Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 60



Cũng thật trùng hợp, vị trí phân đà của Địa Tang Các nằm cách lầu Bát Tiên không xa, là cửa hàng cá khô của Tùy tam nương chỉ cách lầu vỏn vẹn 2 căn nhà.

Tiệm cá khô này không có bảng hiệu nhưng bên ngoài cửa tiệm có 2 cái giá gỗ nhỏ treo đủ loại cá muối, lớn thì dài gần nửa người, nhỏ thì chỉ hơn ngón út một chút. Cá trên 2 giá gỗ được xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, vì sự tương phản mạnh mẽ này nên rất thu hút ánh mắt người đi đường.

Tuy cửa tiệm không có bảng hiệu nhưng lại đắt khách hơn rất nhiều so với những tiệm khác, vì cá khô ở đây rẻ hơn cá tươi, bảo quản được lâu nên khách đến mỗi ngày rất nhiều, làm ăn khấm khá.

Chủ tiệm Tùy tam nương là một góa phụ 31 tuổi, mặt tròn, dáng người hơi béo, thấy ai cũng cười, giọng nói thánh thót, rất khéo giao tiếp.

Theo lời giới thiệu của tư ba Hà An ở lầu Bát Tiên, cá khô lầu dùng để nấu nướng đều được mua từ tiệm Tùy tam nương, ăn rất ngon mà giá lại rẻ, khắp Biện Kinh không có tiệm nào ngon hơn tiệm của thị cả.

Buổi sáng tại Biện Kinh có rất nhiều người qua lại, vì chỉ số giàu có ở thời Đại Tống rất cao, đây là triều đại giàu có nhất trong toàn bộ lịch sử Trung Quốc nên phần đông dân chúng đều rất biết hưởng thụ, có nhiều người không nấu bữa sáng. (EbookTruyen.Net)

Thôi Đào dẫn theo Vương tứ nương và Bình Nhi hoà vào dòng người đến lầu Bát Tiên ăn sáng, cố tình chọn vị trí gần cửa sổ, sẵn tiện quan sát tình hình tiệm cá khô luôn. Lúc này cửa hàng vừa mới mở, chẳng có ai cả. Khi họ ăn uống xong xuôi rồi ra khỏi lầu Bát Tiên, đúng lúc có một ngọn gió thổi tới, có thể ngửi thấy mùi cá muối thoang thoảng.

Sau đó Thôi Đào đến quán trà ven đường gần đấy, tụ họp với Hàn Kỳ và những người khác trong Nhã gian.

Nàng cố tình gọi Lý Tài đến, hỏi hắn có nhớ chuyện trước kia họ từng đấu với bọn thích khách của Địa Tang Các hay không.

“Tất nhiên là nhớ, cả đời này cũng không thể quên được, may là lúc đó sư phụ cơ trí vung tiền đầy trời nên mới cứu được một mạng này của ta.” Lúc Lý Tài đáp lại vẫn không quên dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thôi Đào.

Thôi Đào hỏi hắn lúc đó có ngửi được mùi cá muối trên người đám thích khách kia không.

Lý Tài gãi đầu, suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu mới hoang mang nói với Thôi Đào: “Hình như là không có, nếu có ngửi thấy thì chắc chắn lúc đó đã nói rồi.”

“Tôi cũng vậy.” Thôi Đào nói, “Làm cá khô, dù có hong khô, dùng lửa hơ hay hun khói thì cũng không thể không dính mùi được.”

Lý Tài suy tư, “Nếu chỉ ở tạm chỗ đó, không tham gia vào việc chế biến cá thì sao?”

Hắn không nghĩ là đám thích khách giang hồ đó lại có thời gian nhàn rỗi mà đi làm cá muối.

Thôi Đào ví dụ cho Lý Tài thấy, “Hôm chúng ta ăn lẩu, lúc ăn anh thấy trên người mình có mùi gì không?”

Lý Tài lắc đầu.

“Lúc ăn xong thì sao?” Thôi Đào lại hỏi.

Lý Tài không hề để ý đến chuyện này.

Lý Viễn vội nói trên người mình có mùi, hắn vừa về tới nhà đã bị vợ con ngửi thấy, còn chạy theo hỏi hắn đã ăn món ngon gì nữa.

Vương Chiêu cũng phụ hoạ theo, lúc hắn thay quần áo cũng ngửi thấy mùi.

Khi ấy mọi người chỉ ăn lẩu một chút, lại còn ở ngoài trời mà đã dính mùi rồi. Nếu là người sống trong cửa tiệm làm cá khô hàng ngày thì trên người không thể nào không có mùi được.

Vương Chiêu liên tục gật đầu đồng ý: “Thôi nương tử đang nghĩ, mùi cá khô trong tiệm là không tránh khỏi được, ai ở trong tiệm một thời gian cũng sẽ bị dính mùi. Nhưng trên người đám thích khách kia lại không có, hơn thế nữa trên người người phụ nữ mặc đồ đen hẹn Thôi nương tử tới miếu Thành Hoàng cũng chẳng có nốt. Hẳn thông tin là giả, không phải ở tiệm cá này chăng?”

“Trên người thích khách không có mùi cá cũng không thể chứng minh được việc cửa tiệm này không liên quan gì.” Hàn Kỳ lạnh nhạt nâng tách trà lên nhấp một ngụm.

Bọn Vương Chiêu không hiểu bộ dạng cao thâm này của Thôi quan Hàn có nghĩa là gì, tất cả đều nhìn về phía Thôi Đào, mong nàng sẽ giải thích cho mọi người như thường lệ.

“Bao vây 3 lớp quan trọng, đúng là Thôi quan Hàn đã lo đúng rồi. Nếu tin tức đáng tin thì chắc hẳn tiệm cá khô này có liên quan, hoặc trùng hợp là đám thích khách kia không ở đây, hoặc là tiệm cá khô này còn có chỗ khác.” Thôi Đào vừa dứt lời bèn nịnh nọt tán thưởng hành động “bao vây 3 lớp” của Hàn Kỳ là vô cùng sáng suốt!

Vương Chiêu và những người khác đều bừng tỉnh hiểu ra, hoá ra tiệm cá khô này chỉ là cái mác, còn có địa đạo hoặc thứ gì đó dẫn đến một chỗ khác nữa. Như thế thích khách chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua tiệm cá khô, không ở lại lâu thì tất nhiên trên người cũng không bị dính quá nhiều mùi cá muối.

