Ngọn Lửa Rực Cháy

Chương 4



Hôm sau, mẹ tôi đi công tác về. Tôi vừa về đến nhà, mẹ đã mắng tôi té tát.

– Con ngủ qua đêm ở nhà thằng Giang Dục?

– Con có biết xấu hổ không đấy! Sao mẹ lại sinh ra đứa mặt dày như con?

Mẹ chỉ nghe từ một phía và tôi sẽ không im lặng như vậy.

– Tống Lâm Diễn không nói cho mẹ biết vì sao con không về nhà ư?

Tôi kéo áo xuống, để lộ vết bỏng trên vai cho mẹ nhìn.

– Tống Lâm Diễn tì máy uốn tóc vào người con làm con bị bỏng, anh ta bắt nạt bạn bè, cũng bắt nạt cả con.

Mẹ nhìn vết sẹo của tôi nhưng bà vẫn không chịu tin.

– Anh con không phải người như vậy.

– Con ghét anh vì anh không cho con yêu sớm, lôi việc này ra để đuổi anh đi đúng không?

– Trần Nhạc Hinh, sao con lại bất lương như vậy!

Tôi sững sờ.

Thật nực cười biết bao.

Thảo nào Tống Lâm Diễn lại dám bắt nạt tôi. Chắc hẳn hắn đã biết từ lâu rằng, mẹ không hề yêu tôi. Hoá ra kiếp trước tôi lại chẳng hay biết điều này.

Người yêu tôi, từ đầu đến cuối chỉ có Giang Dục.

Chỉ có mình anh.

17.

Thật ra gia đình tôi có hơi phức tạp. Năm tôi tám tuổi, mẹ đã từng kinh doanh thất bại, nợ rất nhiều tiền. Bố dượng đã lấy hết tiền rồi bỏ trốn, để lại Tống Lâm Diễn cho mẹ tôi.

Mặc dù Tống Lâm Diễn không phải con ruột của mẹ nhưng hắn lại biết diễn, biết cách làm mẹ tôi vui vẻ.

Mẹ rất yêu hắn, coi hắn như con ruột của mình. Kiếp trước tôi cũng bị hắn lừa, cứ tưởng hắn là một người anh tốt. Kể cả khi mẹ tôi chuyển nhượng cổ phần cho hắn, để hắn trở thành người thừa kế công ty, tôi cũng không thấy mẹ thiên vị chút nào.

Sau đó, Tống Lâm Diễn và bố dượng đã cuỗm sạch tiền của công ty. Kiếp trước, lí do khiến nhà tôi phá sản nhanh như vậy không chỉ vì sự trả thù của Giang Dục mà còn bởi Tống Lâm Diễn đã đục khoét công ty.

Nghĩ về những gì mẹ đã gặp phải trong kiếp trước, thật sự tôi không hề ghét mẹ, tôi chỉ hoàn toàn tuyệt vọng về bà thôi. Nhưng tôi phải giúp bà tỉnh táo trở lại, không thể để Tống Lâm Diễn tiếp tục hút máu nữa.

Ưu điểm của việc được tái sinh ấy là bạn sẽ biết trước tương lai và lường trước được mọi việc. Trong khoảng thời gian mẹ tôi đi công tác, tôi đã tìm ra tung tích của bố dượng.

– Mẹ, Tống Lâm Diễn vẫn luôn lừa dối mẹ con mình.

– Căn nhà mẹ mua cho anh ta, bây giờ bố mẹ ruột của anh ta đang ở đấy.

– Không tin mẹ cứ đi xem với con.

Mẹ tôi bán tín bán nghi nhưng vẫn ra ngoài với tôi. Vì lí do an toàn, tôi đã dẫn theo một vài người để bảo vệ mẹ con tôi.

Khi mở cửa nhà, đập vào mắt là cảnh tượng gia đình ba người quây quần bên nhau.

– Khi nào Tiểu Lâm mới về với bố mẹ đây, con ả kia già rồi, định cướp con trai mẹ đến bao giờ nữa!

Bố hắn đáp: “Sốt ruột cái gì, Trương Xuân Mai giàu như thế, phải cướp sạch tài sản của bà ta đã.”

– Mẹ, bố nói đúng đấy. Con làm con trai bà già đó lâu như vậy, không hút cạn máu bà ta thì thiệt quá.

Mẹ tôi điên tiết, hét lên: “Giỏi lắm, các người bàn bạc to tiếng quá!”

