Ngọn Gió Xuân

Chương 4: Hạ Tiểu Mãn cắn cắn đầu lưỡi, cảm thấy trong lòng hơi ngứa



Edit: Er

Beta: TH, KD

Hạ Tiểu Mãn đã đánh giá cao định lực của mình rồi.

Ở nhà hai ngày thôi mà miệng nổi lên đầy bọng nước, xấu không tả nổi, há miệng cũng thấy đau.

Nhìn mình trong gương tóc tai bù xù, làn da bóng nhẫy, quanh miệng đầy bọng nước, khóe mắt còn có ghèn. Hạ Tiểu Mãn thật sự không muốn thừa nhận đây là cô.

Chọc mù mắt tôi đi.

Đi tắm rồi sấy tóc, sau đó trang điểm nhẹ một chút, cuối cùng Hạ Tiểu Mãn mặc áo khoác lông vũ, lấy điện thoại và chìa khóa rồi ra ngoài.

Châm ngôn sống của Hạ Tiểu Mãn là: Ở nhà cái gì cũng có thể lôi thôi nhưng lúc ra ngoài phải thật gọn gàng và xinh đẹp.

Nếu không thì quá xin lỗi bà Phương mấy năm nay dùng gậy để dạy dỗ rồi.

Bà Phương chính là mẹ của cô, Phương Xuân Hoa [1]. Ban đầu vốn là Phương Xuân Hoa [2] do ông ngoại cô đặt. Về sau bà Phương đọc sách, chê tên mệnh thổ nên đã tự sửa lại.

[1] Tên của mẹ Phương khi đã đổi: 方春华  (华 hoa trong hoa lệ, tinh hoa, phồn hoa, nôm na là ánh sáng rực rỡ và lộng lẫy.)

[2]Tên của mẹ Phương ban đầu: 方春花  (花 hoa này trong bông hoa, cây hoa.)

Nhưng sợ thay đổi quá lớn sẽ bị ba đánh nên bà Phương chỉ sửa chữ cuối cùng.

Bởi vì “Hoa” (Hoa: sáng sủa, lộng lẫy) và “Hoa” (Hoa: bông hoa) cùng âm. Ông ngoại không đọc sách nhiều nên nghe cũng không cảm thấy gì, giơ tay lên rồi lại hạ xuống, còn lắc đầu lẩm bẩm: “Không biết sửa vớ vẩn cái gì.”

Hạ Tiểu Mãn cũng cảm thấy mẹ cô đúng là “sửa vớ vẩn”, hàng xóm ai cũng bảo nếu nói theo tiếng địa phương thì “Xuân Hoa” và “Xuân Hoa” không giống nhau lắm…

Nhưng cô cũng rất bội phục bà Phương, ít nhất bà còn dám đổi.

Tên của cô là Hạ Tiểu Mãn, cô cũng không hề hài lòng nhưng lại không dám sửa.

Phương pháp giáo dục bằng gậy của bà Phương không phải nói suông.

Suy nghĩ làm nước mắt chảy ra, cô muốn đi tới hiệu thuốc gần đây xem thế nào, nếu không thì phải mua thuốc. Cô sợ mụn nước bên miệng sẽ là đốm lửa nhỏ thiêu đốt cả đồng cỏ [3], mọc thêm một vòng quanh miệng.

[3] Câu này ý chỉ việc nhỏ có thể thành to, nếu không mau chữa trị thì cái mụn nước này sẽ lan khắp mồm miệng.

Cô vừa mới dọn đến đây được hai tháng, vì ngày thường không đi loanh quanh nhiều, cơ bản đều chỉ đi từ nhà đến công ty sau đó lại về nhà, nên gần đầy có hiệu thuốc nào thì cô cũng không rõ lắm.

Ngơ ngác đi xuống lầu.

Cũng may bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, các phần mềm chỉ đường gần như là rất phổ biến, muốn tìm nơi nào thì chỉ cần gõ một lát là ra.

Hạ Tiểu Mãn lấy điện thoại, mở bản đồ chỉ dẫn tìm xem quanh đây có hiệu thuốc nào không. Chỉ mất hơn mười giây đã có năm sáu hiệu thuốc xuất hiện trên màn hình, còn được sắp xếp theo khoảng cách như mục tham khảo nữa.

Khóe miệng Hạ Tiểu Mãn cong lên, quá trình đổi mới 40 năm, đời sống con người thay đổi rất lớn.

Cảm ơn Đảng và tổ quốc, cảm ơn công nghệ cao đã đốt lên một ngọn đèn sáng cho cuộc sống tồi tệ của Hạ Tiểu Mãn tôi.

Hạ Tiểu Mãn nhìn chỉ dẫn, đi thẳng tới hiệu thuốc gần nhất.

Đi bộ mười phút, hiệu thuốc có biển hiệu viết bốn chữ to đùng “Hiệu thuốc Đức Khang” đã xuất hiện trước mắt.

Hiệu thuốc không lớn, vừa nhìn là biết đây là kinh doanh cá nhân.