Một lát sau, Trương Xương từ ngoài chạy vào báo lại với Hàn Kỳ, hắn đã hỏi thăm mấy căn nhà gần tiệm cá khô rồi. Bên trái tiệm cá khô có một tiệm may, bên phải là một cửa hàng son phấn. 3 tiệm giáp phía sau thì nằm trên con đường của quán trà hiện tại họ đang ngồi, “đối diện phía sau” là một quán trà, bên trái là tiệm quan tài, bên phải là một cửa hàng bỏ hoang. Có vẻ như cửa hàng đó đóng cửa đã lâu, trên nóc nhà có rất nhiều cỏ dại, cửa cũng đã đóng đinh lại. Trên ván cửa còn dán không ít bùa, giăng dây đỏ, có bùa mới lẫn bùa cũ.

“Tôi biết cửa hàng đó, 3 năm trước có một vụ án lớn. Một người chồng giết chết 10 mạng người trong nhà, đến cả con ruột mình cũng không tha.” Lý Viễn là người cũ trong phủ Khai Phong, tất nhiên sẽ biết nhiều hơn một chút.

Thôi Đào bảo Lý Viễn nhanh nói một chút về tình hình cụ thể của vụ án đó.

“Vốn là một cửa hàng son phấn, làm ăn rất tốt, người chồng đó khá trung thực, rất chịu khó, chuyện quét dọn trong ngoài và giao hàng trong cửa hàng đều một tay hắn làm. Nhưng hắn không làm được những chuyện quá tỉ mỉ, ví dụ như chuyện chế tạo son phấn nước bột này nọ, cũng không khôn khéo việc kinh doanh nên không tính được sổ sách. Người vợ thì giỏi hơn, có thể quán xuyến việc mua nguyên liệu bên ngoài, chế tạo được son phấn nên được các tiểu nương tử trong Biện Kinh yêu thích.

Làm ăn tốt nhưng trong cửa hàng không có đủ nhân viên, người vợ bèn gọi cha mẹ và anh chị em của mình đến giúp đỡ. Người vợ trách chồng bất tài, chuyện gì cũng bắt thị thu xếp nên lúc nào cũng oán trách hắn, nhà mẹ đẻ của thị cũng chê hắn vô dụng, vì thế ngày thường thái độ với cũng không tốt, thường xuyên nặng lời với hắn.

Nhưng người qua đường đều có ấn tượng tốt với người chồng này, bảo hắn thành thật và chất phác. Vậy mà chẳng ai ngờ được, 1 ngày trước giao thừa của 3 năm trước, cũng là ngày 29 tháng Chạp, người chồng đã chém chết hết toàn bộ người trong nhà. Láng giềng nghe thấy tiếng kêu cứu bèn chạy sang xem, thấy người chồng cầm dao phay, máu me đầy người đứng trong sân, lúc mọi người hô hào báo quan thì hắn chạy về phòng, đóng lại tất cả các cánh cửa. Lúc bọn ta chạy tới phá cửa vào được thì người chồng đã thắt cổ trên xà nhà rồi.

Cảnh tượng lúc đó… Ai da, khiến ta gặp ác mộng mấy ngày liền!”

Dường như Lý Viễn đang nhớ lại cảnh tượng năm đó, rùng mình một cái rồi vỗ ngực.

Hàn Kỳ đã xem vụ án này trong hồ sơ từ trước, vì thế không mấy tò mò. Chàng đứng chắp tay bên cửa sổ, lẳng lặng quan sát 3 cửa tiệm mà Trương Xương nói.

“Có nhìn thấy gì khác thường không ạ?” Thôi Đào đi tới, nhìn về phía 3 cửa tiệm.

Hàn Kỳ đưa mắt nhìn Thôi Đào đang đứng sát bên mình, nàng mặc quần áo màu xanh, giày vải đế bồi, váy kiểu tay bó, búi tóc song la* được trang trí bằng trang sức bằng ngọc, gò má trắng như hoa ngọc lan, làn mi dày cong vút, đôi mắt đen lúng liếng đang nhìn chằm chằm bên ngoài, dung mạo này thật khiến người ta bị đắm chìm vào trong đó.

Hàn Kỳ kịp thời thu mắt lại, tránh để bản thân trở nên thất thần.

“Tiệm quan tài và quán trà đều mở, xem ra giờ cũng chẳng có gì khác thường.” Thôi Đào thu mắt lại, nhìn Hàn Kỳ một chút, thấy chàng đang rủ mi suy nghĩ nên cũng không nói thêm gì quấy rầy chàng.

Hàn Kỳ đột nhiên quay sang bên cạnh hỏi đám Vương Chiêu, sao Hàn Tống vẫn còn chưa tới nữa.

Thôi Đào: “…”

“Đáng lẽ đã tới rồi, có lẽ là sáng sớm nên vẫn chưa dậy ạ.” Vương Chiêu đoán.

Thôi Đào phụ hoạ: “Hôm qua là lễ mà, y lại uống rượu nên chắc là dậy trễ rồi.”

Vừa dứt lời, Thôi Đào đối diện với ánh mắt của Hàn Kỳ. Nàng ý thức được bản thân mình đã lắm mồm nên lập tức xoay người đi châm trà, mỉm cười đưa tới cho Hàn Kỳ.

“Thôi quan Hàn nghĩ 3 cửa hàng này, chỗ nào có vấn đề ạ?” Thôi Đào đánh trống lảng.

“Xem ra chỗ đã từng xảy ra án mạng kia là có hiềm nghi lớn nhất.” Lúc Hàn Kỳ nhận trà, đầu ngón tay hơi chạm vào Thôi Đào, nhưng rất nhanh đã rút lại để cầm tách trà, lạnh nhạt nhấp một ngụm.

Thôi Đào lập tức tán thưởng Hàn Kỳ thông minh thác vác, suy nghĩ chu đáo, suy đoán hợp lý.

Vương Chiêu và những người khác: “…”

Thôi nương tử vỗ mông ngựa thế này cũng hơi lộ liễu quá rồi đấy!

Chẳng lẽ nàng có chuyện gì cần nhờ vả Thôi quan Hàn à? Mấy chuyện này đám tầm thường như họ cũng có thể nghĩ ra được mà, dù sao người bình thường đều không nghĩ Địa Tang Các có liên quan tới tiệm cá khô của Tuỳ tam nương được, tất nhiên một “cửa hàng bỏ hoang” là khả nghi nhất rồi.

