Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 38



Thôi Đào theo như trong thư, một mình đến lầu Bát Tiên.

Nàng vừa vào cửa, tư ba Hà An đã vội đón tiếp, cười báo cho Thôi Đào những đề nghị cho món ăn lần trước của nàng đều được Tiến sĩ trà sửa lại, giờ lầu Bát Tiên làm ăn tốt hơn so với trước kia rất nhiều, ngày càng nhiều người nghe tiếng mà đến, mấy ngày nay tiền trong tửu lầu kiếm được gấp bội.Hàn Tống nói xong bèn cúi đầu một lát, hai tay siết chặt tách trà, lúc ngẩng đầu lên liền hướng ánh mắt chờ mong nhìn Thôi Đào: “Đào Tử, thật sự em không nhớ về ta chút nào ư?”“Nói cho tôi biết chi tiết một chút đi, rốt cuộc tôi đã trải qua những chuyện thế nào vậy.” Thôi Đào nói.

Hà An bảo Thôi Đào đợi một chút, sau đó chạy từ trong bếp ra cầm một túi tiền đưa cho Thôi Đào.“Anh chẳng thân chẳng quen với tôi, sao thấy tôi bị phủ nha truy đuổi lại dám tin một kẻ xấu như tôi, lại còn giúp sắp xếp chỗ ở chăm lo cho tôi nữa?”(*) Từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.Hà An kể lại chuyện Hàn Tống ăn một nửa đồ nhắm và rượu cho Thôi Đào nghe, cảm thán thật kỳ lạ.

Đây tất nhiên là lầu Bát Tiên dùng để hiếu kính cho Thôi Đào.Đám thủ vệ thấy thế lập tức nắm lấy đao lớn bên hông, quát y không được vô lễ mà mạo phạm nha môn. Thiếu niên kia không hề có ý định dừng lại, muốn xông vào cổng chính phủ Khai Phong, trong miệng lớn tiếng kêu oan.

Lúc nhận Thôi Đào phát hiện túi tiền này không nặng, chắc chắn không bằng lần trước. Nhưng ông chủ tửu lâu này cũng không phải kẻ ngốc, nàng bèn đoán được trong này không chỉ có tiền mà còn có giao tử.

Khối lượng tiền đồng quá nặng, lúc giao dịch lớn hay mang theo cũng sẽ khá phiền phức, vì thế quan phủ bèn đặt ra giao tử, dùng đơn vị tiền giấy để dùng thay cho tiền đồng trong những giao dịch lớn.Xung quanh có 2 tên thủ vệ hơi gần hơn một chút, trước ngực và trên mặt bị văng đầy máu, mặt đất chỗ thiếu niên kia bỏ mình cũng có một mảng máu đỏ lan ra nhanh chóng.Thôi Đào cáu kỉnh giơ 2 ngón trỏ lên xoa xoa huyệt thái dương.

Quả nhiên đúng như Thôi Đào đoán, Hà An lập tức nhỏ giọng nói với nàng rằng trong đây còn có vài tờ giao tử nữa.Thôi Đào lắc đầu bảo không sao. Nghiệm thi mà đầy máu tanh thế này, nàng không thèm giành với ngỗ tác Lưu đâu.Vương Chiêu gãi đầu, hắn cũng thấy chuyện này khó mà giải quyết được, nếu không phải nữ tù thì khó điều tra hơn thật, đến cả phương hướng cũng chẳng có.Thôi Đào nghi ngờ cây trâm bạc tinh xảo này rất có thể là do Hàn Tống, một người có xuất thân không tầm thường tặng cho mình. Nhưng nếu là y tặng, mà đầu cây trâm này có thể kéo ra, bên trong lại rỗng, là đồ của mật thám, vậy là sao?

“Vốn Tiến sĩ định cho toàn là giao tử, nhưng tôi nói phải có ít tiền đồng thì tiện hơn, nên chuẩn bị một phần giao tử và một phần tiền đồng.” Hà An giải thích.Thôi Đào bèn vươn tay định lấy một miếng ăn, nhưng Hàn Kỳ nói: “Không cho.”

“Cẩn thận đấy, không tệ.” Thôi Đào khen ngợi Hà An xong bèn tới phòng Thiên tử số 5 rồi dặn Hà An, “Nếu không có tôi phân phó thì không cho phép bất cứ kẻ nào đến quấy rầy hết, tới gần cũng không được.”Hàn Tống nói xong bèn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Thôi Đào chăm chăm, khuôn mặt sáng láng luôn mang theo ý cười.Thôi Đào: “Đáp đúng thì có điểm tâm ăn không ạ?”

Hà An vỗ ngực liên tục hứa hẹn, bảo Thôi Đào cứ yên tâm, hắn chắc chắn sẽ canh giữ cho.Hàn Kỳ thấy nàng như thế thì khẽ cười, “Có lời gì muốn nói với ta không hả?”Ngỗ tác Lưu lập tức kiểm tra thi thể thiếu niên lần 2 rồi bẩm báo tình hình lại cho Hàn Kỳ.Thôi Đào lại khẽ gật đầu. Nàng đã hiểu ý của Hàn Kỳ, tại hiện trường vụ án, trong lúc không còn ý định sống tiếp nữa, thế mà nàng lại cực kỳ để ý đến cây trâm này. Rõ ràng cây trâm này có một ý nghĩa nhất định với nàng.

Sau khi vào Nhã gian xong, Thôi Đào lập tức đóng cửa lại, thấy Hàn Tống đang ngồi cạnh bàn lập tức đứng lên định đón mình.“Chuyện này kỳ lạ quá, 10 nữ tù cũng không phải con số ít, sao có thể biến mất như không khí thế kia?” Thôi Đào thở dài.

“Đào Tử!”Thôi Đào không xác định được trong những lời Hàn Tống nói có bao phần là thật, nhưng xét theo hiện tại thì đều hợp lẽ cả, logic đầy đủ. Nếu Hàn Tống thật sự vì bảo vệ thanh danh của nàng mà giấu giếm chuyện quen biết, cũng để tránh để nàng bị định tội thì Thôi Đào không nghĩ ra được mình có lý do nào để bán Hàn Tống cả.

Hàn Tống kích động gọi Thôi Đào một tiếng, định sải bước đi tới trước mặt Thôi Đào.“Hơi khó đó, đây là của đầu bếp nữ nhà ta làm.” Hàn Kỳ nói.

Nàng vội đưa tay ra hiệu Hàn Tống không cần phải phấn khích như thế.“Đào Tử, có thể gặp lại em, thật tốt biết mấy.”(*) Loại cây có giá trị dinh dưỡng cao, vitamin A trong quả giúp ngăn ngừa và giảm các bệnh về mắt như khô mắt, hỗ trợ chống lão hóa.

Hàn Tống lập tức dừng bước, trong mắt tràn ngập ý cười rồi thở phào nhẹ nhõm nói: “Lúc nhìn thấy em ở ngõa xá 3 ngày trước, ta còn không dám tin rằng mình đã nhìn thấy em bình an vô sự, ta thật sự rất vui mừng. Hơn 2 tháng nay, chẳng có ngày nào ta được ngủ yên giấc cả.”“Thôi quan Hàn hẹp hòi thế, người ta đã cố tình nấu cơm cho ngài ăn rồi, ăn một miếng điểm tâm của ngài thì có làm sao chứ?” Thôi Đào bất mãn nói.

“Hiện tại anh biết được bao nhiêu chuyện của tôi rồi?” Thôi Đào muốn biết Hàn Tống có thật sự biết tình hình của mình bây giờ, biết nàng mất trí nhớ hay không. Dù sao chuyện nàng mất trí nhớ cũng chẳng phải là bí mật gì nữa rồi, nhưng nếu Hàn Tống vẫn giả vờ không biết thì hẳn là y ta có vấn đề.“Hiện tại anh biết được bao nhiêu chuyện của tôi rồi?” Thôi Đào muốn biết Hàn Tống có thật sự biết tình hình của mình bây giờ, biết nàng mất trí nhớ hay không. Dù sao chuyện nàng mất trí nhớ cũng chẳng phải là bí mật gì nữa rồi, nhưng nếu Hàn Tống vẫn giả vờ không biết thì hẳn là y ta có vấn đề.“Truyền lời cho cô ấy, nếu như còn lần sau nữa thì ta sẽ giết cô ấy!” Hàn Tống hung hăng nhấn từng chữ, trong mắt tràn đầy vẻ u ám dữ tợn.

“Em vì vụ án của vợ chồng Mạnh Đạt mà vào đại lao phủ Khai Phong, giờ đang mất trí nhớ.” Hàn Tống nói.Lúc này Thôi Đào mới chợt hiểu tại sao mình cảm thấy nốt ruồi trên tay Hàn Tống lại khác với Hàn Kỳ, hóa ra trên tay Hàn Tống chỉ là hình xăm.

Không có nói dối chuyện này, Thôi Đào lại hỏi Hàn Tống: “Vậy sáng nay, tại sao anh lại giả vờ không quen biết tôi trước mặt Thôi quan Hàn chứ?”“Đào Tử!”“Hẳn là vậy, em chưa từng nói cho ta biết chúng lấy ai để uy hiếp em cả. Thực ra em cũng chẳng nói cho ta hay thân thế của mình.” Hàn Kỳ rủ mi mắt xuống, giọng điệu chậm rãi, nét mặt có chút đau buồn.Hàn Kỳ cười, “Theo sự thông minh hiện tại của ngươi, nếu ngươi không dùng mưu ma chước quỷ để đánh lên người phủ Khai Phong, chịu trung thành tuyệt đối làm việc thì đã đủ lấy công chuộc tội rồi.”

“Tất nhiên là vì lo lắng cho thanh danh của em rồi, có một số việc không tiện để người của quan phủ biết, nếu không định tội em rồi thì lúc ấy ta sẽ không cứu ra được đâu.” Hàn Tống thành khẩn giải thích với Thôi Đào, “Từ sau khi em mất tích, ta luôn nghe ngóng xung quanh, nhưng làm thế nào cũng không ngờ được là em đã đến Biện Kinh. 3 ngày trước ta tình cờ gặp em ở ngõa xá, hưng phấn biết bao nhưng chưa kịp nói lời nào thì Hàn Trĩ Khuê đã tới, ta chỉ có thể tránh đi. Mấy ngày nay ta thăm dò được rằng em đã mất trí nhớ, còn biết em là con gái nhà Bác Lăng Thôi Thị thì lại càng nóng lòng hơn, muốn tìm cơ hội để gặp em một lần.”Thủ vệ thấy thế đều dừng lại, cảnh cáo thiếu niên đừng làm bậy, nhưng chưa kịp nói xong thì đã có một dòng máu phun ra.

Cha Hàn Tống là học sĩ Xu Mật Trực* nên cũng xem như là có ít quan hệ với nha môn ở Biện Kinh, bởi thế y có thể nghe ngóng được một ít thông tin nội bộ.Thôi Đào không kìm được mà thở dài, nàng đúng là tội nhân, nàng có tội thật.Phải nhớ ơn cũ, không thể vong ân phụ nghĩa được, nếu Hàn Tống đúng như lời y nói, y đã hao tâm tổn sức chăm sóc nàng, giúp nàng lẩn trốn sự truy đuổi của quan phủ như thế. Thực tế Hàn Tống cũng không hề làm ra chuyện cưỡng gian, rõ ràng y tôn trọng nàng, dù người này có tính cố chấp nhưng rất nhiều người không hoàn hảo mà, đây không thể chỉ ra được y là kẻ xấu.Lúc nhận Thôi Đào phát hiện túi tiền này không nặng, chắc chắn không bằng lần trước. Nhưng ông chủ tửu lâu này cũng không phải kẻ ngốc, nàng bèn đoán được trong này không chỉ có tiền mà còn có giao tử.

