Sáng hôm sau, cả đám bị lôi dậy bởi Thần Sáng. Khổ thân mấy ông Thần Sáng lần nữa, vì mấy đứa nhóc cực kỳ khó chịu khi bị lôi dậy vào 8 giờ sáng, trong khi chúng muốn ngủ cả ngày. Hậu quả nghiêm trọng nhất là một chị Thần Sáng bị Aoi ném nguyên cái gối vào mặt.
Lên xe là cả bọn ... ngủ tiếp cho nên quãng đường tới trường thế nào thì bọn này hoàn toàn không biết được. Chỉ tới khi xuống xe và Ran mang lên bệnh thất, đám còn lại mới tỉnh ngủ một tí, và nhận được lệnh lên phòng hiệu trưởng ăn một chút ( vì giờ đã quá giờ ăn sáng rồi ) để kể lại cho cô hiệu trưởng nghe mọi chuyện. Ai nghĩ ra cái lệnh này quả là thiên tài, vì nghe đến ăn là cả bọn tỉnh như sáo và sự nhiệt tình tăng vòn vọt, từ trưa tới giờ bọn nó đã được ăn gì đâu!
Đúng là trên phòng hiệu trưởng có đồ ăn thật: một đĩa đầy ú sandwich đủ loại, nhưng mà tụi nó không thấy cô hiệu trưởng đâu cả. Được cái gì thế mà cả bọn ăn rất tự nhiên, và bằng cách nào đó, cái đĩa bánh luôn đầy lên mỗi khi mỗi khi hết. Cuối cùng cô hiệu trưởng cũng vào và cả bọn cũng ngừng ăn. Trông cô không giống cô Mc Gonagal điềm tĩnh như mọi khi cho lắm. Tóc cô rối hẳn lên, áo chùng xộc xệch, đi sầm sập vào trong phòng, kéo ghế ngồi thẳng xuống, môi mím lại. Cô cất giọng - một giọng kiềm chế vô cùng:
- Có chuyện gì ?
Cả đám lần lượt kể lại câu chuyện một cách dè dặt hết mức, xong xuôi cô lập tức hỏi:
- Cây đũa phép đó ai đang giữ hả Kuroba ?
- À! Em còn giữ ạ! - Kaito lôi cây đũa trong ba lô ra
- Cô sẽ đưa cho bộ xem xét! Đây đúng là một trường hợp khó tin, một thế lực không ai rõ đang hoạt động - một thế lực mơ hồ và mạnh đến kỳ lạ. Hơn nữa Bộ sẽ không công khai vụ này lên báo, khó mà hiểu được cái gì đang xảy ra
Một khoảng im lặng lạnh lẽo. Cô hiệu trưởng đột ngột nói:
- Các em về phòng đi. Lâu đài hiện tại thì an toàn. Có lẽ, à không chắc hẳn là kỳ nghỉ này các em phải ở lại đây thôi. Bây giờ Mouri đã được giải bùa rồi, các em có thể xuống thăm em ấy. Còn Misaki, em ở lại đây một chút, có người muốn gặp riêng
- Dạ! - Aoi đáp
Cả đám còn lại đi ra khỏi phòng và tìm xuống bệnh thất. Thầy Flitch quả là cao tay, Ran đã tươi tỉnh trở lại và bà y tá bảo tầm 2 tiếng nữa cô có thể về phòng cho nên cả bọn quyết định ngồi khi lại đợi luôn. Được cỡ nửa tiếng Aoi xuống, thoạt nhìn không có gì khác cả nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy đoạn chun đen lẫn vào màu tóc của con bé đã thay bằng đoạn chun xanh nước biển thắt thành nơ bướm, mỗi đoạn dây thắt thừa ra có đính một hạt cườm đỏ trong veo ở cuối, so với Aoi nó có phần hơi điệu đà quá. Kazuha vui vẻ:
- Sợi dây buộc tóc ở đâu ra thế Aoi ?
- Người quen gửi ạ! - Aoi trả lời
Dù chữ người quen rất chung chung nhưng còn ai ngoài bà nó gửi cho nữa, chắc người gặp lúc nãy cũng là bà nó luôn - đấy là những gì bọn nó nghĩ, cho tới khi Kaito, Chihiro, Heiji, Shinichi nhìn thấy một kẻ khả nghi. Qua kính cửa sổ đã bị phủ một lớp tối đen phản chiếu hình ảnh một chàng trai tầm 25 tuổi với mái tóc trắng và làn da ngăm. Đáng chú ý là đôi mắt trông khá - giống - Aoi của anh ta liếc con bé với một vẻ rất kỳ quặc
- Em có họ hàng gì khác không Aoi ? Ngoài bà của em ấy! - Shinichi hỏi cô nhóc dưới phòng ăn tối. Aoi rời mắt khỏi miếng bánh rồi lại nhìn như lúc trước bình thản đáp:
- Không có, nếu có thì cũng không biết!
- Kể cũng đúng! - Shinichi nghĩ. Sống với bà ngoại từ bé - lúc bố mẹ nó vừa mất tích, thì việc có họ hàng bên nội mà nó không hề biết cũng hợp lý thôi.
- Nhưng em biết bạn cũ của em gái bà em! - Aoi nói đột ngột - Bà có một em gái kém mình nhiều tuổi đã mất từ lâu lắm rồi
- Thế hôm nay người đó đến thăm em à ? - Shinichi thừa cơ hỏi luôn
- Không! Anh không nghĩ là bà em sao ? - Aoi cắm dĩa vào cái bánh nhưng mắt thì nhìn Shinichi chằm chằm
- Bà em già rồi, lại là Muggle! Sao tới được, mà sáng nay anh tưởng em có gọi cho bà rồi ?
- Vâng em có gọi rồi! - Aoi lại nói với một vẻ xa xăm quái lạ
Shinichi đưa tay lên trán. Ngốc thật, anh ta làm sao là bạn của em gái bà Aoi được, dù kém nhiều tuổi tới đâu cũng chẳng thể trẻ tới thế được. Mà thôi chắc chẳng có gì đâu chỉ là người quen của Aoi thôi!
- HẾT CHAP -