Hàn Kỳ lẳng lặng nhìn Thôi Đào, nói tiếp: “Thực ra tiệm quan tài là khả nghi nhất.”

Đám Vương Chiêu không nhịn được mà hé môi cười trộm, hình như Thôi nương tử vuốt nhầm vó ngựa rồi. Nhưng sao Thôi quan Hàn lại nghi ngờ tiệm quan tài chứ, thật khiến người ta thắc mắc.

“Biết ngay là Thôi quan Hàn sẽ nói thế mà, bởi vậy mới biểu đạt lòng ngưỡng mộ sớm hơn một chút thôi!”

Thôi Đào linh hoạt tiếp chiêu, phụ hoạ với Hàn Kỳ.

“Đúng là cửa hàng bỏ hoang nhìn thì khả nghi, nhưng lại hơi rõ ràng. Chuyện này cũng giống với tiệm cá khô là một cái mác vậy, cửa hàng bỏ hoang này rất có thể là cái mác thứ 2.”

Thực ra tiệm quan tài cũng không tiện ra vào, dù sao nếu như trong nhà không có người chết thì ai mà tới mấy chỗ như thế, ngày nào cũng có người ra vào thì rất kỳ lạ. Nhưng lại có một ưu điểm, lúc cần thì vài ba người có thể ra vào, không quá mức gây chú ý. Cửa hàng bỏ hoang thì không như thế, mọi người đều biết chỗ đó đã bị bỏ trống rất lâu rồi, đột nhiên có người ra vào sẽ khiến xung quanh chú ý.”

Vương Chiêu và những người khác: “…”

Hoá ra cả hai người đều biết rõ trong lòng nhưng vẫn thích trêu đùa với đám quần chúng như họ đấy ư? May mà lúc nãy họ chế giễu không mấy lớn tiếng, nếu không giờ đã đội quần rồi, nông cạn quá, mất mặt quá.

Về phần Hàn Tống, đúng là vì tối qua say rượu và nôn mửa nên sáng nay mới dậy trễ.

Y vừa tỉnh dậy đã được nha hoàn hầu hạ lau mặt, nghe Chúc Chiếu nói Hàn Kỳ phái người đến mời mình tới quán trà một chuyến.

“Có nói là việc gì không?”

“Không có ạ, nhưng rất gấp, hình như là việc quan trọng.” Chúc Chiếu trả lời.

Hàn Tống đáp lại một tiếng, sai nha hoàn thay quần áo cho mình, sau khi ăn mặc đàng hoàng bèn chuẩn bị đi tới chỗ Hàn Kỳ mời.

Nha hoàn Xuân Lệ vội khuyên nhủ: “Hay là Nhị lang chớ đi, hôm qua ăn quá nhiều bánh ú nên mới nôn nhiều như thế, sắc mặt hôm nay không tốt —”

“Câm miệng.”

Xuân Lệ lập tức im lặng, tủi thân cúi đầu không dám nói gì nữa, nước mắt nhanh chóng trào ra trên khóe mắt. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi của Hàn Tống, Xuân Lệ mới ngẩng đầu lên. Bọn nha hoàn vội tới an ủi ả, nhỏ giọng bảo tính tình của Hàn nhị lang nắng mưa thất thường, không phải ghét bỏ ai cả.

“Thật ra người là một người tốt bụng, chỉ là các cô không hiểu mà thôi.” Xuân Lệ cười cảm ơn đám nha hoàn đã an ủi, “Nhị lang ra ngoài cũng tốt, đang rảnh rỗi, ta chiên bánh cuốn cho mọi người ăn nhé.”

Hàn Tống đến quán trà, thấy trong Nhã gian không chỉ mình Hàn Kỳ mà Thôi Đào cũng ở đây, còn có vài tên nha dịch khác của phủ Khai Phong liền chắc chắn hôm nay Hàn Kỳ mời đến không phải là chuyện bình thường.

Sau 1 đêm, gặp lại Thôi Đào mà lòng Hàn Tống có chút thẫn thờ, một cảm giác không nói thành lời tràn ngập trong lòng, đến cả dạ dày cũng đau nhói.

“Ta thấy sắc mặt anh không tốt, đã ăn sáng hay chưa?” Thôi Đào thấy màu môi Hàn Tống trắng bệch bèn hỏi thăm một câu.

Hàn Kỳ cũng nhìn sang, thấy tình trạng của y không tốt như trước.

Hàn Tống lắc đầu, “Hiếm khi em hẹn ta mà, chưa kịp dùng bữa sáng đã đến đây rồi.”

Hàn Kỳ bèn nói với Thôi Đào: “Đồ ăn quanh đây em đã ăn quen rồi, cháo tiệm nào ngon hơn, phiền em đi mua cho Hàn nhị lang 1 bát nhé.”

Thôi Đào lập tức nhận lệnh, một lát sau mua được 1 bát cháo ngô và một phần củ cải muối tương giòn, còn có 2 cái bánh bao khoai mỡ mềm.

Thôi Đào cho thêm mật ong vào cháo ngô, cố tình giải thích với Hàn Tống: “Như thế không chỉ tốt cho dạ dày mà còn tỉnh rượu nữa.”

Thế mà nàng vẫn nhớ tối qua y đã uống rượu.

Trong lòng Hàn Tống vô cùng chua xót, lại càng oán hận nhiều hơn, tiếc rằng tại sao mọi chuyện lại tới bước này, trách bản thân đã chủ quan để mọi chuyện trở nên như ngày hôm nay. Y cười cảm ơn Thôi Đào rồi bưng bát yên lặng ăn. Trộm nghĩ nếu sau này mỗi buổi sáng đều được Thôi Đào cẩn thận dặn dò như bây giờ, có nàng tự tay bưng đồ ăn tới, vậy xem như đời này của y không uổng phí nữa rồi. Dù có tuần hoàn như thế, mãi dừng trong vòng lặp thì y cũng cam lòng.

Sau khi dùng cơm, cuối cùng sắc mặt của Hàn Tống cũng đỡ hơn một chút, đã tươi tỉnh lại một phần.

“Hẳn là hôm nay Trĩ Khuê huynh đến tìm ta không phải chỉ để uống trà thôi đúng không? Có việc gì cứ nói, đừng ngại.”