Đa số mọi người ít nhiều đều có cảm giác không tin tưởng đối với hiệu thuốc tư, dù sao thì thời buổi này, thuốc giả tràn lan khắp thị trường.

Nhưng Hạ Tiểu Mãn lại sống buông thả nên cũng không chọn này nọ, hơn nữa từ trước đến nay cô luôn vui vẻ tin tưởng trên đời này vẫn có rất nhiều người tốt.

Cô cảm thấy tư tưởng này của mình rất tốt, cho đến ngày nọ, có lần Do Tình nói chuyện với cô, hỏi rằng: “Cậu có biết đấy là loại tư tưởng gì không?”

Hạ Tiểu Mãn nghĩ đó là tư tưởng lạc quan.

Do Tình lại nói trúng tim đen, chọc thủng ngay lớp ngụy trang tốt đẹp này.

“Tư tưởng người nghèo.”

Hạ Tiểu Mãn: “…” TAT… Không tài nào phản bác được.

Không sai, chính là tư tưởng của người nghèo.

Kẻ có tiền chỉ cần bị thứ gì đó đâm vào da thịt, đã lập tức đi tiêm uốn ván. Người nghèo thì đầu rơi xuống hố, còn nói không phải là rơi vào đống phân là may rồi.

Haizz, thiệt tình.

Nhưng đã là người nghèo còn không có tư tưởng lạc quan thì làm sao mà sống được?

Huống hồ, vốn dĩ trên đời này cũng nhiều người tốt hơn người xấu.

Hạ Tiểu Mãn đẩy cửa hiệu thuốc rồi đi vào, hơi nóng lập tức bao quanh, rất ấm.

Cô bỏ mũ gắn liền với áo khoác lông vũ ra, nhìn quanh hiệu thuốc, chỗ tiếp khách và bán thuốc lại không thấy người bán hàng.

Có một gian phòng bên trong cửa hàng, hình như là phòng khách.

Hạ Tiểu Mãn bước hai bước đi tới, vừa vuốt tóc vì tĩnh điện mà dựng lên, vừa hỏi, “Có ai không?”

Cô không định vào trong vì làm thế bất lịch sự. Gọi hai tiếng, thấy không có động tĩnh gì, tưởng không có ai nên cô định đi ra ngoài.

Nhưng còn chưa quay người, âm thanh của chiếc ghế dựa ở bên trái phía sau đột nhiên phát ra, cô giật mình, lập tức quay đầu lại thì thấy một người đang đứng lên từ ghế dựa phía sau quầy cạnh cửa sổ.

“…”

Dáng người cao gầy, mặc chiếc áo blouse trắng.

Đầu tóc hơi rối bù, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, hình như là vừa mới tỉnh ngủ.

Lông mày cau cau, tỏ rõ sự không thoải mái khi bị đánh thức.

Hạ Tiểu Mãn nuốt nước miếng, trong lòng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, không biết là hối hận vì đi vào hay là mừng rỡ khi vào đây.

Trái đất tròn, lại gặp nhau.

Trai đẹp ở quán mì vằn thắn.

Anh ta làm ở đây sao?

Không đúng, mấy ngày trước còn thấy anh đang đợi xe buýt mà, nếu làm ở đây thì hẳn là không cần ngồi xe buýt.

Trong lúc cô đang suy nghĩ linh tinh thì trai đẹp đã tỉnh ngủ, liếc nhìn cô một cái, trực tiếp hỏi: “Mua thuốc sao?”

Có thể do vừa mới tỉnh ngủ, âm thanh không trong trẻo, có chút trầm khàn.

Nhưng không biết có phải do quá đẹp trai hay không mà Hạ Tiểu Mãn chỉ cảm thấy gợi cảm quá má ơi.

Tai cô hơi nóng, theo phản xạ cúi đầu xuống, giả vờ bình tĩnh nói: “Ừm, Tây Hoa Sương [4] và thuốc mỡ erythromycin.”

[4] Tên loại thuốc, công dụng giải nhiệt, tiêu viêm giảm đau.

Khi nói chuyện, cô liếm liếm bọng nước quanh môi, nghĩ: Đúng là gớm giếc quá, không biết anh ấy có phát hiện ra không.

Động tác trai đẹp ngừng một chút, hình như nhìn cô, sau đó mới đi lấy thuốc.

Hạ Tiểu Mãn bước lên theo quán tính.

Đi lấy thuốc.

Trai đẹp lấy thuốc rồi để ra quầy bán hàng đưa cho cô, vừa kê đơn cho cô vừa hỏi: “Khó chịu à?”

Hạ Tiểu Mãn không biết đây có phải là câu hỏi mà người bán hàng như anh ta hay hỏi không, nhưng nghe qua chỉ cảm thấy rất thân thiết, dường như chứa đựng một chút quan tâm trong đó.

Cô gật đầu, chỉ “ừm”, trong lòng cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình.

Trai đẹp lưu loát kê đơn cho cô, để cô trả tiền.

Hạ Tiểu Mãn liếc một cái, hai loại thuốc, hai mươi tệ.

