Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 157



Hàn Kỳ giật mình, cười khẽ véo mũi Thôi Đào.

Thực ra chàng còn vội hơn cả Thôi Đào, nhưng lấy vợ chỉ có 1 lần, không thể để cho Thôi Đào gả cho chàng chịu tủi được, việc hôn sự có thể tiến hành sớm nhưng không được gấp. Nhất định phải sắp xếp thỏa đáng hết mọi việc, để tất cả người lớn trong nhà họ Thôi đều hài lòng, quan trọng hơn là khiến Thôi Đào hài lòng.

Thôi Đào lại không để tâm tới việc hôn lễ có long trọng hay không, đi qua nhiều thế giới như thế rồi, nàng đã sớm không còn quan trọng hình thức nữa, chỉ cần cả hai hiểu nhau, gần nhau, cùng nhau trải qua ngày dài tháng rộng là được.

Hôm sau nhà họ Thôi đã nhận được thư từ Hàn Kỳ, bọn người cụ bà Thôi cực kỳ vui vẻ vì cuối cùng 2 đứa trẻ cũng đã định được ngày thành hôn. Còn hỏi có yêu cầu gì không á? Thật sự không có! Mọi mặt Hàn Kỳ đều cân nhắc rất chu đáo, họ không còn khuyết điểm gì để soi nữa, đều rất ưng ý mọi kế hoạch của chàng.

Từ đó có thể thấy con rể tương lai rất có thành ý với con gái nhà họ Thôi, mọi người đều rất vui vẻ, cũng càng yên tâm hơn.

2 ngày sau, Thôi Mậu nghe được tin nội bộ trong triều từ miệng đồng nghiệp, Triệu Tông Thanh dính líu tới mưu phản đã bị giam ở phủ Khai Phong chịu xét xử. Nhưng vì vụ án này liên quan rất nhiều bí mật nên không định công khai ra ngoài. Chuyện này lại càng chứng minh độ nghiêm trọng của nó, khiến người dính líu tới phải kinh hãi, không cách nào thoát khỏi được.

Vài ngày trước bên ngoài có tin đồn Triệu Tông Thanh và Thôi lục nương sắp ăn hỏi, Thôi Mậu vẫn không để bụng, cảm thấy dù sao cũng có Triệu Tông Thanh chính miệng bảo đảo rồi. Con gái thôi mà, có là gì. May mà cụ bà Thôi sau này nhận được thư của Thôi Đào, kịp thời đưa người ra ngoài đồng thời giải thích lời đồn. Nếu không đụng phải chuyện này thì người nhà họ Thôi bọn họ sẽ dính dáng tới phản tặc đấy!

Thôi Mậu không khỏi sợ hãi, lập tức về nhà báo lại việc này cho cụ bà Thôi, trong lời nói có chút oán trách Hàn Kỳ đã không báo việc lớn như thế cho họ biết.

“Sao phải kể cho anh nghe? Vừa nói với anh muốn thành hôn với Thất nương nhà anh, vừa nói Lục nương nhà anh không biết liêm sỉ chạy tới nịnh bợ người kia, giờ đã bị bắt về mưu phản à? Những chuyện mà Lục nương đã làm có chuyện nào xứng để cùng bàn chuyện vui của Thất nương không hả!

Nó biết rõ tình cảnh nhà ta, biết sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biết tin này thôi. Dù sao cũng chẳng hề hà gì, chúng ta đã đánh tan nghiệt chướng này từ lâu rồi, biết tin này từ miệng người khác muộn một chút cũng chẳng sao.”

Cụ bà Thôi không kìm được mà liếc Thôi Mậu một cái, mắng ông ta chỉ được cái đầu rỗng. Đàn ông nhà khác đều là trụ cột trong nhà, còn ông ta chỉ biết la ó, hết lần này tới lần khác cản trở người của 4 phòng còn lại.

Thôi Mậu càng nghĩ càng thấy có lý, vội xin lỗi cụ bà Thôi, vừa rồi là ông ta lỗ mãng rồi.

“Là con trai bốc đồng, suy nghĩ không thấu đáo, vẫn may nhờ nó nghĩ chu đáo ạ.”

“Chứ sao, cháu rể là người hiểu lễ nghĩa, còn anh đấy, đã già đầu rồi mà chẳng bằng người ta chút nào.”

Nhắc tới chuyện này, cụ bà Thôi lại nhớ tới Lục nương Thôi Kiều, dù sao cũng là đứa cháu được cụ thật lòng nuôi từ nhỏ tới lớn bên người, thế mà hết lần này tới lần khác khiến cụ thất vọng, khiến cụ mất mặt.