Lúc này những người trong phòng đã giải tán, Vương Chiêu, Lý Viễn và Lý Tài đều ra ngoài, chỉ còn có 3 người là Hàn Kỳ, Thôi Đào và Hàn Tống.

“Phủ Khai Phong đang điều tra một vụ án quan trọng, định mời Trọng Văn giúp đỡ.” Hàn Kỳ nói.

“Ta ư? Ta đâu phải là người của phủ Khai Phong, cớ gì bọn huynh tra án lại phải nhờ đến ta chứ?” Hàn Tống nghi ngờ hỏi Hàn Kỳ.

“Gián nghị Hàn chưa nói với huynh sao ?” Giọng điệu và lời nói của Hàn Kỳ vẫn lạnh nhạt.

Cha Hàn Tống hiện tại đang đảm nhiệm chức Gián nghị đại phu*, Gián nghị Hàn mà Hàn Kỳ gọi chính là cha Hàn Tống.

(*) Một chức quan quan trọng thời cổ đại, có trách nhiệm làm cố vấn, tham mưu. Thời Bắc Tống có Tư Mã Quang là người giữ trọng trách này, cũng chính là người khiến anh Hoàng đế không được xem đấu vật nữ nữa đó =)))

“Nói cái gì cơ?” Hàn Tống hỏi lại.

“Nhờ ta chăm sóc huynh nhiều hơn một chút,” Hàn Kỳ giải thích với Hàn Tống, “Trọng Văn là kim khoa nhị giáp, ít ngày nữa sẽ được điều tới phủ Khai Phong làm quan, vì vậy Gián nghị Hàn mới mong muốn như thế.”

Thôi Đào nghe vậy, quan sát phản ứng lúc này của Hàn Tống, phát hiện sự ngạc nhiên của y cực kỳ chân thật. Xem ra Hàn Tống thật sự không biết chuyện này, cha y đã tự chủ trương mà không báo cho y biết.

Hàn Kỳ đã sớm biết chuyện của y, thế mà y lại không biết, chuyện này khiến Hàn Tống trong phút chốc đã tỏ ra không vui.

Thôi Đào thấy thế cũng đã hiểu thấu, dù là ai cũng tức giận thôi, nhất là người này, từ nhỏ đến lớn Hàn Tống đã có phần bị ảnh hưởng bởi “con nhà người ta” rồi.

Nhưng mà, Hàn Tống sẽ thực sự đến nhậm chức ở phủ Khai Phong ư? Vậy sau này cũng khá vui đấy.

Hàn Kỳ lạnh nhạt nhấp một ngụm trà, cho Hàn Tống thời gian bình tĩnh lại rồi từ từ nói rõ chuyện hôm nay phủ Khai Phong muốn tiêu diệt phân đà của Địa Tang Các cho y nghe.

Trong toàn bộ quá trình Thôi Đào vẫn luôn quan sát nét mặt của Hàn Tống. Lúc đầu là kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che đậy đi. Y cười xán lạn như mặt trời, liên tục thán phục Hàn Kỳ đã tra ra được phân đà của Địa Tang Các, sắp lập được công lớn, y muốn chúc mừng trước một tiếng.

Rõ ràng Hàn Tống đã khôi phục lại trạng thái đối nhân xử thế như trước, lời nói khiến người ta khó mà phân biệt được thật giả, không thể nào đoán ra được suy nghĩ trong lòng y. Nhưng Hàn Tống đã khôi phục trạng thái này cũng có thể nói rõ ra một vấn đề, hình như y cũng không quá quan tâm chuyện sống chết của phân đà Địa Tang Các, nếu không y cũng không thể nào khống chế tâm trạng của mình hoàn hảo như thế được.

Nếu thật sự quan tâm, phản ứng của Hàn Tống sẽ như hôm qua đối với nàng vậy, hàng trăm sơ hở.

Nhưng Thôi Đào không chắc có phải là Hàn Tống đã sớm đoán ra được và báo tin cho đám người đó hay không. Tuy nhiên khả năng này rất thấp, vì Hàn Kỳ đã dám gọi Hàn Tống đến thì chắc hẳn cũng đã đề phòng vấn đề này rồi. Thậm chí Thôi Đào còn hơi hoài nghi có khi nào Hàn Kỳ không sợ Hàn Tống sẽ báo tin, thậm chí còn trông mong y làm vậy, nếu thế thì chàng có thể chứng minh được chuyện Hàn Tống có cấu kết với Địa Tang Các.

“Nhưng mà Trĩ Khuê huynh gọi ta đến chắc vẫn còn lý do khác đúng không?” Hàn Tống không khỏi liếc nhìn Thôi Đào.

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, tất nhiên Hàn Tống phải hoài nghi rằng Thôi Đào đã kể hết cuộc đối thoại giữa cả hai cho Hàn Kỳ nghe rồi. Chàng có thể đang nghi ngờ Hàn Tống có liên quan tới Địa Tang Các, vì thế cố tình gọi y đến trong lúc xử lý Địa Tang Các để dò xét y.

“Đúng vậy, cô ấy đã kể mọi chuyện hôm qua cho ta biết,” Hàn Kỳ đối mắt với Hàn Tống, thẳng thắn thừa nhận, “Như huynh nghĩ đấy, ta đang hoài nghi.”

Ánh mắt Hàn Tống bất động, sau đó thì cong mắt cười, “Vậy mọi người nghĩ nhiều rồi, tối qua ta uống hơi quá chén, say rồi nên cứ ngỡ đó không phải là mộng đơn phương của mình, rượu vào lời ra, để Thôi nương tử hiểu lầm rồi. Sáng nay tỉnh dậy ta đã hối hận lắm rồi, định đến xin lỗi Thôi nương tử đây.”

Hàn Tống dứt lời, ánh mắt lập tức chuyển sang người Thôi Đào, trong đôi mắt gợn lên không biết bao nhiêu tình cảm phức tạp.

Thôi Đào nhận lời xin lỗi của Hàn Tống, cũng xin lỗi lại y: “Vì lo nghĩ nên tôi không thể không báo cáo với Thôi quan Hàn, mong Hàn nhị lang thứ lỗi cho.”

Hàn Tống cười, “Không sao, ta hiểu mà.”