Lại là hai mươi tệ.

Hạ Tiểu Mãn theo phản xạ ngước mắt lên nhìn anh, cảm thấy thật có duyên.

Lúc cô quét mã trả tiền, trai đẹp lấy túi nilon ở đằng sau, cho thuốc của cô vào túi rồi nói thêm, “Ngày thường ăn nhiều trái cây, bổ sung vitamin C.”

Hạ Tiểu Mãn gật đầu, nhấp môi chặn lại ý cười ngăn không cho nó bật ra, tiếp lời, “Được, cảm ơn.”

Trả tiền sau đó xách túi nilon màu trắng lên, Hạ Tiểu Mãn xoay người đi ra ngoài.

Cúi đầu, chậm rãi cong môi cười.

Lại nghe thấy anh nói: “Từ từ.”

Hạ Tiểu Mãn ngoài ý muốn quay đầu lại, thấy anh đi vào phòng khách ở bên trong. Một lát sau đã đi ra, trong tay cầm một cái hộp sắt, không lớn, hình như đựng lá trà.

Trai đẹp nhìn cô, đặt hộp sắt nhỏ ở quầy rồi đẩy về phía cô, “Trà hoa cúc, tiêu nhiệt, cầm về đun nước sôi đổ vào để hãm, ngày thường có thể uống một chút.”

Tim Hạ Tiểu Mãn đập nhanh hơn, liếc anh một cái, tránh đi đôi mắt sáng ngời của anh. Cô nhìn hộp sắt, há hốc miệng, “Cái này…”

Không tốt lắm đâu, cô vô thức muốn từ chối.

“Phơi ở nhà, ngày thường hàng xóm tới mua thuốc tôi cũng đều đưa, cầm đi.” Giọng điệu của anh rất tự nhiên, bên môi mang theo ý cười.

Hạ Tiểu Mãn chớp mắt đỏ mặt.

Tự mình đa tình.

Cô tiến lên cầm lấy, vùi cằm vào áo khóa lông vũ, gật đầu với anh, “… Cảm ơn.”

Dứt lời, cô nhanh chóng xoay người rời đi.

Đi khoảng năm sáu mét, tốc độ Hạ Tiểu Mãn mới chậm lại, hít sâu một hơi.

Quay đầu liếc nhìn hiệu thuốc ở phía sau một chút, khóe môi vô thức cong lên, sau đó trở về.

Thật thần kỳ, ở đây mà cũng có thể gặp được.

Đi mấy bước, cô lại xoay ngoài đi tới hàng bán trái cây.

Người ta nói rồi, phải ăn nhiều trái cây để bổ sung vitamin C.

Chỉ có trời mới biết cô không ăn trái cây nhiều lắm, đặc biệt là mùa đông, quá lạnh, trái cây cũng lạnh, ăn đến nỗi tay chân đều lạnh lẽo.

Mùa hè còn được, cô thích ăn hoa quả dầm.

Gọt vỏ rồi cắt ra thành từng viên nhỏ, trộn các loại khác nhau, sau đó rắc nho khô và Oreo. Cuối cùng là trộn với sữa chua, cực kỳ ngon.

Đương nhiên là mua đồ làm sẵn, nếu bảo cô tự làm thì thà cô không ăn còn hơn.

Cô lười, chuyện này cô cũng không chối bỏ.

Nhưng hôm nay trai đẹp lại cố ý dặn dò cô, nhìn gương mặt đẹp trai kia, cô cũng rất nghe lời mua chút trái cây ăn.

Đúng là sức ảnh hưởng của trai đẹp có khác.

Buổi tối ăn cơm xong, nhìn thấy hộp sắt nhỏ lúc sáng cô đặt trên mặt bàn, khóe môi cô cong cong, đun nước tự làm cho mình một cốc.

Những cánh hoa màu vàng nhạt dần dần bung ra trong nước, như mặt trời nở rộ ở trong cốc vậy, tuyệt đẹp.

Hạ Tiểu Mãn lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh đăng lên Wechat.

Ngoài cốc trà hoa cúc này ra, đương nhiên còn có hộp sắt nhỏ kia.

Đăng là: Trước kia không hề cảm thấy trà hoa cúc nở rộ trong cốc thủy tinh lại xinh đẹp như vậy.

Chỉ một lát sau đã thấy một vài bình luận nhắc nhở cô nên chú ý sức khoẻ một chút.

Cô cười cười, đặt điện thoại xuống đi rửa bát.

Sau khi quay lại, thấy có một người bình luận.

Cải Cách: Buổi tối nhớ uống ít thôi, rất dễ mất ngủ.

Vô cùng dịu dàng, còn chứa đầy sự quan tâm, rất ga lăng.

Hạ Tiểu Mãn cắn cắn đầu lưỡi, trong lòng cảm thấy hơi ngứa.

Cô nghĩ, nên uống ít đi một chút.

Nhưng không uống cũng có thể mất ngủ.

Trai đẹp ga lăng quá, phạm quy rồi.

HẾT CHƯƠNG 4