Tên tùy tùng vội nhỏ giọng đáp lại rồi lùi ra, đóng kỹ cửa lại.(*) Từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.Ngỗ tác Lưu nói xong bèn hừ lạnh cười một tiếng, lúc định xoay người đi lại bắt gặp Hàn Kỳ và Vương Chiêu đang đứng sau lưng mình.(*) Một chức quan để lo liệu việc thẩm vấn và phụ trách các tài liệu chính trị và quân sự cơ mật.

Tiếp đó Hàn Tống lại giải thích quan hệ giữa y và Hàn Kỳ cho Thôi Đào. Nàng nghe y kể lại cũng không có gì quá khác biệt với những gì mà Hàn Kỳ đã nói.“Không có sơ hở gì, cũng trùng khớp với vụ án của vợ chồng Mạnh Đạt, đều là trộm bản đồ vận chuyển muối. Nếu xảy ra ở phủ Đặng Châu thì Đại nhân có thể phái người âm thầm điều tra một chút để xem năm ngoái có kẻ nào trộm đồ không.” Thôi Đào nói.

“Hàn Trĩ Khuê cực kỳ sáng dạ, ta không muốn vì mình mà khiến cho huynh ấy tra ra quá nhiều, khiến thanh danh của em bị tổn hại, khó mà xoay mình được.”Cha Hàn Tống là học sĩ Xu Mật Trực* nên cũng xem như là có ít quan hệ với nha môn ở Biện Kinh, bởi thế y có thể nghe ngóng được một ít thông tin nội bộ.

“Vậy mối quan hệ trước kia của chúng ta là?” Thôi Đào nghi hoặc nhìn Hàn Tống.“Nếu đạo hạnh ngươi cao thâm, nói lần nào chuẩn lần đó thì sao không tự mình làm đi? Hơn nữa sao không thể nhìn ra được pháp sư mời tới đạo hạnh chưa đủ hả?”

“Ôi xem đầu óc ta này, thế mà lại quên mất chuyện em bị mất trí nhớ rồi.” Hàn Tống hơi ngạc nhiên, đối diện với vẻ mặt mơ hồ của Thôi Đào, ánh mắt y thoáng hiện lên nét khổ sở, “Vậy là em chẳng nhớ chút gì liên quan đến ta ư?”Lúc trời sập tối, Hà An cầm hộp cơm, mượn cớ đưa cơm tới phủ Khai Phong để đến gặp Thôi Đào.Hàn Tống kích động gọi Thôi Đào một tiếng, định sải bước đi tới trước mặt Thôi Đào.

“Tôi còn nhớ nốt ruồi trên tay anh.” Thôi Đào nhìn ngón tay Hàn Tống dùng vải thưa quấn lại, ngập ngừng hỏi, “Sao anh lại nói dối là ngón tay bị phỏng vậy?”Thôi Đào: “Là sao?”

“Haizz, nói ra thì đúng là buồn cười. Vốn dĩ ta không có nốt ruồi này, sau đó mới xăm lên, vì định đến gặp Hàn Trĩ Khuê mà phải khoét “nốt ruồi” đó đi đấy.” Hàn Tống cởi băng gạc ra, đưa vết thương trên ngón trỏ cho Thôi Đào nhìn. Chỗ vốn có nốt ruồi đã bị khoét ra, trở thành một vết thương thiếu thịt.(*) Loại cây có giá trị dinh dưỡng cao, vitamin A trong quả giúp ngăn ngừa và giảm các bệnh về mắt như khô mắt, hỗ trợ chống lão hóa.

Lúc này Thôi Đào mới chợt hiểu tại sao mình cảm thấy nốt ruồi trên tay Hàn Tống lại khác với Hàn Kỳ, hóa ra trên tay Hàn Tống chỉ là hình xăm.“Hóa ra là tôi vẫn luôn ngấp nghé bản đồ vận chuyển muối của Triều đình.” Thôi Đào thở dài, “Tội danh này xem ra không lo liệu nổi rồi.”Thiếu niên kia cắt cổ mình, lập tức ngã rạp xuống đất.

“Đây là vì cớ gì?” Thôi Đào khó hiểu hỏi y.Hàn Kỳ mỉm cười, tiếp tục cầm miếng điểm tâm thứ hai lên ăn, không hề vạch trần cũng như không phủ định lời bác bỏ của Thôi Đào.

“Tuổi nhỏ dại dột ấy mà.”Bọn thủ vệ thấy thế đều giật mình, rút đao của mình ra đề phòng, định bắt thiếu niên kia lại.

Hàn Tống xấu hổ cười, nói với Thôi Đào từ nhỏ y và Hàn Kỳ đã cùng nhau lớn lên, vì Hàn Kỳ thông minh dị thường, tài trí phi phàm nên đám con cháu thế gia cùng học chung với Hàn Kỳ, bọn y đều lấy chàng làm gương. Nhất là y, cực kỳ kính nể Hàn Kỳ.“Không biết có oan tình gì mà không chịu nói rõ, cứ kiên quyết chọn tự vẫn trước cửa phủ Khai Phong thế này nữa.”“Lúc đó anh em thắm thiết, sau này lại sắp chia xa nên ta bèn xăm một nốt ruồi trên tay giống như huynh ấy, muốn dùng nó để động viên bản thân. Giờ ta về lại Biện Kinh gặp huynh ấy nhưng ngại cho huynh ấy thấy thứ này nên hôm qua mới làm thế.

“Lúc đó anh em thắm thiết, sau này lại sắp chia xa nên ta bèn xăm một nốt ruồi trên tay giống như huynh ấy, muốn dùng nó để động viên bản thân. Giờ ta về lại Biện Kinh gặp huynh ấy nhưng ngại cho huynh ấy thấy thứ này nên hôm qua mới làm thế.

Hôm nay ta đến phủ Khai Phong, trừ để gặp huynh ấy ra còn muốn tìm tới Phán quan Vương, người có giao tình với nhà ta để nghe ngóng tin tức của em, ai ngờ lại trực tiếp gặp được em.”“Tôi muốn gặp Phủ doãn Bao!”

Hàn Tống nói xong bèn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Thôi Đào chăm chăm, khuôn mặt sáng láng luôn mang theo ý cười.

“Đào Tử, có thể gặp lại em, thật tốt biết mấy.”Hàn Tống ngoan ngoãn ngồi xuống, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Thôi Đào, như thể y mà nhìn ít đi một chút thì 1 khắc sau Thôi Đào sẽ biến mất ngay vậy.Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào một cái, kiên quyết không nói gì.

Thôi Đào trực tiếp phớt lờ lời thổ lộ tình cảm này của Hàn Tống, tiếp tục bình tĩnh suy nghĩ để phân tích vấn đề. Hiện tại những lời giải thích của Hàn Tống đều có lý, nàng bèn ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà rồi cũng rót cho Hàn Tống một tách, mời Hàn Tống ngồi xuống bàn đối diện.“Tôi nghĩ kỹ rồi, sau này sẽ không nói càn nữa.”Bị Hàn Kỳ hỏi câu này, Thôi Đào giả vờ cao thâm lập tức không nhịn được mà chế nhạo chàng, giải thích, “Có lẽ vì vị pháp sư tôi mời tới kia chưa đủ đạo hạnh, pháp lực không đủ nên không ngăn được ạ.”

Hàn Tống ngoan ngoãn ngồi xuống, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Thôi Đào, như thể y mà nhìn ít đi một chút thì 1 khắc sau Thôi Đào sẽ biến mất ngay vậy.Nghĩ đến Tào Tháo là Tào Tháo đến mà.“Cô bớt giả mù sa mưa với ta đi, giữ cái bộ dạng đó mà đi nũng nịu với Thôi quan Hàn và tuần phủ Vương trẻ tuổi ấy! Ta già rồi, ăn không vào bộ dạng hồ ly lẳng lơ này đâu.” Ngỗ tác Lưu hừ lạnh.

“Nói cho tôi biết chi tiết một chút đi, rốt cuộc tôi đã trải qua những chuyện thế nào vậy.” Thôi Đào nói.“Hả? Vậy 2 bữa cơm đó không phải ngươi đang cảm ơn ta à?” Hàn Kỳ hỏi lại.

Nếu Hàn Tống đã cố tình giấu giếm Hàn Kỳ thì hẳn trong quá khứ nàng cũng đã có một số chuyện không thể để Hàn Kỳ biết được, có lẽ là phạm pháp rồi.Hoàng hôn, người qua lại trên đường phố thưa thớt đi nhiều. Thủ vệ canh giữ cổng chính phủ Khai Phong thấy yên tĩnh lạ thường nên không khỏi buồn ngủ, bỗng từ đâu có một thiếu niên vọt tới.“Có lẽ là em muốn bảo vệ người thân có liên quan đến chăng, Địa Tang Các luôn lấy chuyện này để uy hiếp em mà. Lúc ta gặp em 1 năm trước, ta đã cảm giác được thực ra em chẳng thiết sống lắm rồi.” Hàn Tống thở dài.

“1 năm trước lúc em trộm bản đồ vận chuyển muối ở phủ Đặng Châu đã bị quan phủ truy sát. Đúng lúc ta gặp được nên bèn ra tay cứu em. Ta sắp xếp cho em ở trong một gian nhà của nhà họ Hàn ở Đặng Châu. Lúc đó em khóc bảo mình thực sự không muốn làm những việc đó, là những kẻ ở Địa Tang Các không chịu buông tha, chúng còn lấy người thân của em để uy hiếp. Sau đó ta bèn tìm người dàn dựng em giả chết để giúp em thoát khỏi sự khống chế của những kẻ đó.Lúc trước khi Hàn Kỳ treo thưởng chân dung, hoàn toàn có thể không cần nhắc đến chuyện nàng bị mất trí nhớ. Sở dĩ để tin này lọt ra là để thả câu. Nếu nàng đúng là mật thám, nếu sau lưng nàng còn có kẻ khác thì khi nghe tin nhất định sẽ lập tức hành động. Vì thế mới dẫn Địa Tang Các tới, nhưng giờ Hàn Tống có liên quan tới chúng hay không thì phải điều tra thêm mới biết được.“Nếu mi có oan ức thì trình đơn kiện lên, cổng chính nha môn há lại để mi xông bậy à! Mau cút đi!” Thủ vệ lại quát thiếu niên lần nữa.

Bình yên được hơn 1 năm, hôm đó là mùng 9 tháng 2, ta được lệnh của cha phải vội ra ngoài, chân trước vừa bước ra khỏi cửa, chân sau đám người Địa Tang Các đã tìm tới muốn cướp em đi. Ta dẫn theo tùy tùng liều mạng với chúng, cuối cùng mới dẫn em chạy thoát được, sau đó vội sắp xếp cho em ở một căn nhà khác. Vốn cứ nghĩ em đã an toàn, nhưng ta đã sơ sẩy, lúc ta quay về thì em đã biến mất rồi. Nha hoàn hầu hạ em nói em nhận được một bức thư, khóc thầm rất lâu rồi ngay tối đó đã không từ mà biệt.”Nói tóm lại là không tra được 10 người này.