Nhưng khó tránh lòng đau như cắt, thậm chí trong một khắc còn cảm thấy hành động này của Thôi Đào là “phản bội” vậy. Nhưng nghĩ tới tình cảnh mà nàng đã từng phải chịu, những điều y đang hứng có đáng là bao. Huống chi nàng bị mất trí nhớ, nàng cũng chưa từng hứa hẹn gì với y, tối qua nàng đến tìm cũng là vì điều tra y mà thôi. Tình cảnh thế này là do y đáng đời, không có gì đáng trách cả, hợp lý.

“Nếu bọn huynh đã tra được chỗ phân đà của Địa Tang Các thì còn chờ gì nữa, nhanh nhanh ra tay đi, đừng để bọn ác đó chạy thoát!” Hàn Tống lập tức thúc giục Hàn Kỳ mau ra tay.

“Thỏ khôn có 3 hang, bọn ta đoán tiệm cá khô này còn thông với chỗ khác nữa.” Hàn Kỳ hỏi suy đoán của Hàn Tống.

Làm như thế chẳng khác gì đã biết rồi mà còn cố hỏi.

Nghe Hàn Kỳ nói về tình hình 3 cửa hàng xong, nét mặt Hàn Tống vẫn như thường, thành thật phân tích: “Tiệm quan tài đáng nghi, nhưng không thể loại trừ khả năng của 2 chỗ kia được, cố gắng điều động nhân lực thêm chút đi. Đã là dân giang hồ liều mạng thì hẳn võ công không thấp đâu, e rằng đã chuẩn bị sẵn hết đao, kiếm, phi tiêu rồi, lại không biết là có độc hay không, cẩn thận vẫn hơn, không nên đánh mạnh.”

“Hợp lý.”

Hàn Kỳ vốn đã có cách bắt giữ lại còn cố ý hỏi Hàn Tống có biện pháp nào không.

Thế là cả hai lại cùng nhau nghiên cứu một phen.

“Tốt nhất là bắt đầu từ tiệm quan tài khả nghi nhất, dùng hoả hoạn để tạo “tai nạn”, ép đám người này vội vàng đào tẩu mà bỏ bê phòng bị, khi ấy ra tay bắt người mới dễ.” Hàn Tống đề nghị.

Lúc này Thôi Đào đang ngồi trên một cái ghế đẩu cạnh cửa sổ phía Bắc, lẳng lặng bưng tách trà lạnh đưa lên miệng, yên lặng nhìn 2 người bàn bạc cách tiêu diệt, không hề xen vào một câu.

Không hiểu sao nàng lại cảm thấy 2 người đàn ông này đều rất đáng sợ.



1 nén nhang sau, dưới sự hướng dẫn của Thôi Đào, Lý Tài khéo léo ném vụn đá đen trộn bột lân trắng lên trên bụi rậm phía sau tiệm quan tài. Lúc mặt trời lên cao, đá đen hấp thụ nhiệt sẽ nhanh chóng bắt cháy lân trắng, từ đó đốt cháy đống cỏ khô.

Quả nhiên chỉ một chốc sau, khi xung quanh tiệm quan tài không có một bóng người, bụi rậm đột nhiên bùng lửa lên, mới đầu không ai để ý, mãi đến khi có 1 người trong tiệm hô lớn rồi đứng dậy, bọn Lý Tài, Lý Viễn giả làm “người qua đường” cũng chạy tới kêu la cháy rồi.

Người tụ tập càng lúc càng đông, tiếng nhao nhao không ngừng, hồi lâu sau ông chủ tiệm quan tài mới một mình chạy ra, giậm chân than rằng bản thân ngủ quên mất, xin mọi người nhanh chóng chữa cháy giúp.

Nhưng trong mắt Lý Viễn và những người khác, ông chủ tiệm quan tài lâu như thế mới chạy ra hẳn là vì lúc cháy còn phải sắp xếp cho những kẻ khác trong tiệm chạy trốn.

Thôi Đào đã dẫn theo bọn Vương Chiêu đến tiệm cá khô từ trước.

Ban đầu họ giả vờ là khách đến mua cá, vài người giả vờ trêu ghẹo để thu hút sự chú ý của Tuỳ tam nương. Thôi Đào thì dẫn những người khác tiến hành điều tra toàn diện những người trốn trong cửa tiệm, âm thầm khống chế những kẻ này.

Thôi Đào thẩm vấn sơ bộ bọn chúng, thấy bọn Tuỳ tam nương đều đang giả ngu thì cũng không hỏi nữa, bịt miệng chúng lại rồi trói chặt, nhốt vào một căn phòng nhỏ rồi sai người canh gác.

Thôi Đào, Vương Chiêu và những người khác tiếp tục đóng giả là người làm thuê trong tiệm tiếp tục bán hàng, ngồi trong tiệm cá đợi tiệm quan tài phía sau nổi lửa xem xem có ai từ trong đó chạy ra theo đường tiệm cá muối này hay không.

Thôi Đào buồn chán ngồi trước tủ gảy bàn tính, rất nhanh đã nghe được tiếng bước chân từ trong sân truyền tới.

Vương Chiêu nhìn qua khe cửa sổ, nói với Thôi Đào rằng trong căn phòng ướp cá muối kia có người chạy ra. Tính sơ sơ thì trong phòng đó có hơn 20 cái bể, đều dùng để ngâm dưa và cá. Vì không có thời gian nên trong tiệm cá này để lung tung rất nhiều đồ đạc, chỗ có thể nối với đường hầm rất nhiều, hơn nữa nhiều khi người bên dưới còn có thể nghe thấy tiếng động dị thường nên lúc nãy bọn họ mới không lục soát.

Giờ xem ra hẳn là 1 miệng bể trong căn phòng đó là rỗng, được nối thông với đường hầm.

Người đầu tiên chạy ra, bọn Vương Chiêu đều khá kinh ngạc, tạm thời không động đậy gì.

Tên này sải bước chạy tới sảnh tiệm bán cá, vọt tới trước tủ hô: “Tuỳ tam nương, bên ấy cháy rồi!”

Khi gã ngẩng đầu lên phát hiện trước mắt là một cô gái lạ mặt xinh đẹp thì có hơi sửng sốt, nhưng cũng không hề đề phòng, có lẽ vì Thôi Đào đứng sau tủ gảy bàn tính quá tự nhiên, trông giống như đang làm chuyện của nhà mình vậy.

“Cô là?”