Có trách cũng trách cô ta được cưng chiều quá mức nên mới ôm suy nghĩ trẻ con mà lớn, lại còn muốn so với cả đích nữ nữa. Tất nhiên là chẳng bì được, thế là giở thủ đoạn ngầm, suýt chút đã khiến nhà họ Thôi mất hết thanh danh rồi!

“Chuyện này sao có thể trách mẹ được, mẹ thương yêu nó là phúc phần của nó, là con bé này không hiểu chuyện mà thôi.” Thôi Mậu nhớ tới Thôi Kiều cũng liên tục thở dài và nhíu mày.

“Sau này gặp mặt thông gia, con phải học hỏi Hồ thị thật nhiều, rốt cuộc là làm thế nào mới nuôi dạy ra được một đứa con trai lợi hại như Hàn lục lang chứ.”

Cụ bà Thôi liếc nhìn Thôi Mậu đầy ghét bỏ, chỉ mong Thôi Nguyên và Thôi Khê có chút tiền đồ, tuyệt đối đừng ngu như cha của chúng.

Từ khi Thôi Đào và Hàn Kỳ ăn hỏi, Tiểu Mã thị đã bắt đầu thu xếp đồ cưới cho Thôi Đào, mùa thu năm ngoái bà đã đặt mua đủ hết, sau đó thi thoảng lại nhớ ra thêm vài món. Cụ bà Thôi lại càng phải thêm vài món đắt tiền vào.

Trước đây cụ bà Thôi luôn xử lý công bằng với chuyện hôn sự của con cháu, nhưng giờ cụ không sợ bị nói bất công khi gả cháu gái nữa, trong đám nhỏ thì Thôi Đào chịu nhiều khổ sở nhất, tha hương nhiều năm bên ngoài, khó khăn lắm mới khổ tận cam lai, bà xót xa hơn một chút thì ai dám ý kiến?

“Hơn nữa ta cũng không hề tặng không những thứ này, Hàn lục lang tuyệt đối không phải là vật trong ao, mai sau nhà họ Thôi chúng ta ắt sẽ hưởng lây hào quang của nó, chờ tới lúc ấy mới nịnh thì không kịp đâu!”

Người trong nhà nhao nhao đồng ý lời của cụ bà Thôi, không ai ý kiến gì. Bà cụ lúc nào cũng nhìn người chuẩn, mỗi phòng đều ít nhiều thêm đồ vào. Chuyện này giúp Thôi Đào cuối cùng nhận được một số lượng lớn đồ cưới, khiến nhà Hàn sau này phải xây thêm một nhà kho nữa mới đủ chứa.



7 ngày sau, vụ án kết thúc xét xử, báo cáo chờ trả lời.

Từ khi truy bắt Triệu Tông Thanh tới giờ, trừ nhân viên trong phủ Khai Phong ra, không có bất cứ ai tới tìm gặp y.

Triệu Tông Thanh vốn nghĩ việc mình bại lộ thân phận sẽ khiến cho nhiều người cực kỳ kinh ngạc, chắc chắn sẽ có một vài người không nhịn được mà chạy tới chất vấn y tại sao, nhưng y chưa từng thấy có ai tới. Hẳn là vì y là trọng phạm nên phủ Khai Phong đã từ chối tất cả những người tới thăm tù rồi.

Sau khi biết được sự thật về thân thế của Triệu Tông Thanh, Quận công Diên An không chỉ tức giận, kinh ngạc mà còn thấy hơi may mắn. Nếu Triệu Tông Thanh đã không phải là con ruột của ông ta, vậy tội mưu phản của y sẽ không mấy liên quan tới người trong phủ Quận công. Nếu không, cả nhà sẽ bị tội danh này của y liên lụy, dù có biết hay không.

Phu nhân Quận công dù không phải mẹ ruột của Triệu Tông Thanh nhưng vẫn luôn cảm thấy Triệu Tông Thanh ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến người ta xót xa. Lúc trước khi Quận công muốn sắp xếp gửi y tới nuôi dưới danh nghĩa của bà ta, bà ta cũng thật lòng thích đứa trẻ này, dần dà càng lúc càng yêu thương. Nhưng bà ta không ngờ rằng đứa trẻ mà mình luôn nghĩ rằng ấm áp thấu hiểu lòng người lại là nghịch tặc mưu phản, một Triệu Tông Thanh thân thiện, hô hào muốn đi cầu phúc cho người nhà mà lại tàn nhẫn làm biết bao nhiêu chuyện ác, lạm sát người vô tội như một con thú hoang.