Hàn Tống lập tức lấy ra một bức thư đã nhàu nát trong ngực áo đưa cho Thôi Đào.Hàn Tống mỉm cười nhìn bóng lưng Thôi Đào rời đi, sau đó chắp tay đứng cạnh cửa sổ, mắt nhìn theo Thôi Đào ra khỏi lầu Bát Tiên, bóng dáng dần tan biến ở cuối phố xá ồn ã kia.Ngỗ tác Lưu đi được vài bước, phát hiện Thôi Đào đi theo sau mình bèn cáu kỉnh quay lại hỏi nàng: “Cô đi theo ta làm gì hả?”“Hôm nay ngươi lại lén ra ngoài à?”

Thôi Đào mở ra xem, trên thư viết: “Giờ Tý* tối nay, miếu Thành Hoàng, đến thì người sống, không đến thì người sẽ chết.”“Tất nhiên tôi còn nhớ một chút về anh, một “chấm” trên ngón tay anh đấy. Tôi nghĩ, hẳn là trước kia tôi thật sự từng có tình cảm với anh.” Lúc nàng vừa gặp Hàn Tống, trái tim Thôi Đào có một cảm giác co thắt, hẳn là phản xạ có điều kiện trong vô thức của cơ thể.Nếu là trâm vàng, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là lấy từ nhà giàu sang.“Năm đó lần đầu tiên ta thấy em, trong đầu chỉ có một câu “Cô ấy là giai nhân, há có thể làm tặc được”, ta tin em không phải người xấu!” Giọng điệu của Hàn Tống cực kỳ kiên định.

“Có thể không nói ư?” Thôi Đào hỏi lại.Thôi Đào lập tức ỉu xìu, quay lại ngồi chỗ cũ rồi cười nịnh nọt hỏi Hàn Kỳ muốn biết gì.(*) Từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.“Tay nghề tinh tế thế này, có vẻ như xuất phát từ trong cung hoặc nhà quyền quý.” Hàn Kỳ lập tức lấy ra 3 cây trâm vàng hình bướm khác nhau trong tay áo rồi đặt lên bàn, so sánh với cây của Thôi Đào, độ tinh xảo của 3 cây trâm này lại có phần thua kém.

“Em cất bức thư này dưới gối đầu, có lẽ là cố tình để lại cho ta, cho ta một câu trả lời.” Hàn Tống thở dài, áy náy xin lỗi Thôi Đào, “Trách ta không suy nghĩ thấu đáo, không thể bảo vệ em cho tốt.”“Có thể chứ.” Hàn Kỳ đáp, không hề ép buộc mà lập tức cầm một miếng điểm tâm trong mâm cho vào miệng.

Thôi Đào chỉ vào chữ “người” trong thư, “Hẳn đây đang nói người thân của tôi nhỉ?”“Vậy chuyện xá tội cho tôi —” Thôi Đào lại cầm một miếng điểm tâm nữa bỏ vào miệng, ánh mắt háo hức nhìn Hàn Kỳ, hệt như một chú chó con đang thè lưỡi.

“Hẳn là vậy, em chưa từng nói cho ta biết chúng lấy ai để uy hiếp em cả. Thực ra em cũng chẳng nói cho ta hay thân thế của mình.” Hàn Kỳ rủ mi mắt xuống, giọng điệu chậm rãi, nét mặt có chút đau buồn.Lúc ngỗ tác Lưu ra khỏi cửa, Thôi Đào cũng vội tạm biệt Hàn Kỳ mà đi theo.

“Hôm đó anh liều mạng với người Địa Tang Các đã mặc quần áo nào, trên người có dính máu không?” Thôi Đào hỏi lại.Vì 2 mảnh ghép ký ức đều có máu nên lúc trước nàng vô thức đặt vào cùng một hoàn cảnh để phân tích, cứ cho rằng đều xảy ra ở hiện trường vụ án. Thực ra Hàn Tống cứu nàng lại là trong một tình huống khác, trước đó 2 tháng.Lúc Thôi Đào định rời khỏi thì đúng lúc Vương Chiêu qua bẩm lại tiến triển điều tra vụ án 10 cái xác chết cháy, nàng bèn ở lại một bên nghe thử.

Hàn Tống lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Thôi Đào: “Đúng là trên người ta có dính máu, một mảng trước ngực ấy, vì lúc đó có người của cha giục ta nên ta không thể ở lâu được, vì thế chỉ vội tạm biệt em rồi rời đi. Đào Tử, có phải em đã nhớ ra chuyện gì rồi không?”“Haizz, nói ra thì đúng là buồn cười. Vốn dĩ ta không có nốt ruồi này, sau đó mới xăm lên, vì định đến gặp Hàn Trĩ Khuê mà phải khoét “nốt ruồi” đó đi đấy.” Hàn Tống cởi băng gạc ra, đưa vết thương trên ngón trỏ cho Thôi Đào nhìn. Chỗ vốn có nốt ruồi đã bị khoét ra, trở thành một vết thương thiếu thịt.

Hóa ra đây mới chính là người đàn ông có vết máu trên ngực xuất hiện trong trí nhớ của nàng.Thôi Đào lập tức cầm một miếng điểm tâm lên cắn một cái, phải phân tích thật kỹ xem mùi vị thế nào, như thế thì quay về nàng tự cân nhắc cũng có thể làm ra được, không cần phải chịu sự “uy hiếp” của người nào đó. Trong điểm tâm có mùi sữa tươi và khoai môn, lớp da giòn rụm bên ngoài lại có mùi hạt, chắc hẳn là có hạnh nhân trong đó.Thôi Đào: “Tất nhiên là thế rồi.”

Vì 2 mảnh ghép ký ức đều có máu nên lúc trước nàng vô thức đặt vào cùng một hoàn cảnh để phân tích, cứ cho rằng đều xảy ra ở hiện trường vụ án. Thực ra Hàn Tống cứu nàng lại là trong một tình huống khác, trước đó 2 tháng.“Chẳng phải làm pháp sự là có thể tránh họa sát thân à?”

“Anh chẳng thân chẳng quen với tôi, sao thấy tôi bị phủ nha truy đuổi lại dám tin một kẻ xấu như tôi, lại còn giúp sắp xếp chỗ ở chăm lo cho tôi nữa?”Thôi Đào nhìn thiếu niên với gương mặt xanh xao vàng vọt, trên tay có vết chai, dù quần áo cũng xem như chỉnh tề nhưng đôi giày đã cũ nát đến mức thủng lỗ, có thể thấy nhà y rất túng thiếu.

“Năm đó lần đầu tiên ta thấy em, trong đầu chỉ có một câu “Cô ấy là giai nhân, há có thể làm tặc được”, ta tin em không phải người xấu!” Giọng điệu của Hàn Tống cực kỳ kiên định.“Tất nhiên là vì lo lắng cho thanh danh của em rồi, có một số việc không tiện để người của quan phủ biết, nếu không định tội em rồi thì lúc ấy ta sẽ không cứu ra được đâu.” Hàn Tống thành khẩn giải thích với Thôi Đào, “Từ sau khi em mất tích, ta luôn nghe ngóng xung quanh, nhưng làm thế nào cũng không ngờ được là em đã đến Biện Kinh. 3 ngày trước ta tình cờ gặp em ở ngõa xá, hưng phấn biết bao nhưng chưa kịp nói lời nào thì Hàn Trĩ Khuê đã tới, ta chỉ có thể tránh đi. Mấy ngày nay ta thăm dò được rằng em đã mất trí nhớ, còn biết em là con gái nhà Bác Lăng Thôi Thị thì lại càng nóng lòng hơn, muốn tìm cơ hội để gặp em một lần.”Hàn Kỳ nghe Thôi Đào kể lại hết mọi chuyện xong thì trầm ngâm một lát, hỏi Thôi Đào thấy thế nào.

Thôi Đào đã hiểu loáng thoáng ý của Hàn Tống, y vừa gặp nàng đã yêu. Chỉ đơn giản là nhìn mặt nên cảm thấy nàng không xấu. Mối quan hệ nhân quả này cũng không tệ, rất đáng để mở rộng ở phủ Khai Phong này, như thế thì nàng không cần phải ngồi tù nữa rồi.

“Vậy có phải chúng ta đã —” Thôi Đào trong lòng chắc mẩm nàng vẫn còn trinh nguyên nhưng vẫn cố ý dò hỏi Hàn Tống để xem hắn trả lời thế nào.Vương Chiêu cũng gật đầu, “Bọn ta đều cảm thấy chuyện này rất lạ, nhiều ngày đến các châu huyện xung quanh điều tra đều không tìm ra được gì hết. Có khi nào vải áo màu thổ hoàng chỉ là trùng hợp, không phải nữ tù mà là thân phận khác không?”

Hàn Tống vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm! Chúng ta chưa từng làm ra chuyện gì vượt quá quy củ cả. Nhưng ta thừa nhận, quả thực ta luôn muốn lấy lòng em, không muốn để em làm vợ lẽ. Vốn ta định sau khoa cử sẽ bàn tính với cha cưới em vào nhà, còn chuyện thân phận, ta đã nghĩ cách chu toàn, tìm người thu xếp thân phận mới phù hợp với em, ai mà ngờ lại có những chuyện như thế.”Có lẽ vì cứ khăng khăng thích khoe khoang mà Thôi Đào mới phá lệ giả làm một người bí ẩn khó nắm bắt. Còn chuyện 2 lần gần đây đều bị nàng nói chuẩn thì chủ yếu là do phủ Khai Phong là chỗ có xác suất xảy ra họa sát thân cao mà thôi.Không có nói dối chuyện này, Thôi Đào lại hỏi Hàn Tống: “Vậy sáng nay, tại sao anh lại giả vờ không quen biết tôi trước mặt Thôi quan Hàn chứ?”

Hàn Tống nói xong bèn cúi đầu một lát, hai tay siết chặt tách trà, lúc ngẩng đầu lên liền hướng ánh mắt chờ mong nhìn Thôi Đào: “Đào Tử, thật sự em không nhớ về ta chút nào ư?”“Cẩn thận đấy, không tệ.” Thôi Đào khen ngợi Hà An xong bèn tới phòng Thiên tử số 5 rồi dặn Hà An, “Nếu không có tôi phân phó thì không cho phép bất cứ kẻ nào đến quấy rầy hết, tới gần cũng không được.”

“Tất nhiên tôi còn nhớ một chút về anh, một “chấm” trên ngón tay anh đấy. Tôi nghĩ, hẳn là trước kia tôi thật sự từng có tình cảm với anh.” Lúc nàng vừa gặp Hàn Tống, trái tim Thôi Đào có một cảm giác co thắt, hẳn là phản xạ có điều kiện trong vô thức của cơ thể.“Em vì vụ án của vợ chồng Mạnh Đạt mà vào đại lao phủ Khai Phong, giờ đang mất trí nhớ.” Hàn Tống nói.Thôi Đào đi theo sau lưng Hàn Kỳ, nghĩ xem Hàn Kỳ đã đoán được hoặc đang hoài nghi bao nhiêu phần rồi.

Hàn Tống nghe Thôi Đào nói thế thì có phần vui vẻ nhưng cũng có chút khổ sở. Vì Thôi Đào rất thẳng thắn, không mảy may có chút ngượng ngùng nào mà chỉ đang trần thuật lại chuyện này, có thể nói giờ nàng chẳng còn chút cảm giác gì với y nữa.Bao Chửng nghe thủ vệ kể lại hết tất cả những chuyện đã xảy ra xong, tiếc rẻ nhìn thiếu niên đã chết trên mặt đất.