“Cháu gái họ hàng xa của Tuỳ tam nương, dì tôi thấy tôi xinh đẹp nên bảo tôi tới đây nương tựa bà ấy, bảo sẽ cho tôi một tương lai tốt đẹp.” Thôi Đào lười biếng đặt bàn tính trong tay xuống, 2 tay chống cằm, đôi mắt đen láy nhìn gã thanh niên trẻ tuổi trước mặt, “Anh nói xem tôi có đẹp không? Sẽ có tương lai tốt đẹp không?”

Gã thanh niên run lên, cười nói: “Tất nhiên là xinh đẹp, dung mạo cô thế này, nếu may mắn được cô Kiều chọn trúng mà dạy bảo, sau này tất sẽ có tương lai xán lạn.”

“Vậy cô Kiều ở đâu vậy? Khi nào dẫn tôi đến đó đi?”

Gã thanh niên đang định mở miệng thì có 3 tên nữa chạy ra từ sân sau, trong đó có một tên đàn ông hơi lớn tuổi để râu cá trê, vừa nhìn thấy Thôi Đào đã trở nên kinh hãi.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Thôi Đào cũng nhận ra hắn, tên này chính là 1 trong những thích khách lúc trước đã bao vây và tấn công nàng với Lý Tài trong hẻm.

“Anh Phong cũng biết cô ấy à?” Gã thanh niên hỏi.

“Ả chính là Thôi Đào mà Các chủ muốn bắt đấy!”

Thôi Đào lại cầm bàn tính lên, gảy hạt châu rồi đáp lại tên đàn ông trung niên kia: “Ngươi nói xem sao ta lại tới hả?”

Kẻ được gọi là anh Phong trừng mắt nhìn Thôi Đào đầy đề phòng, lập tức phát hiện ra người đang giả vờ là “nhân viên” quét dọn sau lưng nàng chính là Lý Viễn.

“Hắn ta chính là quân tuần sử của phủ Khai Phong! Không ổn rồi! Chúng ta trúng kế rồi —”

Còn chưa nói dứt lời, hắn đã bị hạt châu của bàn tính đánh trúng huyệt câm, nói không thành tiếng nữa.

2 tên khác cũng bị nha dịch trốn sau giỏ cá muối đánh ngã, nhanh chóng bị lôi đi.

Nhưng những kẻ ra sau thấy ngoài sảnh bất thường nên đã có người hét lớn lên. Lúc này bọn nha dịch nằm trên nóc nhà và nấp khắp nơi lập tức bao vây chúng, chẳng mấy chốc đã khống chế được tất cả.

Nói ra cũng chính vì bọn chúng trốn quá gấp nên không mang theo nhiều vũ khí và ám khí, thậm chí còn quên mất cả dao, năng lực phản kháng rất thấp.

Thôi Đào vẫn giữ gã thanh niên nói chuyện với mình lúc đầu, tất nhiên gã muốn chạy, nhưng sau khi bị đâm kim bạc thì 2 chân đã tê dại, không chạy nổi nữa.

Thôi Đào hỏi gã: “Cô Kiều là ai? Tìm y ở đâu?”

“Ta không biết!”

Thôi Đào từ từ rút chủy thủ ra.

“Ta thật sự không biết mà!” Gã thanh niên hoảng hốt nói.

Lúc này tất cả nhân lực đều đã bị khống chế, bao gồm Chưởng quỹ tiệm quan tài và 2 tên người làm. Nhưng vẫn chưa biết chắc liệu có kẻ nào ở ngoài chưa về không nên bên ngoài tiệm cá khô thoạt nhìn trông vẫn bình thường, không hề có dấu vết của quan phủ.

Hàn Kỳ và Hàn Tống đều mặc quần áo hàng ngày đi vào cửa sau tiệm cá khô.

Thôi Đào thấy Hàn Tống đến bèn dùng dao vỗ lên mặt gã thanh niên, khẽ hỏi gã có biết Hàn Tống hay không.

Gã thanh niên nhìn về phía Hàn Tống, hoảng sợ trợn tròn mắt, đột nhiên mạch máu trên mặt gã nổi lên, dưới da như có thứ gì đang ngọ nguậy.

“Này, trên mặt chúng bị gì vậy?” Đám nha dịch đang áp thích khách của Địa Tang Các cũng phát hiện ra chuyện lạ.

Thôi Đào ngửi vài lần, trong mùi cá muối trong phòng lại có một mùi thơm khác. Sau đó gã thanh niên kêu đau, liên tục cào lên mặt và da thân của mình.

Vương Chiêu điều tra rồi báo lại cho Hàn Kỳ, phía Đông cửa hàng có 1 miếng nhang đã đốt, bên dưới tường Đông cũng có 1 miếng. Hôm nay đúng lúc có gió Đông thổi qua, khói bị thổi vào phòng. Vì thế khói bốc ra từ đống cỏ khô ở tiệm quan tài cũng bay sang đây một ít, thêm mùi cá muối nữa, tất cả mọi người đều lo bắt người thẩm vấn nên không hề phát giác ra.

Chỉ một lát sau, bọn thích khách Địa Tang Các đang giãy giụa đều chết hết, trên da, mắt mũi miệng và lỗ tai chúng đều có một loại côn trùng màu đen bò ra. Vương Chiêu lập tức đến xem xét tình hình của đám Tùy tam nương, tất cả đều chết y hệt thế. Nhưng vì bị bịt miệng nên không ai nghe thấy tiếng kêu của chúng.

Tất nhiên Thôi Đào biết rõ đây là độc cổ, một số ít trùng cổ rất nhạy cảm với vài mùi hương, một khi mùi được phát ra, chúng sẽ trở nên cực kỳ kích động và hưng phấn. Trường hợp này trong thế giới động vật có rất nhiều, ví dụ như rắn đực, trừ một số rất ít loài ra thì đa phần đều khá nhẹ nhàng và không chủ động tấn công con người, nhưng trong mùa sinh sản, chúng sẽ trở nên hung dữ hơn do khứu giác ngửi được mùi từ đuôi rắn cái tiết ra.

Sau khi Thôi Đào ngửi thấy mùi thơm và nhận ra đám người này bị trúng độc cổ đã lập tức chuẩn bị sẵn kim bạc, tự phong bế 2 huyệt vị của bản thân. Vì nàng đã từng dính dáng đến Địa Tang Các, khó tránh phải lo bản thân mình cũng trúng cổ. Nhưng sau khi quan sát trong chốc lát, nàng phát hiện mình không hề có vấn đề gì, vì thế mới rút kim bạc ra.