Tống Lâm Diễn nhìn thấy mẹ tôi, hắn giật mình hoảng hốt.

– Mẹ…

– Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con trai lớn như cậu!

– Các người cút hết cho tôi! Cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!

Mẹ tôi làm việc nhanh chóng và quyết đoán, đuổi gia đình họ Tống ra khỏi nhà ngay tức khắc.

Tôi đứng trước gara, nhìn con mô tô của Tống Lâm Diễn. Kiếp trước, hắn đã lái nó đâm chết Giang Tuỳ. Tôi vung mạnh cây búa, tự tay phá huỷ chiếc xe đó.

Tôi đập suốt hai tiếng đồng hồ. Sau đó, tôi ngồi trên đống sắt vụn, mồ hôi đầm đìa nhưng thâm tâm lại sung sướng vô cùng.

Số mệnh của từng người chúng tôi cũng đã thay đổi.

Bây giờ, tôi muốn Tống Lâm Diễn phải rơi vào cát bụi. Hắn không thể tổn thương Giang Dục được nữa.

18.

Mẹ tôi chấm dứt quan hệ mẹ con nuôi với Tống Lâm Diễn. Từ một cậu ấm nhà giàu, hắn đã biến thành một thằng nghèo rớt mùng tơi.

Hội con nhà giàu từng làm tuỳ tùng của hắn lại càng giễu nhại hắn mà chẳng kiêng nể gì.

Tống Lâm Diễn đi đến phòng múa tìm tôi. Hắn không còn gọn gàng điển trai như trước, gương mặt tái nhợt tiều tuỵ hẳn đi.

– Hinh Hinh, em xin mẹ giúp anh được không?

– Anh muốn về nhà!

Tống Lâm Diễn bóp vai tôi: “Anh biết lỗi rồi, em giúp anh đi mà!”

Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng. Tận hưởng sự bi thảm của hắn, khốn khó lắm tôi mới nhịn được để không bật cười.

Khoé mắt thấy Giang Dục đi đến, tức khắc tôi lại diễn vai em gái yếu mềm không thể làm được việc gì.

– Anh làm tôi đau… Buông tôi ra!

Giang Dục xông đến, túm cổ áo Tống Lâm Diễn, hất văng hắn xuống đất.

– Đừng làm phiền em ấy nữa, cút đi!

Tống Lâm Diễn vừa ghét vừa sợ Giang Dục, ỉu xìu rời đi.

Tôi đang mặc bộ váy ba lê, Giang Dục nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên khôn cùng.

– Nào ra đây, em múa cho anh xem nhé.

Kiếp trước, tôi không biết anh xem tôi múa vào lúc này mà giấu được cả giày múa của tôi.

Kiếp này, tôi muốn cho anh ngắm hằng hà điệu múa của mình. Tôi nhón mũi chân, xoay tròn hệt như một nàng thiên nga linh hoạt.

Nhảy được nửa bài, giày múa của tôi bị bung ra. Giang Dục quỳ xuống, thắt dây lại cho tôi.

Tôi cúi người, vịn vào vai anh, hỏi: “Giang Dục, anh có nhìn ra là em đang cưa anh không?”

– Không thấy.

Anh nắm mắt cá chân của tôi, giọng điệu mê hoặc: “Em cưa rõ ràng hơn được không?”

Anh nhìn vào mắt tôi, tựa như có một ngọn lửa không bao giờ tàn lụi.

Tôi đỏ mặt.

– Được rồi, em sẽ tiếp tục cố gắng.

19.

Tôi đã trao đổi với Giang Dục, Tống Lâm Diễn chắc chắn phải trả giá vì tội ác của mình. Chúng tôi tìm được các bạn đã từng bị hắn bắt nạt. Có nạn nhân mắc bệnh trầm cảm, không thể nào quay trở lại cuộc sống bình thường. Sau khi được chúng tôi thuyết phục, các bạn đã đồng ý đứng lên, vạch trần tội ác của hắn.

Tống Lâm Diễn đã bị nhà trường đuổi học vì bản chất đê hèn của mình. Rất nhiều phụ huynh của các nạn nhân muốn kiện Tống Lâm Diễn kể từ lúc biết được sự thật.

Trái ngược hoàn toàn với chuyện này, Giang Dục đã giành được giải nhất môn Vật Lý và nằm trong top ba học sinh giỏi thành phố một cách suôn sẻ, được tuyển thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại.