“Hóa ra là tôi vẫn luôn ngấp nghé bản đồ vận chuyển muối của Triều đình.” Thôi Đào thở dài, “Tội danh này xem ra không lo liệu nổi rồi.”“Phủ Khai Phong còn có thi thể chờ tôi đến nghiệm nữa, giờ là tranh thủ lúc rảnh để đến gặp anh đấy, lần sau nhé.” Thôi Đào cười vẫy tay với Hàn Tống rồi xoay người, lướt như một cánh bướm nhanh chóng đi xuống lầu.“Được rồi, tôi đi gặp y ở lầu Bát Tiên ạ. Nhưng nếu báo việc này cho Thôi quan Hàn thì Thôi quan Hàn lại tìm Hàn Tống đối chất, sẽ rất phiền phức.” Thôi Đào giải thích lý do.

“Em không nói, ta cũng không nói thì sẽ chẳng ai biết được cả. Còn vụ án Mạnh Đạt, em chỉ cần không nhận là được, giờ cũng không có bằng chứng cho thấy em có tội, ta sẽ giúp em làm chủ, giúp em rửa sạch oan khuất mà.”Hàn Kỳ nghe Thôi Đào muốn 5 cân còn đặc biệt nhìn lướt qua nàng, rõ ràng cực kỳ nghi ngờ vóc người thon thả của nàng làm sao mà nuốt trôi được hết 5 cân.

“Tôi vốn không oan, sao lại là oan khuất được? Trái lại tôi thấy rất lạ, sao lúc trước tôi biết rõ mình không giết người nhưng lúc bị quan phủ bắt giữ lại nhận tội, một lòng muốn chết chứ?”“Em cất bức thư này dưới gối đầu, có lẽ là cố tình để lại cho ta, cho ta một câu trả lời.” Hàn Tống thở dài, áy náy xin lỗi Thôi Đào, “Trách ta không suy nghĩ thấu đáo, không thể bảo vệ em cho tốt.”

“Có lẽ là em muốn bảo vệ người thân có liên quan đến chăng, Địa Tang Các luôn lấy chuyện này để uy hiếp em mà. Lúc ta gặp em 1 năm trước, ta đã cảm giác được thực ra em chẳng thiết sống lắm rồi.” Hàn Tống thở dài.“Vậy chuyện y bao che tội phạm này, có phải Đại nhân muốn truy cứu không?” Tội phạm ở đây tất nhiên là Thôi Đào đang chỉ bản thân nàng.“Chẳng qua chỉ là quen biết sơ sơ thôi, không thân lắm thì lấy đâu ra mà tình nghĩa.” Hàn Kỳ nhàn nhạt nói, “Nhưng ta hơi bất ngờ vì chuyện của ngươi lại liên quan tới y.”

Thôi Đào khẽ gật đầu, nói với Hàn Tống: “Cảm ơn anh hôm nay đã giải quyết những nghi hoặc cho tôi, cũng cảm ơn anh đã từng chăm sóc tôi, bữa cơm này tôi mời nhé.”Thôi Đào nghe một tiếng rốp rốp giòn tan, lập tức hướng mắt sang nhìn xem Hàn Kỳ đang ăn gì. Bánh hình tam giác, bên ngoài nâu vàng, cắn vào giòn rụm, thậm chí còn có thể ngửi được cả mùi sữa và hạnh nhân.“Vậy mối quan hệ trước kia của chúng ta là?” Thôi Đào nghi hoặc nhìn Hàn Tống.

Thôi Đào gọi Hà An tới, gọi những món đặc sản ở lầu Bát Tiên và một bình rượu thanh mai cho Hàn Tống.“Ôi xem đầu óc ta này, thế mà lại quên mất chuyện em bị mất trí nhớ rồi.” Hàn Tống hơi ngạc nhiên, đối diện với vẻ mặt mơ hồ của Thôi Đào, ánh mắt y thoáng hiện lên nét khổ sở, “Vậy là em chẳng nhớ chút gì liên quan đến ta ư?”Lúc này sắc mặt Hàn Tống mới hoàn toàn trầm xuống, bàn tay chắp sau lưng siết chặt, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo đến cùng cực.

Hàn Tống đang vui vì mình có thể cùng dùng cơm với Thôi Đào, nhưng nàng lại cầm túi tiền rồi tạm biệt y.Thôi Đào gọi Hà An tới, gọi những món đặc sản ở lầu Bát Tiên và một bình rượu thanh mai cho Hàn Tống.Thôi Đào hừ một tiếng, “Người không nói thì tôi cũng có cách biết, sau này tôi sẽ đến lầu Bát Tiên nghe ngóng.”

“Hả, em không cùng ăn với ta à?” Hàn Tống hỏi.Nàng vừa vào cửa, tư ba Hà An đã vội đón tiếp, cười báo cho Thôi Đào những đề nghị cho món ăn lần trước của nàng đều được Tiến sĩ trà sửa lại, giờ lầu Bát Tiên làm ăn tốt hơn so với trước kia rất nhiều, ngày càng nhiều người nghe tiếng mà đến, mấy ngày nay tiền trong tửu lầu kiếm được gấp bội.

“Phủ Khai Phong còn có thi thể chờ tôi đến nghiệm nữa, giờ là tranh thủ lúc rảnh để đến gặp anh đấy, lần sau nhé.” Thôi Đào cười vẫy tay với Hàn Tống rồi xoay người, lướt như một cánh bướm nhanh chóng đi xuống lầu.Hà An bảo Thôi Đào đợi một chút, sau đó chạy từ trong bếp ra cầm một túi tiền đưa cho Thôi Đào.“Tôi vốn không oan, sao lại là oan khuất được? Trái lại tôi thấy rất lạ, sao lúc trước tôi biết rõ mình không giết người nhưng lúc bị quan phủ bắt giữ lại nhận tội, một lòng muốn chết chứ?”

Hàn Tống mỉm cười nhìn bóng lưng Thôi Đào rời đi, sau đó chắp tay đứng cạnh cửa sổ, mắt nhìn theo Thôi Đào ra khỏi lầu Bát Tiên, bóng dáng dần tan biến ở cuối phố xá ồn ã kia.Hàn Kỳ đồng ý, lập tức nhìn về phía nốt ruồi trên ngón tay mình, “Thật sự là có liên quan đến ta rồi.”Hôm nay ta đến phủ Khai Phong, trừ để gặp huynh ấy ra còn muốn tìm tới Phán quan Vương, người có giao tình với nhà ta để nghe ngóng tin tức của em, ai ngờ lại trực tiếp gặp được em.”

Lúc này sắc mặt Hàn Tống mới hoàn toàn trầm xuống, bàn tay chắp sau lưng siết chặt, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo đến cùng cực.“Đi theo ta.” Hàn Kỳ quay người đi.

Một lát sau, một người đàn ông ăn mặc như quân nhân lách vào phòng, chắp tay với Hàn Tống: “Đã an toàn về phủ Khai Phong rồi ạ.”“Vậy có phải chúng ta đã —” Thôi Đào trong lòng chắc mẩm nàng vẫn còn trinh nguyên nhưng vẫn cố ý dò hỏi Hàn Tống để xem hắn trả lời thế nào.

“Truyền lời cho cô ấy, nếu như còn lần sau nữa thì ta sẽ giết cô ấy!” Hàn Tống hung hăng nhấn từng chữ, trong mắt tràn đầy vẻ u ám dữ tợn.

Tên tùy tùng vội nhỏ giọng đáp lại rồi lùi ra, đóng kỹ cửa lại.

Hà An vừa tươi cười chào đón khách đến trong sảnh lớn tầng 1 vừa thi thoảng để ý đến tình hình trong Nhã gian số 5. Nửa canh giờ sau, gã thấy Hàn Tống đi ra bèn vội cười đón, hỏi Hàn Tống có cần gì không, có phải đã ăn xong rồi không.Thôi Đào theo như trong thư, một mình đến lầu Bát Tiên.

Hàn Tống mỉm cười đáp lại, hào phóng cho Hà An 300 văn tiền thưởng rồi sải bước đi mất.

Hà An lập tức dẫn người đến Nhã gian số 5 dọn dẹp, thấy mỗi món trên bàn đều chừa lại đúng một nửa, đến rượu cũng chỉ uống nửa bình.Thôi Đào nhớ lại lúc ở lầu Quảng Hiền xem đấu vật, Hàn Kỳ đã đưa một dĩa điểm tâm thế này cho nàng ăn. Lúc đó nàng ăn rất ngon, chỉ chốc lát đã hết, sau đó vì muốn tung hứng diễn với Triệu Trinh mà quên hỏi điểm tâm này là gì, làm như thế nào rồi.“Bằng chứng chính xác trên xác chết cháy ít quá, đối với 2 thi thể khám nghiệm được mà nói, khi còn sống họ đều phải trải qua cực hình.” Thôi Đào thở dài, “Vốn dĩ tôi cứ tưởng nhiều người như thế, vải áo màu thổ hoàng lại thêm cực hình thì rất có khả năng là nữ tù. Nhưng chuyện này cũng không tuyệt đối, không thể bài trừ những khả năng khác được. Nếu là khả năng khác thì e là khó mà điều tra được. Rốt cuộc là 10 nữ tù ở đâu mất tích mà đến nay vẫn im ắng, không hề có chút thông tin nào được chứ?”Sau khi nói xong, ngỗ tác Lưu thi thoảng vẫn nhìn sang chỗ Thôi Đào, dường như cực kỳ gai mắt nàng.

Lúc trời sập tối, Hà An cầm hộp cơm, mượn cớ đưa cơm tới phủ Khai Phong để đến gặp Thôi Đào.Hàn Kỳ đang đi phía trước, nghe vậy bỗng dừng bước, nhíu mày nhìn Thôi Đào.

Thôi Đào: “Sao rồi?”“Em không nói, ta cũng không nói thì sẽ chẳng ai biết được cả. Còn vụ án Mạnh Đạt, em chỉ cần không nhận là được, giờ cũng không có bằng chứng cho thấy em có tội, ta sẽ giúp em làm chủ, giúp em rửa sạch oan khuất mà.”Vụ án này đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt.

“Cho tiểu nhân 300 văn tiền thưởng, rất hào phóng ạ.” Hà An nói xong, thấy Thôi Đào đang nghiêm túc nhìn mình bèn tiếp lời, “Khoảng chừng 2 nén nhang sau khi Thôi nương tử rời khỏi, có một người ăn mặc như quân nhân bước vào, sau đó lại đi ra. Sau đó nữa, khoảng gần nửa canh giờ thì ngài ấy mới bước ra.”Hàn Kỳ gật đầu, tiếp tục cắn một miếng điểm tâm.“Vốn Tiến sĩ định cho toàn là giao tử, nhưng tôi nói phải có ít tiền đồng thì tiện hơn, nên chuẩn bị một phần giao tử và một phần tiền đồng.” Hà An giải thích.

Hà An kể lại chuyện Hàn Tống ăn một nửa đồ nhắm và rượu cho Thôi Đào nghe, cảm thán thật kỳ lạ.“1 năm trước lúc em trộm bản đồ vận chuyển muối ở phủ Đặng Châu đã bị quan phủ truy sát. Đúng lúc ta gặp được nên bèn ra tay cứu em. Ta sắp xếp cho em ở trong một gian nhà của nhà họ Hàn ở Đặng Châu. Lúc đó em khóc bảo mình thực sự không muốn làm những việc đó, là những kẻ ở Địa Tang Các không chịu buông tha, chúng còn lấy người thân của em để uy hiếp. Sau đó ta bèn tìm người dàn dựng em giả chết để giúp em thoát khỏi sự khống chế của những kẻ đó.“Hôm đó anh liều mạng với người Địa Tang Các đã mặc quần áo nào, trên người có dính máu không?” Thôi Đào hỏi lại.