Tất nhiên Hàn Tống cũng nhìn thấy hành động của Thôi Đào, y lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Vì y sợ một khi mình nhìn lâu sẽ lại không khống chế được tâm trạng nữa.

Lúc này Hàn Kỳ không để ý tới Hàn Tống nữa, chàng chỉ quan tâm tới Thôi Đào, khẽ hỏi nàng có sao không.

“Không sao.” Thôi Đào nhìn bóng lưng của Hàn Tống, nháy mắt ra hiệu cho Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ lập tức hiểu ý của Thôi Đào, nói với nàng: “Không thấy y có gì khác thường cả.”

“Nhưng quá trùng hợp rồi, nếu những kẻ này được báo tin trước thì có lẽ sẽ trốn thoát. Có thể thấy chúng vừa mới biết chuyện không bao lâu, bất đắc dĩ nên mới không cứu người được, vì thế phải diệt khẩu hết.”

Hàn Kỳ khẽ gật đầu đồng ý.

Sự thật gần ngay trước mắt mà đã thất bại trong gang tấc rồi! Khác nào miếng thịt vịt béo bở đưa tới trước miệng mà chẳng ăn được không!

Vương Chiêu mang nhang chưa đốt hết đến cho Thôi Đào xem.

Đây là nhang dạng bánh*, chỉ mới cháy một phần nhỏ, bề ngoài vẫn còn dấu dầu để lại. Rõ ràng nhang trong con dấu này chỉ vừa mới làm xong là đã được mang ra đốt. Xem ra là có kẻ phát hiện hành động của họ nên mới chạy tới tiệm nhang để làm gấp cái này.

Thôi Đào lập tức dẫn người đi tìm tiệm nhang gần đó.

Vì hiện tại vẫn còn sớm nên trong tiệm nhang không có mấy ai, nghi phạm lại yêu cầu tự mình làm nhang nên hỏi một chút đã ra ngay.

“1 nén nhang trước, có một tiểu nương tử tới đây đưa tiền cho chúng tôi, bảo muốn tự làm nhang.” Chưởng quỹ tiệm nhang thành thật khai báo, “Cao hơn vị nương tử này 1 tấc, che mặt, mặc quần áo màu xanh biển và giày vải đế bối, váy xếp ly, trong tay còn cầm một hộp đựng đồ ăn, trên đầu cài trâm bạc và trân châu, trông rất giống như nương tử nhà giàu.”

Thôi Đào hỏi hắn chỗ làm nhang, Chưởng quỹ tiệm nhang lại báo lại với nàng rằng họ vừa cọ rửa những dụng cụ mà tiểu nương tử kia đã dùng rồi. Chuyện làm nhang phải để ý vệ sinh, nếu không mùi hương sẽ trộn lẫn vào nhau, ảnh hưởng tới lần chế tạo nhang tiếp theo của họ.

Tất nhiên là Thôi Đào hiểu bèn đến chỗ cô gái kia làm nhang xem một chút. Sau khi sàng lọc cẩn thận, Thôi Đào nhặt được một cái chân bọ đen dưới bàn làm nhang. Nàng cẩn thận gói chân bọ vào giấy, sau đó lại hỏi Chưởng quỹ có còn nhớ đôi mắt cô gái kia trông như thế nào không.

“Mắt một mí, hình như là dáng lá liễu, lông mày cũng được tô vẽ rất tỉ mỉ.” Chưởng quỹ tiệm nhang cẩn thận nhớ lại, vì thỉnh thoảng cũng có phụ nữ che mặt đến mua hàng, để dễ ghi nhớ và phân biệt khách hàng, hắn thường để ý kỹ đôi mắt.

Thôi Đào ghi nhớ những thứ này để làm bằng chứng, sau đó lập tức rời khỏi.

Hàn Tống đi theo Hàn Kỳ về phủ Khai Phong, lúc Thôi Đào về tới, y vẫn nhìn nàng chằm chằm.

“Hàn nhị lang có biết mùi nhang thế này không?” Cổ họng Thôi Đào như bốc cháy, vội nhấp một ngụm trà rồi hỏi ngay Hàn Tống.

“Không biết.” Hàn Tống bật cười, nhíu mày nhìn về phía Hàn Kỳ, hỏi chàng hôm nay sao lại dẫn mình tới, muốn dạy bảo hay là muốn y mở mang thêm kiến thức chăng, “Nếu như không có gì thì ta xin cáo từ trước.”

Hàn Kỳ gật đầu.

“Sao lại gấp thế?” Thôi Đào nghi ngờ nhìn Hàn Tống chằm chặp.

Hàn Tống đã đứng dậy đi ra ngoài, chợt nghe Thôi Đào nói thế bèn dừng chân, quay đầu lại mỉm cười.

“Nếu không thì sao? Nếu ở lại đây, Thôi nương tử có rảnh rỗi tán dóc với ta không?”

Thôi Đào xua tay với Hàn Tống, bảo y nhanh đi đi.

“So với Thiên Cơ Các, Địa Tang Các tàn nhẫn hơn nhiều.” Thôi Đào cảm khái với Hàn Kỳ.

Cùng là tiêu diệt phân đà Biện Kinh, nhưng đám người của Thiên Cơ Các tốt xấu gì cũng được giữ lại mạng, hơn nữa cấp trên của Thiên Cơ Các cũng không dùng độc cổ để khống chế cấp dưới. Địa Tang Các thì căn bản không hề để những kẻ dưới vào mắt, chẳng qua chỉ xem chúng như công cụ để lợi dụng, không cần nữa thì tiêu hủy.

Nhìn cách mà đám người đó chết, Thôi Đào đã hơi hiểu ra tại sao lúc trước mình bị bắt lại không hề giảo biện một câu mà chỉ một lòng muốn chết. Kẻ sinh tồn trong môi trường như thế, mấy ai mang theo khát vọng sống dạt dào được chứ?

“Vụ án này không thể truyền ra ngoài, tránh gây ra khủng hoảng.” Hàn Kỳ viết xong tấu bèn nói lại với Thôi Đào.

Thôi Đào gật đầu đồng ý, tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó nàng báo lại với Hàn Kỳ rằng mình đã tìm được manh mối về cô Kiều.

“3 năm trước sau khi em bị bắt ở chùa Thanh Phúc, rất có thể đã được một kẻ tên là cô Kiều dạy bảo ở Địa Tang Các.”