Trong 1 đêm mà 2 vợ chồng như già đi 10 tuổi, lúc đầu họ rất muốn gặp Triệu Tông Thanh, muốn hỏi y cho rõ ràng, lại mắng chửi y một trận. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, 2 vợ chồng vẫn lựa chọn không tới thăm. Dù y có vì nguyên nhân gì thì cũng đã phụ lòng vợ chồng họ, y không xứng nữa!

3 tội ác đứng đầu “10 tội ác” trong “Tống Hình Thống” lần lượt là:

1 mưu phản, tức âm mưu gây hại cho xã tắc.

2 mưu đại nghịch, tức âm mưu hủy hoại điện thờ, lăng tẩm và cung điện.

3 mưu bạn, tức âm mưu chống lại đất nước.

Triệu Tông Thanh đã đủ hết tất cả, tất nhiên sẽ bị kết luận tử hình.

Thôi Đào không có hứng thú với quá trình thẩm vấn Triệu Tông Thanh, cần chi để ý tới một thứ đồ chơi chướng mắt như thế chứ, nếu rảnh thì đi ăn một miếng ruột dê rán còn vui hơn.

Thôi Đào không quên nhắc cai ngục Tôn phải canh giữ Triệu Tông Thanh này cho kỹ, nếu Triệu Tông Thanh mà chạy thì không chỉ phạt ông ta tiền thưởng 1 năm như thế nữa đâu.

Trời đã về đêm, cai ngục Tôn liên tục nhắc đi nhắc lại với cấp dưới phải canh chừng Triệu Tông Thanh cẩn thận rồi mới ngáp dài, tan ca đi về nhà.

1 nén nhang sau, Hàn Tống xuất hiện ngoài nhà lao, báo cho người phụ trách mình cần bổ sung vài chi tiết cho vụ án nên muốn thẩm vấn Triệu Tông Thanh.

Tất nhiên thủ vệ và ngục tốt đều biết Hàn Tống, là Phán quan của phủ Khai Phong, người một nhà cả. Mấy ngày nay đã kết án rồi, công đường phái không ít người tới thẩm vấn Triệu Tông Thanh, bất kể là ban ngày hay ban đêm. Vì thế lúc Hàn Tống đưa ra yêu cầu họ cũng không thấy lạ, trực tiếp cho y đi vào.

Triệu Tông Thanh vừa thấy Hàn Tống, ánh mắt dưới mớ tóc rối bù bỗng hơi sáng lên.

Hàn Tống đi trước thủ vệ nhà tù, nhìn trái phải một lúc mới hạ giọng hỏi Triệu Tông Thanh: “Ngươi gọi ta tới làm gì?”

Trước đó có tiểu lại truyền lời tới y, nói Triệu Tông Thanh trong tù yêu cầu gặp y, còn nói nếu y không tới sẽ phải hối hận.

“Đợi cho vụ án của ta kết thúc, Hàn Kỳ và Thôi thất nương ắt sẽ thu xếp đám cưới đúng không?”

Đáy mắt Hàn Tống thoáng chốc hiện lên một tia ảm đạm, nghĩ tới tin mà mấy ngày gần đây mình nghe được. Hàn Kỳ và Thôi Đào đã quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày 18 tháng 3, sắp tới rồi.

Phản ứng của Hàn Tống khiến Triệu Tông Thanh nhìn thấu lòng y.

“Ngươi cam tâm à?”

Lúc Thôi Đào giả chết, Hàn Tống thường xuyên thức trắng đêm uống say, đều là Triệu Tông Thanh hầu bên cạnh khuyên răn y. Hàn Tống si tình với Thôi Đào tới cỡ nào, Triệu Tông Thanh hiểu rất rõ.

“Cô ấy nói ta ích kỷ, từ đầu chỉ biết thỏa mãn bản thân mình.” Hàn Tống thở dài tự giễu.

“Có ngọc sáng trước mắt, tất nhiên không thể nhìn thấy ngươi được.”

Triệu Tông Thanh cười Hàn Tống ngốc, chỉ biết chịu thua.

“Trên đời này chuyện quái gì cũng có thể nhường, duy chỉ có tình cảm là không thể, vì người chỉ có một, ngươi phải tranh giành, không tranh cả đời này sẽ tiếc nuối, hối hận không kịp đâu.”

“Không, ngươi sai rồi, cô ấy nói dù không có Hàn Kỳ cũng sẽ chẳng chọn ta.”

“Vậy ngươi có từng nghĩ, nếu chỉ có 2 người các ngươi ở trên hoang đảo không người, ngươi si tình đợi cô ta, lâu ngày cô ta sẽ không cảm động mà chọn ngươi sao?”