“Đúng là kỳ lạ.” Thôi Đào đại khái hiểu được một nửa đồ ăn và rượu đó là Hàn Tống để lại cho nàng. Không kén ăn, không có món nào đặc biệt thích, mỗi món đều giữ lại một nửa, có thể thấy bản tính của người này rất cố chấp.“Tô Hoàng Độc, cũng chẳng phải là món mới mẻ gì nhưng qua tay nghề của trù nương Phương nên khác hẳn những chỗ khác.” Hàn Kỳ nói với Thôi Đào, món này dùng khoai môn hấp chín rồi phủ một lớp hạnh nhân, bột hương phỉ*, sau đó chiên lên. Nhưng chàng cũng không biết cách làm cụ thể, hôm khác có thể giúp nàng hỏi trù nương Phương một chút.

Sau khi Hà An đi khỏi, Thôi Đào vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ, cân nhắc xem có nên báo việc này với Hàn Kỳ không.Sau khi Hà An đi khỏi, Thôi Đào vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ, cân nhắc xem có nên báo việc này với Hàn Kỳ không.

Thôi Đào không xác định được trong những lời Hàn Tống nói có bao phần là thật, nhưng xét theo hiện tại thì đều hợp lẽ cả, logic đầy đủ. Nếu Hàn Tống thật sự vì bảo vệ thanh danh của nàng mà giấu giếm chuyện quen biết, cũng để tránh để nàng bị định tội thì Thôi Đào không nghĩ ra được mình có lý do nào để bán Hàn Tống cả.

Phải nhớ ơn cũ, không thể vong ân phụ nghĩa được, nếu Hàn Tống đúng như lời y nói, y đã hao tâm tổn sức chăm sóc nàng, giúp nàng lẩn trốn sự truy đuổi của quan phủ như thế. Thực tế Hàn Tống cũng không hề làm ra chuyện cưỡng gian, rõ ràng y tôn trọng nàng, dù người này có tính cố chấp nhưng rất nhiều người không hoàn hảo mà, đây không thể chỉ ra được y là kẻ xấu.

“Hôm nay ngươi lại lén ra ngoài à?”Thiếu niên bị đẩy ngã xuống đất, bọn thủ vệ bèn quát đuổi y đi, xem như không có chuyện vừa rồi. Ai ngờ thiếu niên kia đột nhiên đứng dậy, lấy ra một cây chủy thủ.

Nghĩ đến Tào Tháo là Tào Tháo đến mà.Hà An lập tức dẫn người đến Nhã gian số 5 dọn dẹp, thấy mỗi món trên bàn đều chừa lại đúng một nửa, đến rượu cũng chỉ uống nửa bình.

Thôi Đào nghe giọng nói của Hàn Kỳ ở phía sau, sống lưng cứng đờ, sau đó quay người lại đối diện với ánh mắt của chàng.

“Đi theo ta.” Hàn Kỳ quay người đi.

Thôi Đào đi theo sau lưng Hàn Kỳ, nghĩ xem Hàn Kỳ đã đoán được hoặc đang hoài nghi bao nhiêu phần rồi.

Hàn Kỳ dẫn Thôi Đào vào phòng rồi cầm một cây trâm trên bàn đưa cho nàng.

Thôi Đào nhớ cây trâm này, là cây trâm trên đầu nàng ở hiện trường lúc vợ chồng Mạnh Đạt chết. Trước đó lúc chưa biết Cừu đại nương là hung thủ, nàng luôn khẳng định bản thân mình tham của giết người, cây trâm này chính là một trong những bằng chứng. Sau đó Hàn Kỳ nghi ngờ nàng là mật thám, kiểm tra thì phát hiện cây trâm này rỗng ruột.

“Nếu ngươi đã không giết vợ chồng Mạnh Đạt thì lý do ngươi giết người cướp của cũng không thành lập, vậy cây trâm này căn bản là thuộc về ngươi. Trên cây trâm này có máu, rõ ràng sau khi ngươi dính máu của người chết đã từng chạm tới nó.” Hàn Kỳ nói.Hà An vỗ ngực liên tục hứa hẹn, bảo Thôi Đào cứ yên tâm, hắn chắc chắn sẽ canh giữ cho.

Thôi Đào gật đầu, đồng ý với lời giải thích của Hàn Kỳ.Thôi Đào ngoan ngoãn cúi đầu trước đồ ăn, đúng thực nàng không biết nhiều về đoán mệnh, chỉ hiểu biết sơ sơ nên có thể dự đoán vận thế này thế nọ thôi.

“Ở hiện trường vợ chồng Mạnh Đạt bị giết hại, ngươi lúng túng ngã xuống vũng máu, Cừu đại nương bên ngoài thì dẫn mọi người đến vây xung quanh ngươi, vu cho ngươi giết người, trong tình huống khẩn cấp nhưng ngươi vẫn không quên giữ cây trâm này trên đầu mình. Sau đó ngươi bị bắt đến phủ Khai Phong vẫn không biện bạch cho mình một câu nào, tình nguyện nhận tội muốn chết, rõ ràng đã sớm không còn ý định sống tiếp nữa.”Hàn Tống nghe Thôi Đào nói thế thì có phần vui vẻ nhưng cũng có chút khổ sở. Vì Thôi Đào rất thẳng thắn, không mảy may có chút ngượng ngùng nào mà chỉ đang trần thuật lại chuyện này, có thể nói giờ nàng chẳng còn chút cảm giác gì với y nữa.

Thôi Đào lại khẽ gật đầu. Nàng đã hiểu ý của Hàn Kỳ, tại hiện trường vụ án, trong lúc không còn ý định sống tiếp nữa, thế mà nàng lại cực kỳ để ý đến cây trâm này. Rõ ràng cây trâm này có một ý nghĩa nhất định với nàng.“Lời nói của Thôi nương tử thật sự ứng nghiệm rồi, bảo có họa sát thân, giờ thật sự có rồi.” Lý Viễn chợt nhớ tới chuyện này bèn nhắc luôn, sợ hãi thán phục nàng không thôi.

Thôi Đào cầm cây trâm lên quan sát, đầu trâm là kiểu dáng “bướm đậu nhành hoa”, một con bướm tinh xảo đang đậu trên một chùm 3 đóa hoa đào. Hoa đào này, có lẽ là mang ý nghĩa như tên của nàng. Dù cây trâm này được làm bằng bạc, không quý bằng vàng cũng chẳng khảm nạm đá quý gì, nhưng được chạm trổ rất tinh xảo, khác hẳn với trâm bình thường trên thị trường, đặc biệt là tư thế bay lượn của con bướm có thể nói là tuyệt đẹp, người có thể nắm bắt kết cấu và tỉ lệ một cách tài tình thế này hẳn là một người phi phàm.(*) Một chức quan để lo liệu việc thẩm vấn và phụ trách các tài liệu chính trị và quân sự cơ mật.Thôi Đào cầm cây trâm lên quan sát, đầu trâm là kiểu dáng “bướm đậu nhành hoa”, một con bướm tinh xảo đang đậu trên một chùm 3 đóa hoa đào. Hoa đào này, có lẽ là mang ý nghĩa như tên của nàng. Dù cây trâm này được làm bằng bạc, không quý bằng vàng cũng chẳng khảm nạm đá quý gì, nhưng được chạm trổ rất tinh xảo, khác hẳn với trâm bình thường trên thị trường, đặc biệt là tư thế bay lượn của con bướm có thể nói là tuyệt đẹp, người có thể nắm bắt kết cấu và tỉ lệ một cách tài tình thế này hẳn là một người phi phàm.

“Tay nghề tinh tế thế này, có vẻ như xuất phát từ trong cung hoặc nhà quyền quý.” Hàn Kỳ lập tức lấy ra 3 cây trâm vàng hình bướm khác nhau trong tay áo rồi đặt lên bàn, so sánh với cây của Thôi Đào, độ tinh xảo của 3 cây trâm này lại có phần thua kém.“Ngỗ tác Lưu nói như thế khác nào bảo họ đều ham mê sắc đẹp của tôi chứ. Ông vu hãm tôi cũng được, nhưng không thể vu hãm Thôi quan Hàn với tuần phủ Vương đâu, họ rất trong sạch, sao lại như lời ông nói được!”

Nếu là trâm vàng, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là lấy từ nhà giàu sang.“Tuổi nhỏ dại dột ấy mà.”Hóa ra đây mới chính là người đàn ông có vết máu trên ngực xuất hiện trong trí nhớ của nàng.

Thôi Đào nghi ngờ cây trâm bạc tinh xảo này rất có thể là do Hàn Tống, một người có xuất thân không tầm thường tặng cho mình. Nhưng nếu là y tặng, mà đầu cây trâm này có thể kéo ra, bên trong lại rỗng, là đồ của mật thám, vậy là sao?

Thôi Đào cáu kỉnh giơ 2 ngón trỏ lên xoa xoa huyệt thái dương.Bình yên được hơn 1 năm, hôm đó là mùng 9 tháng 2, ta được lệnh của cha phải vội ra ngoài, chân trước vừa bước ra khỏi cửa, chân sau đám người Địa Tang Các đã tìm tới muốn cướp em đi. Ta dẫn theo tùy tùng liều mạng với chúng, cuối cùng mới dẫn em chạy thoát được, sau đó vội sắp xếp cho em ở một căn nhà khác. Vốn cứ nghĩ em đã an toàn, nhưng ta đã sơ sẩy, lúc ta quay về thì em đã biến mất rồi. Nha hoàn hầu hạ em nói em nhận được một bức thư, khóc thầm rất lâu rồi ngay tối đó đã không từ mà biệt.”“Nếu ngươi đã không giết vợ chồng Mạnh Đạt thì lý do ngươi giết người cướp của cũng không thành lập, vậy cây trâm này căn bản là thuộc về ngươi. Trên cây trâm này có máu, rõ ràng sau khi ngươi dính máu của người chết đã từng chạm tới nó.” Hàn Kỳ nói.

Hàn Kỳ thấy nàng như thế thì khẽ cười, “Có lời gì muốn nói với ta không hả?”(*) Một chức quan để lo liệu việc thẩm vấn và phụ trách các tài liệu chính trị và quân sự cơ mật.

“Có thể không nói ư?” Thôi Đào hỏi lại.

“Có thể chứ.” Hàn Kỳ đáp, không hề ép buộc mà lập tức cầm một miếng điểm tâm trong mâm cho vào miệng.

Thôi Đào nghe một tiếng rốp rốp giòn tan, lập tức hướng mắt sang nhìn xem Hàn Kỳ đang ăn gì. Bánh hình tam giác, bên ngoài nâu vàng, cắn vào giòn rụm, thậm chí còn có thể ngửi được cả mùi sữa và hạnh nhân.Hàn Tống vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm! Chúng ta chưa từng làm ra chuyện gì vượt quá quy củ cả. Nhưng ta thừa nhận, quả thực ta luôn muốn lấy lòng em, không muốn để em làm vợ lẽ. Vốn ta định sau khoa cử sẽ bàn tính với cha cưới em vào nhà, còn chuyện thân phận, ta đã nghĩ cách chu toàn, tìm người thu xếp thân phận mới phù hợp với em, ai mà ngờ lại có những chuyện như thế.”

Thôi Đào nhớ lại lúc ở lầu Quảng Hiền xem đấu vật, Hàn Kỳ đã đưa một dĩa điểm tâm thế này cho nàng ăn. Lúc đó nàng ăn rất ngon, chỉ chốc lát đã hết, sau đó vì muốn tung hứng diễn với Triệu Trinh mà quên hỏi điểm tâm này là gì, làm như thế nào rồi.