Nếu trong Địa Tang Các có một kẻ như thế, hẳn chúng sẽ chọn những cô gái xinh đẹp để tiến hành đào tạo chuyên nghiệp. Thôi Đào nghĩ với dáng vẻ và tài nghệ ban đầu của nàng, hẳn sẽ được chọn. Sau đó nàng được phái đi làm nhiệm vụ, thế cũng hợp lý.

Nhưng trong quá trình đó phải có sự tham gia của Hàn Tống, dù vẫn chưa có bằng chứng chứng minh y có tác dụng gì. Tuy nhiên xét thấy thái độ của người phụ nữ áo đen đối với Thôi Đào, hẳn Các chủ Địa Tang Các không hề vừa lòng nàng, cũng không hề xem trọng nàng. Thế mà sau khi Hàn Tống xuất hiện lại không hề diệt khẩu nàng, còn có chút kiêng dè, không hề xuống tay với nàng như những thành viên khác trong Địa Tang Các, chắc chắn đều có liên quan tới Hàn Tống.

“Các chủ Địa Tang Các ác độc và vô tình như thế, điều gì khiến mụ phải dung túng cho một cậu ấm thế gia như thế chứ? Đến mức vì y mà kiêng dè cả em nữa?

Hàn Tống trong Địa Tang Các là một sự tồn tại đặc biệt. Em đã suy nghĩ tất cả các khả năng, nhưng dù là loại quan hệ nào cũng không thể gắn bó sâu sắc và bền chặt như tình mẫu tử được. Chuyện này cũng lý giải được vì sao trên người Hàn Tống không có độc cổ, mà em dưới sự bảo vệ của y cũng không bị.”

Đồng thời như thế cũng có thể giải thích được tại sao mỗi lần nàng chất vấn Hàn Tống, y đều không chịu hé răng về chuyện Địa Tang Các, vì rất có thể đó chính là của mẹ y.

Hổ dữ không ăn thịt con, mà con cũng không thể ăn hổ được.

Hàn Kỳ cũng cảm thấy suy đoán của Thôi Đào rất có khả năng, nhưng thiếu mất chứng cứ để chứng minh thực tế. Vợ của Gián nghị Hàn, cũng là mẹ của Hàn Tống, là con gái của Tể tướng thời tiên đế, gia thế cao lại trong sạch, không hề giống với kiểu người có liên quan tới Địa Tang Các.

“Hẳn là trong này có chuyện gì đó. Gia thế nhà y quá cao, sau chuyện này tất sẽ dấy lên lòng đề phòng, trong thời gian ngắn khó mà xác thực được. Chỉ có thể tạm gác lại, âm thầm điều tra tình hình của vợ chồng Gián nghị Hàn rồi mới tính tiếp được.”

Thôi Đào bất lực thở dài, lại hỏi Hàn Kỳ rốt cuộc đã lấy được thông tin phân đà Địa Tang Các từ đâu.

“Vọng Nguyệt tiên sinh.”

Thôi Đào hơi sửng sốt, “Chàng đi tìm Vọng Nguyệt tiên sinh ư, sao bắt y mở miệng được hay vậy?”

“Thắng y một ván.” Lúc Hàn Kỳ trả lời, ánh mắt nhìn Thôi Đào vừa dịu dàng lại vừa quan tâm.

“Vậy sao không thắng thêm vài ván nữa, bắt y khai hết hang ổ của Địa Tang Các ra luôn!” Thôi Đào khích lệ.

“Em nghĩ y thật sự biết hết tất cả mọi chuyện trên đời à?”

Thấy Thôi Đào rầu rĩ, Hàn Kỳ không hề nản lòng mà còn hơi nhẹ nhõm, khẽ cười giải thích với nàng rằng Vọng Nguyệt tiên sinh không hề giỏi như thế. Chẳng qua y nghe được nhiều chuyện ở Đông Kinh từ miệng người khác, tích góp một ít thông tin rồi dùng logic tổng kết lại, thực tế y không thể biết được những thông tin xa hơn.

“Giờ hắn đã rời khỏi Đông Kinh rồi, sau khi thua ván cờ đó, Vọng Nguyệt tiên sinh cuốn gói chạy trốn, chẳng ai tìm ra y được. Bảo là làm thế mới giữ mạng được, sợ bị người của Địa Tang Các báo thù.”

“Đúng là đồ quỷ mà.”

Thôi Đào vừa dứt lời đã nghe Bình Nhi đến tạm biệt mình.

“Tạm biệt? Cô định đi đâu?” Thôi Đào ngạc nhiên hỏi.

“Vọng Nguyệt tiên sinh để lại một bức thư cho ta, bảo cha ta bị bệnh nặng, ta phải về nhà thăm ông ta.” Bình Nhi lo lắng nói, trên mặt toàn là nước mắt.

Sau đó Vương tứ nương cũng chạy tới, thị đang định mắng Bình Nhi chạy lung tung đi đâu đấy. Sau khi nghe Bình Nhi nói vậy, thị mới ngạc nhiên hỏi cô ta: “Sao lúc ra tù, cô bảo mình chẳng có ai để nương tựa cơ mà?”

“Đúng là không có thật, cha ta ở Thâm Châu, thực ra ta với Thôi nương tử là đồng hương.” Bình Nhi nhìn Thôi Đào một chút, sau đó ngượng ngùng nói, “Nhưng Thôi nương tử bỏ nhà ra đi là giả, còn ta là thật.”

Trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Vương tứ nương thở dài: “Thật không nhìn ra đấy, ngày thường cô hiền lành ngoan ngoãn, thế mà cũng nóng nảy vậy à?”

“Tất nhiên năm đó có lý do nên ta mới bỏ nhà ra đi, nhưng giờ ông ta bệnh nặng, dù thế nào đi nữa ta cũng phải về nhìn ông ta một cái.” Bình Nhi siết chặt lá thư trong tay.

“Ừm, báo hiếu là chuyện lớn, nên về thôi.” Đôi mắt Thôi Đào chuyển động, nói với Bình Nhi, “Đã là đồng hương, vậy ta cũng về cùng cô luôn. Đến nơi thì ai về nhà nấy, tự tìm cha mình!”

Chuyện Địa Tang Các ở Biện Kinh tạm thời không điều tra tiếp được nữa, nhưng vẫn còn chuyện nhà họ Thôi. Thôi Đào cũng phải xem xem, rốt cuộc trong nhà họ Thôi này có ai chết để nàng nhìn không?