Khi tôi đang miệt mài chuẩn bị cho kì thi đại học thì anh đã bắt đầu kinh doanh. Đây là sự khác biệt giữa người và người rồi.

20.

Từ ngày nhận ra bộ mặt thật của Tống Lâm Diễn, tình thương con của mẹ tôi đã bắt đầu thức tỉnh.

Mẹ thoái thác công việc, tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi tại khách sạn sang trọng nhất thành phố.

Khi thấy Chu Khoan, tôi giận quá hoá cười. Mẹ tôi có tình thương của mẹ, nhưng chẳng được bao nhiêu.

Nhà Chu Khoan rất giàu, bố anh ta có hợp tác làm ăn với mẹ tôi.

Hệt như kiếp trước vậy.

Mẹ muốn tôi làm con dâu nhà họ Chu để giúp bà có thêm nhiều lợi ích hơn.

Điều làm tôi bất ngờ ấy là mẹ tôi lại mời cả Giang Dục.

Bữa tối nay… Đúng là một bãi chiến trường.

Sau khi mở tiệc, mẹ tôi bắt đầu giở trò với anh.

– Giang Dục này, toàn là nguyên liệu cao cấp hết đấy, tôm hùm xanh, trứng cá muối, thịt bò Kobe,… Cháu chưa từng thấy những món này đâu nhỉ.

– Ăn nhiều vào, sau không có cơ hội để ăn nữa đâu.

Chu Khoan cũng là người lanh trí, nói: “Đúng, cứ ăn thoải mái. Tôi thanh toán bữa này, đừng khách sáo với tôi.”

Giang Dục nói: “Không cần, tôi đã trả tiền rồi.”

Mẹ tôi thảng thốt: “Nhà hàng này giá bốn nghìn tệ một người, ở đây có mười hai người, cháu cũng trả hết rồi?”

– Không ạ, cháu chỉ trả cho cháu và người yêu cháu.

Chu Khoan nói: “Chà, bữa ăn này tốn hơn năm mươi nghìn tệ, cậu không trả nổi thật.”

– Tôi là người làm ăn, vung tiền ra ngoài thì phải nghe thấy tiếng. Chứ tôi không lấy bánh bao ném chó có đi mà không có về.

“Phụt!” Tôi phì cười.

Khí chất của Giang Dục quá đỗi mạnh mẽ, ăn nói sắc bén, anh không chịu thiệt chút nào.

Tôi an tâm ăn cơm.

Bỗng dưng, mẹ tôi nói: “Con nhà gái đĩ, không được giáo dục, ăn nói vô học.

Bầu không khí chùng hẳn xuống.

Tôi nắm tay Giang Dục: “Không ăn được nữa, bọn mình đi thôi.”

– Hinh Hinh, mẹ mai mối cho con tốt như thế mà con còn không thèm, lại muốn đi theo cái thằng nghèo hèn này!

– Mẹ, sau bữa cơm này, con đã trưởng thành rồi. Con có quyền lựa chọn bạn đời của mình.

Tôi nắm chặt tay Giang Dục: “Anh ấy tốt hơn bất kì ai khác.”

21.

Mẹ của Giang Dục là giới hạn cuối cùng của anh.

Vì người đó là mẹ tôi nên anh mới kìm nén cơn giận của mình.

Tôi thương anh vô cùng. Tôi kéo anh ra ngoài, tìm một nơi không người, kéo cổ áo anh để anh cúi người xuống.

– Bạn trai, tặng anh một nụ hôn an ủi.

Sau đó, tôi dâng cho anh một nụ hôn sâu dài lâu. Giang Dục đã giành lại thế chủ đạo chỉ trong loáng chốc, anh quá giỏi, không giống tay mơ chút nào.

Đôi mắt tôi trợn tròn.

Cảm giác bá đạo này…

– Giang Dục, anh là…

– Phải gọi chồng chứ.

– Vợ ngốc, mãi mới nhận ra anh.

Giang Dục lau đi giọt nước trên khoé môi tôi.

– Ngay khi anh tỉnh giấc, anh đã nhận ra em cũng sống lại rồi.

Hoá ra, không hề có chuyện một cô bé đáng thương yếu mềm không thể tự chăm sóc bản thân.

Người thợ săn đội lốt con mồi diễn trò để cô gái mình yêu theo đuổi mình.

– Giang Dục, anh hư lắm!