Thôi Đào bèn vươn tay định lấy một miếng ăn, nhưng Hàn Kỳ nói: “Không cho.”Lúc này mọi người mới nhìn tới chủy thủ mà thiếu niên cầm trong tay, chuôi dao có khắc hoa, chỗ không dính máu trên thân cũng toát ra ánh sáng trắng lóa, xem ra là vũ khí tốt, rất khác so với chủy thủ làm ẩu và dao phay thông thường.

“Thôi quan Hàn hẹp hòi thế, người ta đã cố tình nấu cơm cho ngài ăn rồi, ăn một miếng điểm tâm của ngài thì có làm sao chứ?” Thôi Đào bất mãn nói.

“Hả? Vậy 2 bữa cơm đó không phải ngươi đang cảm ơn ta à?” Hàn Kỳ hỏi lại.

Thôi Đào: “Tất nhiên là thế rồi.”Lý Viễn vô thức nghĩ là cần Thôi Đào nghiệm thi nên sau khi nghe tin đã sai người đến gọi Thôi Đào. Lúc Thôi Đào tới, Lý Viễn thấy ngỗ tác Lưu cũng đến mới biết mình gọi sai người, vội hạ giọng xin lỗi nàng.

Hàn Kỳ gật đầu, tiếp tục cắn một miếng điểm tâm.Ngỗ tác Lưu lại trừng mắt nhìn Thôi Đào, lập tức chạy tới chỗ xác thiếu niên để xem xét tình hình, rõ ràng là chết vì cắt cổ nhưng phải xem trên người y có vết thương nào kỳ lạ không, sau khi chắc chắn không có vết thương ngoài mới bẩm báo lên trên được.

Thôi Đào nhịn không được, hỏi lại: “Vậy món này tên gọi là gì ạ?”Tất cả thôn huyện gần Biện Kinh đều không có ghi nhận nữ tù mất tích hoặc bị chuyển đi. Những tù nhân đã từng đi qua Biện Kinh trong thời gian bị lưu đày cũng được xem xét đến, phàm là châu huyện đã từng áp giải tù nhân qua địa giới Đông Kinh đều phải đưa văn thư qua cửa, các cửa ải đều sẽ có ghi chép lại, nhưng gần đây không có ghi chép gì về 10 nữ tù lưu vong cả.

Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào một cái, kiên quyết không nói gì.Thôi Đào dứt lời bèn đứng dậy tạm biệt, cứ chờ mà xem!

Thôi Đào hừ một tiếng, “Người không nói thì tôi cũng có cách biết, sau này tôi sẽ đến lầu Bát Tiên nghe ngóng.”Hàn Tống mỉm cười đáp lại, hào phóng cho Hà An 300 văn tiền thưởng rồi sải bước đi mất.Sau khi vào Nhã gian xong, Thôi Đào lập tức đóng cửa lại, thấy Hàn Tống đang ngồi cạnh bàn lập tức đứng lên định đón mình.

Thôi Đào dứt lời bèn đứng dậy tạm biệt, cứ chờ mà xem!

“Hơi khó đó, đây là của đầu bếp nữ nhà ta làm.” Hàn Kỳ nói.

Thôi Đào lập tức ỉu xìu, quay lại ngồi chỗ cũ rồi cười nịnh nọt hỏi Hàn Kỳ muốn biết gì.

“Muốn biết tất cả giữa ngươi và Hàn Tống.”“Oan quá! Oan — Ức quá!” Thiếu niên lại gào to lần nữa, bước tới gần bọn thủ vệ rồi đột nhiên dí chủy thủ vào cổ họng mình.Nàng vội đưa tay ra hiệu Hàn Tống không cần phải phấn khích như thế.

Thôi Đào cười ha hả: “Tôi với y có thể có gì được chứ.”Thôi Đào nghe giọng nói của Hàn Kỳ ở phía sau, sống lưng cứng đờ, sau đó quay người lại đối diện với ánh mắt của chàng.

Hàn Kỳ mỉm cười, tiếp tục cầm miếng điểm tâm thứ hai lên ăn, không hề vạch trần cũng như không phủ định lời bác bỏ của Thôi Đào.

“Được rồi, tôi đi gặp y ở lầu Bát Tiên ạ. Nhưng nếu báo việc này cho Thôi quan Hàn thì Thôi quan Hàn lại tìm Hàn Tống đối chất, sẽ rất phiền phức.” Thôi Đào giải thích lý do.“Chẳng phải trong nhà tôi còn 2 người nữa sao.” Thôi Đào ngoài miệng thì lấy Vương tứ nương và Bình Nhi ra làm cớ, nhưng trong lòng tính toán chỉ cho Vương tứ nương và Bình Nhi mỗi người nửa cân, tuyệt đối không thể nhiều hơn được, còn lại tất cả đều là của nàng.

“Ai bảo ta muốn tìm y đối chất?” Hàn Kỳ cầm lấy miếng điểm tâm thứ ba đưa vào miệng, lịch sự ăn, mỗi một miếng đều thu hút sự chú ý của Thôi Đào.“Chuyện này quá kỳ quặc.” Thôi Đào thở dài, “Nhìn cách ăn mặc của y không giống như người nhà giàu có, đến cả giày còn không nguyên vẹn, sao lại có chủy thủ để tự sát được chứ?”

“Có biết tại sao lúc treo thưởng chân dung của ngươi, ta lại cố tình viết ra ngươi bị mất trí nhớ không?”

Thôi Đào: “Đáp đúng thì có điểm tâm ăn không ạ?”Hàn Kỳ: “…”

Hàn Kỳ khẽ cười, xem như đồng ý với Thôi Đào.Thôi Đào giương cằm lên, không chút khiêm tốn mà nhận lời khen ngợi của Lý Viễn.

“Để thả câu.”

Lúc trước khi Hàn Kỳ treo thưởng chân dung, hoàn toàn có thể không cần nhắc đến chuyện nàng bị mất trí nhớ. Sở dĩ để tin này lọt ra là để thả câu. Nếu nàng đúng là mật thám, nếu sau lưng nàng còn có kẻ khác thì khi nghe tin nhất định sẽ lập tức hành động. Vì thế mới dẫn Địa Tang Các tới, nhưng giờ Hàn Tống có liên quan tới chúng hay không thì phải điều tra thêm mới biết được.“Hàn Trĩ Khuê cực kỳ sáng dạ, ta không muốn vì mình mà khiến cho huynh ấy tra ra quá nhiều, khiến thanh danh của em bị tổn hại, khó mà xoay mình được.”

Thôi Đào lập tức cầm một miếng điểm tâm lên cắn một cái, phải phân tích thật kỹ xem mùi vị thế nào, như thế thì quay về nàng tự cân nhắc cũng có thể làm ra được, không cần phải chịu sự “uy hiếp” của người nào đó. Trong điểm tâm có mùi sữa tươi và khoai môn, lớp da giòn rụm bên ngoài lại có mùi hạt, chắc hẳn là có hạnh nhân trong đó.

“Ta há lại kinh động đến con cá trong khi cá đang cắn câu chứ.” Hàn Kỳ nói.Hà An vừa tươi cười chào đón khách đến trong sảnh lớn tầng 1 vừa thi thoảng để ý đến tình hình trong Nhã gian số 5. Nửa canh giờ sau, gã thấy Hàn Tống đi ra bèn vội cười đón, hỏi Hàn Tống có cần gì không, có phải đã ăn xong rồi không.

Thôi Đào đã hiểu ý của Hàn Kỳ, giờ dù nàng có nói tin gì cho chàng biết thì chàng cũng tạm thời không để lộ ra, cũng sẽ không tìm đến Hàn Tống để đối chất.

“Vậy chuyện xá tội cho tôi —” Thôi Đào lại cầm một miếng điểm tâm nữa bỏ vào miệng, ánh mắt háo hức nhìn Hàn Kỳ, hệt như một chú chó con đang thè lưỡi.Tất cả mọi người đều nhao nhao phụ họa, thấy tiếc nuối, cảm khái thiếu niên này không nên hấp tấp tìm cái chết như thế, đang là một người trẻ tuổi phơi phới, thoáng chốc đã chấm dứt rồi.

Hàn Kỳ cười, “Theo sự thông minh hiện tại của ngươi, nếu ngươi không dùng mưu ma chước quỷ để đánh lên người phủ Khai Phong, chịu trung thành tuyệt đối làm việc thì đã đủ lấy công chuộc tội rồi.”“Làm gì có mèo nào mà không thích mỡ, đàn ông nào mà không háo sắc, đặc biệt là đàn ông trẻ tuổi chứ. Chẳng phải cô cũng dựa vào nhan sắc của mình mới thuận lợi vào phủ Khai Phong này đấy ư?”

“Tất nhiên là tôi trung thành tuyệt đối chứ, tôi có bao giờ hai lòng đâu. Tôi giấu giếm cũng là vì — Lí do khác.” Thôi Đào nói tới đây bèn cố tình liếc nhìn Hàn Kỳ. Sau đó Thôi Đào kể lại tất cả mọi chuyện lúc gặp mặt Hàn Tống cho Hàn Kỳ nghe, không hề giữ lại chút nào.Khối lượng tiền đồng quá nặng, lúc giao dịch lớn hay mang theo cũng sẽ khá phiền phức, vì thế quan phủ bèn đặt ra giao tử, dùng đơn vị tiền giấy để dùng thay cho tiền đồng trong những giao dịch lớn.“Ở hiện trường vợ chồng Mạnh Đạt bị giết hại, ngươi lúng túng ngã xuống vũng máu, Cừu đại nương bên ngoài thì dẫn mọi người đến vây xung quanh ngươi, vu cho ngươi giết người, trong tình huống khẩn cấp nhưng ngươi vẫn không quên giữ cây trâm này trên đầu mình. Sau đó ngươi bị bắt đến phủ Khai Phong vẫn không biện bạch cho mình một câu nào, tình nguyện nhận tội muốn chết, rõ ràng đã sớm không còn ý định sống tiếp nữa.”

Thực ra lúc trong sân Thôi Đào đã băn khoăn rồi, lúc bị Hàn Kỳ gọi lại, nàng quyết định nói hết cho chàng nghe. Day dưa lâu như thế là để xem hiện tại Hàn Kỳ có thể khoan dung cho nàng tới mức nào thôi. Kết quả rất khả quan, chàng chỉ dùng điểm tâm để uy hiếp nàng, đúng là đáng yêu mà.

Hàn Kỳ nghe Thôi Đào kể lại hết mọi chuyện xong thì trầm ngâm một lát, hỏi Thôi Đào thấy thế nào.

“Không có sơ hở gì, cũng trùng khớp với vụ án của vợ chồng Mạnh Đạt, đều là trộm bản đồ vận chuyển muối. Nếu xảy ra ở phủ Đặng Châu thì Đại nhân có thể phái người âm thầm điều tra một chút để xem năm ngoái có kẻ nào trộm đồ không.” Thôi Đào nói.

Hàn Kỳ đồng ý, lập tức nhìn về phía nốt ruồi trên ngón tay mình, “Thật sự là có liên quan đến ta rồi.”

“Tôi lại thấy rất lạ, từ nhỏ quan hệ giữa y với Thôi quan Hàn rất tốt, thậm chí sau khi cách biệt với Thôi quan Hàn còn xăm trên tay một nốt ruồi nữa. Sao Thôi quan Hàn lại hoài nghi y vậy, một chút tình nghĩa cũng không nghĩ tới, hoàn toàn nghiêm túc ạ?” Tỉnh táo đến mức đưa Hàn Tống trở thành một người lạ bình thường trong vụ án, không hề có chút ngạc nhiên nào.