Triệu Tông Thanh nói với Hàn Tống, vốn dĩ rất nhiều loại vật không hề được nuôi trong nhà, ví dụ như lợn nhà cũng được thuần hóa từ lợn rừng mà thôi. Còn có ngựa nữa, bao nhiêu con ngựa hoang cuối cùng cũng được thuần hóa thành ngựa tốt để người cưỡi đấy thôi.

“Thực chất con người và động vật giống nhau lắm, chỉ cần dùng đúng cách thôi.”

“Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?” Hàn Tống nghi ngờ dò hỏi Triệu Tông Thanh.

“Giúp ta trốn đi, ta sẽ dạy ngươi từ từ khống chế Thôi Đào, khiến trong lòng cô ta chỉ có mỗi mình ngươi, chỉ nghe lời ngươi.”

Hàn Tống chế giễu Triệu Tông Thanh là người si nói mộng.

“Thực ra Hàn Kỳ chỉ cầm được nửa quyển Khuyết Ảnh Thư từ thôn An Định mà thôi, nửa bộ còn lại quan trọng hơn đang ở chỗ ta. Chỉ cần ngươi giúp ta ra ngoài, ta sẽ đưa hết cả quyển sách này cho ngươi. Sau khi đọc xong, bảo đảm ngươi sẽ không phải sầu não nghĩ cách chiếm được trái tim của Thôi thất nương nữa.”

Triệu Tông Thanh thấy Hàn Tống hơi dao động bèn nói thêm.

“Vườn Như Ý của Tô Ngọc Uyển cũng dạy những cô gái kia như thế, ngươi đã thấy rồi đấy, nhưng chẳng qua bà ta chỉ biết vài cách trong sách mà thôi. Nếu ngươi nắm được tinh túy của cả quyển sách này, trái tim của Thôi thất nương nhất định sẽ là của ngươi. Tới lúc đó người và trái tim đều có cả, 2 người có thể trải qua cuộc đời như mơ rồi.”

“Đừng ảo tưởng nữa, bên ngoài canh phòng cẩn mật, ngươi không thể ra ngoài được, ta cũng chẳng giúp được ngươi đâu.” Hàn Tống quay người định đi.

“Ta không cần ngươi thả ta ra ngoài ngay, chỉ cần giúp ta một chút, đi một chuyến thôi.”

Triệu Tông Thanh khuyên Hàn Tống nghĩ kỹ lại, nếu bỏ qua cơ hội lần này thì hắn chỉ có thể lựa chọn từ bỏ Thôi Đào, cả đời này không được nàng ngó ngàng tới.

“Người con gái mà ngươi yêu thương nhất, từ nay về sau lại hầu hạ dưới người tên đàn ông khác, sinh con dưỡng cái cho hắn đấy.”

Hàn Tống dừng chân, 2 tay siết chặt hồi lâu rồi quay đầu oán hận nhìn Triệu Tông Thanh, “Ngươi nói đi.”

Triệu Tông Thanh bảo Hàn Tống tới gần hơn một chút rồi nói nhỏ với Hàn Tống vài câu.

Hàn Tống lập tức rời khỏi đại lao.

Hôm sau, trời vừa tối, Hàn Tống lại xuất hiện ở đại lao lần nữa, y mặc áo khoác, dựng cao cổ áo, dùng tay ho khan vài tiếng, bảo thủ vệ hôm nay mình phải thẩm vấn Triệu Tông Thanh tiếp.

Sau khi Hàn Tống bước vào đại lao không lâu, một người đàn ông thân hình cực giống y, mặc quần áo y hệt y cúi đầu đi vội ra khỏi nhà lao.

Kẻ đó đi dọc theo bờ tường thiếu sáng, vòng ra cửa hông.

Ngoài phủ Khai Phong cũng có thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, nhưng phía Tây cửa hông này có một cái chuồng chó, không có ai canh giữ. Y leo ra ngoài chuồng chó này, sau đó vội vàng đi tới tiệm bánh bao của An đại lang ở đường Đông.

Triệu Tông Thanh bước vào tiệm bánh bao rồi không bước ra nữa.

Lát sau, tiệm bánh bao cũng đóng cửa đuổi khách.

Bấy giờ Vương Chiêu sai bọn nha dịch lập tức bao vây tiệm bánh bao. Sở dĩ họ không xông thẳng vào là vì sợ trong tiệm bánh bao này có đường hầm, tuyệt đối không thể để Triệu Tông Thanh này có cơ hội chạy thoát được.