngủ”
“Được” Nghiêm Minh Hữu bế cô rồi quăng lên giường.
“Chúng ta ngủ thôi”
“Nè” Cô nhìn thấy anh đang cởi bỏ áo ngủ bên ngoài làm lộ ra thân hình rắn chắc to lớn của người đàn ông.
“Anh mau mặc vào” Trắc Vịnh Thiển ngại đỏ mặt, cô thấy anh cứ như vậy mà bước đến rồi áp xuống người cô. Vì thế, Vịnh Thiển chỉ có thể chóng tay lên ngực của anh khẽ đẩy ra.
“Em mà nhút nhít là anh không nương tay đâu” Giọng nói của anh đã ám màu sắc dục, Nghiêm Minh Hữu vuốt ve gương mặt của Vịnh Thiển rồi nói nhỏ vào tai của cô
“Thiển Thiển, chúng ta không cần phải ngại ngùng như vậy”
Trắc Vịnh Thiển không dám nhìn xuống dưới, cô cảm nhận được vật nóng bỏng kia đang cọ vào đùi trong của cô.