“Chẳng qua chỉ là quen biết sơ sơ thôi, không thân lắm thì lấy đâu ra mà tình nghĩa.” Hàn Kỳ nhàn nhạt nói, “Nhưng ta hơi bất ngờ vì chuyện của ngươi lại liên quan tới y.”Hàn Tống lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Thôi Đào: “Đúng là trên người ta có dính máu, một mảng trước ngực ấy, vì lúc đó có người của cha giục ta nên ta không thể ở lâu được, vì thế chỉ vội tạm biệt em rồi rời đi. Đào Tử, có phải em đã nhớ ra chuyện gì rồi không?”

“Vậy chuyện y bao che tội phạm này, có phải Đại nhân muốn truy cứu không?” Tội phạm ở đây tất nhiên là Thôi Đào đang chỉ bản thân nàng.

“Nói suông không có bằng chứng, y chỉ cần đổi giọng là xong rồi. Hơn nữa, chưa biết y có phải là cá hay không, tốt nhất đừng kinh động tới.”Thôi Đào đã từng nếm qua Tô Hoàng Độc, nhưng không mấy ấn tượng lắm vì hương vị kém rất xa so với cái trù nương Phương làm, da không giòn như thế sau khi chiên qua dầu, khoai môn bên trong cũng không có cảm giác ẩm đặc, lại càng không có mùi sữa.Thôi Đào chỉ vào chữ “người” trong thư, “Hẳn đây đang nói người thân của tôi nhỉ?”

“Dù thế nào đi chăng nữa thì giờ cũng đã khẳng định được 3 năm qua tôi có liên quan tới Địa Tang Các, đúng thực là tôi không tránh khỏi liên quan tới chuyện bản đồ vận chuyển muối rồi.”

Thôi Đào không kìm được mà thở dài, nàng đúng là tội nhân, nàng có tội thật.“Ai bảo ta muốn tìm y đối chất?” Hàn Kỳ cầm lấy miếng điểm tâm thứ ba đưa vào miệng, lịch sự ăn, mỗi một miếng đều thu hút sự chú ý của Thôi Đào.

Than thở xong, Thôi Đào đứng dậy, bưng cả mâm điểm tâm đang đặt trước mặt Hàn Kỳ để lên chân rồi bắt đầu ăn.“Tôi lại thấy rất lạ, từ nhỏ quan hệ giữa y với Thôi quan Hàn rất tốt, thậm chí sau khi cách biệt với Thôi quan Hàn còn xăm trên tay một nốt ruồi nữa. Sao Thôi quan Hàn lại hoài nghi y vậy, một chút tình nghĩa cũng không nghĩ tới, hoàn toàn nghiêm túc ạ?” Tỉnh táo đến mức đưa Hàn Tống trở thành một người lạ bình thường trong vụ án, không hề có chút ngạc nhiên nào.

Hàn Kỳ: “…”

“Vậy rốt cuộc điểm tâm này tên là gì ạ?”

“Tô Hoàng Độc, cũng chẳng phải là món mới mẻ gì nhưng qua tay nghề của trù nương Phương nên khác hẳn những chỗ khác.” Hàn Kỳ nói với Thôi Đào, món này dùng khoai môn hấp chín rồi phủ một lớp hạnh nhân, bột hương phỉ*, sau đó chiên lên. Nhưng chàng cũng không biết cách làm cụ thể, hôm khác có thể giúp nàng hỏi trù nương Phương một chút.Thực ra lúc trong sân Thôi Đào đã băn khoăn rồi, lúc bị Hàn Kỳ gọi lại, nàng quyết định nói hết cho chàng nghe. Day dưa lâu như thế là để xem hiện tại Hàn Kỳ có thể khoan dung cho nàng tới mức nào thôi. Kết quả rất khả quan, chàng chỉ dùng điểm tâm để uy hiếp nàng, đúng là đáng yêu mà.

“Vậy rốt cuộc điểm tâm này tên là gì ạ?”(*) Loại cây có giá trị dinh dưỡng cao, vitamin A trong quả giúp ngăn ngừa và giảm các bệnh về mắt như khô mắt, hỗ trợ chống lão hóa.Thôi Đào đã hiểu loáng thoáng ý của Hàn Tống, y vừa gặp nàng đã yêu. Chỉ đơn giản là nhìn mặt nên cảm thấy nàng không xấu. Mối quan hệ nhân quả này cũng không tệ, rất đáng để mở rộng ở phủ Khai Phong này, như thế thì nàng không cần phải ngồi tù nữa rồi.

Thôi Đào đã từng nếm qua Tô Hoàng Độc, nhưng không mấy ấn tượng lắm vì hương vị kém rất xa so với cái trù nương Phương làm, da không giòn như thế sau khi chiên qua dầu, khoai môn bên trong cũng không có cảm giác ẩm đặc, lại càng không có mùi sữa.Hàn Tống đang vui vì mình có thể cùng dùng cơm với Thôi Đào, nhưng nàng lại cầm túi tiền rồi tạm biệt y.

“Vậy phiền Thôi quan Hàn nhất định phải hỏi giúp tôi nhé. Nếu không chịu nói cũng không sao, cứ làm 5 cân là tôi ăn đủ rồi.”Thôi Đào khẽ gật đầu, nói với Hàn Tống: “Cảm ơn anh hôm nay đã giải quyết những nghi hoặc cho tôi, cũng cảm ơn anh đã từng chăm sóc tôi, bữa cơm này tôi mời nhé.”

Hàn Kỳ nghe Thôi Đào muốn 5 cân còn đặc biệt nhìn lướt qua nàng, rõ ràng cực kỳ nghi ngờ vóc người thon thả của nàng làm sao mà nuốt trôi được hết 5 cân.

“Chẳng phải trong nhà tôi còn 2 người nữa sao.” Thôi Đào ngoài miệng thì lấy Vương tứ nương và Bình Nhi ra làm cớ, nhưng trong lòng tính toán chỉ cho Vương tứ nương và Bình Nhi mỗi người nửa cân, tuyệt đối không thể nhiều hơn được, còn lại tất cả đều là của nàng.Thôi Đào đã hiểu ý của Hàn Kỳ, giờ dù nàng có nói tin gì cho chàng biết thì chàng cũng tạm thời không để lộ ra, cũng sẽ không tìm đến Hàn Tống để đối chất.

Lúc Thôi Đào định rời khỏi thì đúng lúc Vương Chiêu qua bẩm lại tiến triển điều tra vụ án 10 cái xác chết cháy, nàng bèn ở lại một bên nghe thử.Quay qua quay lại 3 ngày, vụ án vẫn không có tiến triển gì nhưng lời nói “phủ Khai Phong có họa sát thân” lúc trước của Thôi Đào lại ứng nghiệm.

Tất cả thôn huyện gần Biện Kinh đều không có ghi nhận nữ tù mất tích hoặc bị chuyển đi. Những tù nhân đã từng đi qua Biện Kinh trong thời gian bị lưu đày cũng được xem xét đến, phàm là châu huyện đã từng áp giải tù nhân qua địa giới Đông Kinh đều phải đưa văn thư qua cửa, các cửa ải đều sẽ có ghi chép lại, nhưng gần đây không có ghi chép gì về 10 nữ tù lưu vong cả.

Nói tóm lại là không tra được 10 người này.

“Chuyện này kỳ lạ quá, 10 nữ tù cũng không phải con số ít, sao có thể biến mất như không khí thế kia?” Thôi Đào thở dài.

Vương Chiêu cũng gật đầu, “Bọn ta đều cảm thấy chuyện này rất lạ, nhiều ngày đến các châu huyện xung quanh điều tra đều không tìm ra được gì hết. Có khi nào vải áo màu thổ hoàng chỉ là trùng hợp, không phải nữ tù mà là thân phận khác không?”

“Bằng chứng chính xác trên xác chết cháy ít quá, đối với 2 thi thể khám nghiệm được mà nói, khi còn sống họ đều phải trải qua cực hình.” Thôi Đào thở dài, “Vốn dĩ tôi cứ tưởng nhiều người như thế, vải áo màu thổ hoàng lại thêm cực hình thì rất có khả năng là nữ tù. Nhưng chuyện này cũng không tuyệt đối, không thể bài trừ những khả năng khác được. Nếu là khả năng khác thì e là khó mà điều tra được. Rốt cuộc là 10 nữ tù ở đâu mất tích mà đến nay vẫn im ắng, không hề có chút thông tin nào được chứ?”

Vương Chiêu gãi đầu, hắn cũng thấy chuyện này khó mà giải quyết được, nếu không phải nữ tù thì khó điều tra hơn thật, đến cả phương hướng cũng chẳng có.

2 ngày sau, Vương Chiêu và Lý Viễn lại bẩm báo kết quả lại cho Hàn Kỳ lần nữa, gần đây các châu huyện Đông Kinh chỉ có 2 vụ nữ giới mất tích, một người đã được tìm thấy, một đã chết, thi thể cũng đã xác minh, vì thể không thể là một trong xác chết cháy kia được.

Vụ án này đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt.

Quay qua quay lại 3 ngày, vụ án vẫn không có tiến triển gì nhưng lời nói “phủ Khai Phong có họa sát thân” lúc trước của Thôi Đào lại ứng nghiệm.

Hoàng hôn, người qua lại trên đường phố thưa thớt đi nhiều. Thủ vệ canh giữ cổng chính phủ Khai Phong thấy yên tĩnh lạ thường nên không khỏi buồn ngủ, bỗng từ đâu có một thiếu niên vọt tới.

Đám thủ vệ thấy thế lập tức nắm lấy đao lớn bên hông, quát y không được vô lễ mà mạo phạm nha môn. Thiếu niên kia không hề có ý định dừng lại, muốn xông vào cổng chính phủ Khai Phong, trong miệng lớn tiếng kêu oan.Thôi Đào: “Sao rồi?”

“Tôi muốn gặp Phủ doãn Bao!”Nếu Hàn Tống đã cố tình giấu giếm Hàn Kỳ thì hẳn trong quá khứ nàng cũng đã có một số chuyện không thể để Hàn Kỳ biết được, có lẽ là phạm pháp rồi.

“Nếu mi có oan ức thì trình đơn kiện lên, cổng chính nha môn há lại để mi xông bậy à! Mau cút đi!” Thủ vệ lại quát thiếu niên lần nữa.

Thiếu niên bị đẩy ngã xuống đất, bọn thủ vệ bèn quát đuổi y đi, xem như không có chuyện vừa rồi. Ai ngờ thiếu niên kia đột nhiên đứng dậy, lấy ra một cây chủy thủ.

Bọn thủ vệ thấy thế đều giật mình, rút đao của mình ra đề phòng, định bắt thiếu niên kia lại.

“Oan quá! Oan — Ức quá!” Thiếu niên lại gào to lần nữa, bước tới gần bọn thủ vệ rồi đột nhiên dí chủy thủ vào cổ họng mình.

Thủ vệ thấy thế đều dừng lại, cảnh cáo thiếu niên đừng làm bậy, nhưng chưa kịp nói xong thì đã có một dòng máu phun ra.

Thiếu niên kia cắt cổ mình, lập tức ngã rạp xuống đất.Hàn Kỳ vẫy tay ra hiệu Thôi Đào đến gần một chút rồi thấp giọng hỏi nàng: “Có thể không?”

Xung quanh có 2 tên thủ vệ hơi gần hơn một chút, trước ngực và trên mặt bị văng đầy máu, mặt đất chỗ thiếu niên kia bỏ mình cũng có một mảng máu đỏ lan ra nhanh chóng.Hàn Tống lập tức dừng bước, trong mắt tràn ngập ý cười rồi thở phào nhẹ nhõm nói: “Lúc nhìn thấy em ở ngõa xá 3 ngày trước, ta còn không dám tin rằng mình đã nhìn thấy em bình an vô sự, ta thật sự rất vui mừng. Hơn 2 tháng nay, chẳng có ngày nào ta được ngủ yên giấc cả.”

Chuyện xảy ra quá đột ngột lại đẫm máu, bọn thủ vệ ngớ ra một lúc mới phản ứng lại được, lập tức bối rối gọi người, vừa báo lại cho Phủ doãn Bao vừa báo cho Hàn Kỳ, lại mời Vương Chiêu, Lý Viễn và ngỗ tác Lưu đến.

Lý Viễn vô thức nghĩ là cần Thôi Đào nghiệm thi nên sau khi nghe tin đã sai người đến gọi Thôi Đào. Lúc Thôi Đào tới, Lý Viễn thấy ngỗ tác Lưu cũng đến mới biết mình gọi sai người, vội hạ giọng xin lỗi nàng.

Thôi Đào lắc đầu bảo không sao. Nghiệm thi mà đầy máu tanh thế này, nàng không thèm giành với ngỗ tác Lưu đâu.2 ngày sau, Vương Chiêu và Lý Viễn lại bẩm báo kết quả lại cho Hàn Kỳ lần nữa, gần đây các châu huyện Đông Kinh chỉ có 2 vụ nữ giới mất tích, một người đã được tìm thấy, một đã chết, thi thể cũng đã xác minh, vì thể không thể là một trong xác chết cháy kia được.

Ngỗ tác Lưu lại trừng mắt nhìn Thôi Đào, lập tức chạy tới chỗ xác thiếu niên để xem xét tình hình, rõ ràng là chết vì cắt cổ nhưng phải xem trên người y có vết thương nào kỳ lạ không, sau khi chắc chắn không có vết thương ngoài mới bẩm báo lên trên được.

Thôi Đào nhìn thiếu niên với gương mặt xanh xao vàng vọt, trên tay có vết chai, dù quần áo cũng xem như chỉnh tề nhưng đôi giày đã cũ nát đến mức thủng lỗ, có thể thấy nhà y rất túng thiếu.

Bao Chửng nghe thủ vệ kể lại hết tất cả những chuyện đã xảy ra xong, tiếc rẻ nhìn thiếu niên đã chết trên mặt đất.

“Không biết có oan tình gì mà không chịu nói rõ, cứ kiên quyết chọn tự vẫn trước cửa phủ Khai Phong thế này nữa.”

Tất cả mọi người đều nhao nhao phụ họa, thấy tiếc nuối, cảm khái thiếu niên này không nên hấp tấp tìm cái chết như thế, đang là một người trẻ tuổi phơi phới, thoáng chốc đã chấm dứt rồi.

“Chuyện này quá kỳ quặc.” Thôi Đào thở dài, “Nhìn cách ăn mặc của y không giống như người nhà giàu có, đến cả giày còn không nguyên vẹn, sao lại có chủy thủ để tự sát được chứ?”“Tôi còn nhớ nốt ruồi trên tay anh.” Thôi Đào nhìn ngón tay Hàn Tống dùng vải thưa quấn lại, ngập ngừng hỏi, “Sao anh lại nói dối là ngón tay bị phỏng vậy?”

Lúc này mọi người mới nhìn tới chủy thủ mà thiếu niên cầm trong tay, chuôi dao có khắc hoa, chỗ không dính máu trên thân cũng toát ra ánh sáng trắng lóa, xem ra là vũ khí tốt, rất khác so với chủy thủ làm ẩu và dao phay thông thường.Thôi Đào cười ha hả: “Tôi với y có thể có gì được chứ.”

Bao Chửng khẽ gật đầu đồng ý với Thôi Đào, chuyện này đúng thực là kỳ quặc. Ông ra lệnh điều tra thân phận của thiếu niên, lại điều tra cho rõ lý do tại sao y lại muốn kêu oan.

Sau khi Bao Chửng rời khỏi, Vương Chiêu lập tức giao việc cho thuộc hạ, trước tiên là nhanh chóng dọn dẹp máu trước phủ sạch sẽ, nếu không lại hù dọa người dân và các vị quan chức đến phủ Khai Phong thì chết.

“Lời nói của Thôi nương tử thật sự ứng nghiệm rồi, bảo có họa sát thân, giờ thật sự có rồi.” Lý Viễn chợt nhớ tới chuyện này bèn nhắc luôn, sợ hãi thán phục nàng không thôi.

Thôi Đào giương cằm lên, không chút khiêm tốn mà nhận lời khen ngợi của Lý Viễn.Thôi Đào trực tiếp phớt lờ lời thổ lộ tình cảm này của Hàn Tống, tiếp tục bình tĩnh suy nghĩ để phân tích vấn đề. Hiện tại những lời giải thích của Hàn Tống đều có lý, nàng bèn ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà rồi cũng rót cho Hàn Tống một tách, mời Hàn Tống ngồi xuống bàn đối diện.

Hàn Kỳ đang đi phía trước, nghe vậy bỗng dừng bước, nhíu mày nhìn Thôi Đào.

“Chẳng phải làm pháp sự là có thể tránh họa sát thân à?”

Bị Hàn Kỳ hỏi câu này, Thôi Đào giả vờ cao thâm lập tức không nhịn được mà chế nhạo chàng, giải thích, “Có lẽ vì vị pháp sư tôi mời tới kia chưa đủ đạo hạnh, pháp lực không đủ nên không ngăn được ạ.”

Hàn Kỳ vẫy tay ra hiệu Thôi Đào đến gần một chút rồi thấp giọng hỏi nàng: “Có thể không?”Lại lấy đồ ăn ra uy hiếp nàng nữa rồi!

Thôi Đào: “Là sao?”

“Nếu đạo hạnh ngươi cao thâm, nói lần nào chuẩn lần đó thì sao không tự mình làm đi? Hơn nữa sao không thể nhìn ra được pháp sư mời tới đạo hạnh chưa đủ hả?”Gần đây Thôi Đào bận điều tra vụ án, bận làm đồ ăn và ăn, gần như đã quên mất mình và ngỗ tác Lưu không hạp nhau. Mấy ngày gần đây, trong nha môn có nhiều người nhìn nàng bằng ánh mắt khác, đứng sau lưng mắng đây đúng là người phụ nữ lẳng lơ, chuyên đi quyến rũ đàn ông. Đám người đó nghĩ mình nói nhỏ thì nàng không nghe thấy. Nhưng Thôi Đào hoàn toàn có thể nhìn khẩu hình của họ để biết những gì họ đang nói.

Thôi Đào hơi sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn chàng.

“Chứng tỏ kiến thức của ngươi cũng là nửa vời.” Hàn Kỳ hỏi Thôi Đào còn muốn ăn Tô Hoàng Độc của trù nương Phương nữa không.

Lại lấy đồ ăn ra uy hiếp nàng nữa rồi!Hàn Tống xấu hổ cười, nói với Thôi Đào từ nhỏ y và Hàn Kỳ đã cùng nhau lớn lên, vì Hàn Kỳ thông minh dị thường, tài trí phi phàm nên đám con cháu thế gia cùng học chung với Hàn Kỳ, bọn y đều lấy chàng làm gương. Nhất là y, cực kỳ kính nể Hàn Kỳ.

“Tôi nghĩ kỹ rồi, sau này sẽ không nói càn nữa.”

Thôi Đào ngoan ngoãn cúi đầu trước đồ ăn, đúng thực nàng không biết nhiều về đoán mệnh, chỉ hiểu biết sơ sơ nên có thể dự đoán vận thế này thế nọ thôi.

Có lẽ vì cứ khăng khăng thích khoe khoang mà Thôi Đào mới phá lệ giả làm một người bí ẩn khó nắm bắt. Còn chuyện 2 lần gần đây đều bị nàng nói chuẩn thì chủ yếu là do phủ Khai Phong là chỗ có xác suất xảy ra họa sát thân cao mà thôi.

Ngỗ tác Lưu lập tức kiểm tra thi thể thiếu niên lần 2 rồi bẩm báo tình hình lại cho Hàn Kỳ.

Lúc này Thôi Đào vẫn đứng cạnh Hàn Kỳ, nàng vẫn thiên về khả năng 10 xác chết cháy kia là nữ tù nên bèn đến xem hồ sơ của các châu huyện liên quan do Vương Chiêu và Lý Viễn mang về.

Sau khi nói xong, ngỗ tác Lưu thi thoảng vẫn nhìn sang chỗ Thôi Đào, dường như cực kỳ gai mắt nàng.“Vậy phiền Thôi quan Hàn nhất định phải hỏi giúp tôi nhé. Nếu không chịu nói cũng không sao, cứ làm 5 cân là tôi ăn đủ rồi.”

Gần đây Thôi Đào bận điều tra vụ án, bận làm đồ ăn và ăn, gần như đã quên mất mình và ngỗ tác Lưu không hạp nhau. Mấy ngày gần đây, trong nha môn có nhiều người nhìn nàng bằng ánh mắt khác, đứng sau lưng mắng đây đúng là người phụ nữ lẳng lơ, chuyên đi quyến rũ đàn ông. Đám người đó nghĩ mình nói nhỏ thì nàng không nghe thấy. Nhưng Thôi Đào hoàn toàn có thể nhìn khẩu hình của họ để biết những gì họ đang nói.

Lúc ngỗ tác Lưu ra khỏi cửa, Thôi Đào cũng vội tạm biệt Hàn Kỳ mà đi theo.

Ngỗ tác Lưu đi được vài bước, phát hiện Thôi Đào đi theo sau mình bèn cáu kỉnh quay lại hỏi nàng: “Cô đi theo ta làm gì hả?”

“Phủ Khai Phong lớn thế này, đường lại rộng như vậy, tất cả đều là nhà ông nên người khác không được đi à? Tôi thấy gần đây ngỗ tác Lưu hình như hơi nóng rồi đấy, có cần tôi nấu giúp một bát canh khổ qua để ông hạ sốt không hả?” Thôi Đào quan tâm hỏi.Lúc này Thôi Đào vẫn đứng cạnh Hàn Kỳ, nàng vẫn thiên về khả năng 10 xác chết cháy kia là nữ tù nên bèn đến xem hồ sơ của các châu huyện liên quan do Vương Chiêu và Lý Viễn mang về.“Có biết tại sao lúc treo thưởng chân dung của ngươi, ta lại cố tình viết ra ngươi bị mất trí nhớ không?”

“Cô bớt giả mù sa mưa với ta đi, giữ cái bộ dạng đó mà đi nũng nịu với Thôi quan Hàn và tuần phủ Vương trẻ tuổi ấy! Ta già rồi, ăn không vào bộ dạng hồ ly lẳng lơ này đâu.” Ngỗ tác Lưu hừ lạnh.

“Ngỗ tác Lưu nói như thế khác nào bảo họ đều ham mê sắc đẹp của tôi chứ. Ông vu hãm tôi cũng được, nhưng không thể vu hãm Thôi quan Hàn với tuần phủ Vương đâu, họ rất trong sạch, sao lại như lời ông nói được!”

“Làm gì có mèo nào mà không thích mỡ, đàn ông nào mà không háo sắc, đặc biệt là đàn ông trẻ tuổi chứ. Chẳng phải cô cũng dựa vào nhan sắc của mình mới thuận lợi vào phủ Khai Phong này đấy ư?”

Ngỗ tác Lưu nói xong bèn hừ lạnh cười một tiếng, lúc định xoay người đi lại bắt gặp Hàn Kỳ và Vương Chiêu đang đứng sau lưng mình.