Kỳ Vân: “Câu ông ta?”
Lâm Tầm: “Bây giờ anh là một con cá xinh đẹp, anh đẹp đến mức còn rất bệnh hoạn, anh nhìn ánh mắt của ông ta xem, có phải như muốn ăn anh không.”
Kỳ Vân: “ĐM.”
Kỳ Vân: “Tu vi bây giờ của tôi không cao lắm, tôi còn không có kiếm.”
Lâm Tầm: “Ông ta là người bình thường, anh thừa sức đối phó với ông ta.”
Kỳ Vân: “Sao tôi lại cảm thấy không có sức lực gì vậy?”
“Anh làm tôi quá là thất vọng.” Lâm Tầm nói.
“Tôn nghiêm của kiếm tu đâu?”
Kỳ Vân: “Được, tôi câu, nhưng mà ông ta làm cái gì?”
Lâm Tầm: “Ông ta quay một bộ phim ma ở tầng hầm và kho lạnh, lần trước chúng tôi trừ ma, phát hiện bên trong đám mô hình cơ thể ở kho lạnh có một phần là thật.”
Kỳ Vân: “Trâu bò.”
Lâm Tầm: “Hơn nữa mấy năm trước còn có một vụ án tương tự, trong trang viên ở ngoại thành, trang viên kia cũng đã từng là bất động sản dưới tên ông ta.”
Kỳ Vân: “Trâu bò, cho nên ông ta là sát nhân hàng loạt?”
“Có lẽ thế.” Lâm Tầm: “Bây giờ anh đóng phim của ông ta, có thể tiếp xúc rất dễ dàng, hãy thu thập một chút manh mối.”
Kỳ Vân: “Vậy nếu ông ta muốn giết tôi thì sao?”
Lâm Tầm: “Vậy anh hãy gọi sư huynh.”
Kỳ Vân trợn trắng mắt, sau đó không truyền âm với hắn nữa.
Bên kia, đạo diễn Cao Liêu cũng đã bắt đầu nói về bộ phim.
Nền ppt của ông ta là màu xanh đen đậm, hai màu nhạt đậm trộn lẫn với nhau bằng một cách khó nói lên lời, chen chúc lại lỏng lẻo, nhét đầy vào tầm mắt mọi người, khiến Lâm Tầm cảm thấy hơi buồn nôn, giống y như cách trang trí ở trang viên kia vậy.
Nhưng đạo diễn Cao Liêu lại ăn nói rất tốt.
Đây không phải một bộ phim thương mại, cũng không phải phim văn nghệ, nói một cách nghiêm túc, nó là một bộ phim kinh dị thuần tuý.
Đa số phim kinh dị trên thị trường đều dựa vào linh dị và máu me để thu hút ánh mắt, bán đủ mánh lới, nhưng bộ phim “Biển sâu lạc lối” này lại khác, nó theo đuổi một loại sợ hãi thuần túy cực hạn.
Sự sợ hãi này cũng không đến từ những nhân tố thường thấy như ma quỷ, linh hồn, tội phạm giết người, hay là bóng tối, mà đến từ một loại sinh vật to lớn khác.
Vương quốc sâu dưới đại dương là một nền ăn minh không giống với con người, những thứ sống ở nơi đó phần lớn đều là sinh vật cổ xưa, hình thái xấu xí, vượt qua phạm vi nhận biết của loai người, bọn chúng có sức mạnh khiến người ta khó mà tưởng tượng.
Con người chỉ là một hạt hạt bụi nhỏ bé so với những sinh vật đã sống hàng chục nghìn năm, con người sợ hãi khi đối mặt với bọn chúng, nhưng đối với bọn chúng lại chẳng đáng nhắc đến — bộ phim này muốn biểu đạt như vậy.
Nhân vật truy tìm mỹ nhân ngư trong lòng mới tới chỗ này, lại gặp phải sinh vật điên cuồng to lớn xấu xí cổ quái sống quần cư, sau khi hắn chịu đủ kinh ngạc và tra tấn, vậy mà dần dần lĩnh ngộ được một loại vẻ đẹp đặc biệt khác, giác quan run rẩy sẽ làm cho người ta thấy nghiện, sau khi ý thức được mình nhỏ bé, hắn gần như sinh ra sự sùng bái với những sinh vật như thần, thậm chí còn muốn ở lại biển sâu vĩnh viễn, trở thành tín đồ của bọn chúng, đây chính là hai chữ “lạc lối” trong cái tên “Biển sâu lạc lối”.
Lúc đạo diễn Cao Liêu nói về những điều này, vẻ mặt ông ta rất cuồng nhiệt, khiến Lâm Tầm cảm thấy ông ta không phải đang nói về phim, mà muốn để người ngồi nghe đều có thể cảm nhận được cảm giác mà ông ta mong muốn biểu đạt.
Hắn không có tế bào nghệ thuật, bởi vậy không thể tiến vào bầu không khí cuồng nhiệt kia được, nhưng hiển nhiên bên dưới đã có mấy người nhập diễn.
Đúng lúc này, Kỳ Vân truyền âm đến: “Tốn tiền ghê, cái này phải cần nhiều hiệu ứng lắm.”
Lâm Tầm: “Tôi cũng nghĩ như vậy.
Cát-sê của anh là bao nhiêu?”
Kỳ Vân: “Không cao, tôi không có nhiều cảnh quay.”
Lâm Tầm: “Nhưng tôi cảm thấy anh sẽ quay rất đẹp.”
Kỳ Vân: “Bây giờ ông ta chính là cha mẹ cơm áo của tôi.
Được rồi, tôi nên lắng nghe thật kĩ, nhất định tôi có thể diễn mỹ nhân ngư trong giấc mơ kia.”
Quả thật Kỳ Vân rất tập trung lắng nghe.
Mà Lâm Tầm thì chỉ tùy tiện nghe một chút.
Kể xong “sợ hãi”, Cao Liêu lại bắt đầu kể về “yêu thích cái mạnh”.
Cuối cùng thủy thủ bị lạc lối dưới biển sâu, cũng là bởi vì hắn bị sức mạnh của những sinh vật to lớn đến từ viễn cổ này hấp dẫn.
Con người luôn chú ý tới những thứ vượt xa mình trên vài phương diện, đây là một loại sợ hãi, hoặc là ghen ghét, có đôi khi cũng sẽ chuyển hóa thành yêu quý.
Lâm Tầm cảm thấy ông ta nói đúng, ví dụ như trình độ lập trình của nam thần vượt xa hắn, cho nên hắn liền thích nam thần.
Nhưng mà nam thần cũng không phải hoàn mỹ, có đôi khi Đông Quân nhà hắn thiếu cảm giác an toàn, có chút cố chấp, cần hắn ở bên, điều này càng khiến Lâm Tầm thích anh hơn.
Nói cho cùng, mình vẫn là tục nhân.
Thái độ nghe giảng của Lâm Tầm dần dần tiêu cực, cho đến khi đạo diễn Cao Liêu nói xong, biên kịch lại lên giảng giải hai mươi phút mới tiến vào phần tự do thảo luận.
Kỳ Vân do Hồ Điệp phu nhân dẫn dắt, bởi vậy mặc dù là gương mặt lạ, nhưng vẫn có không ít người đến khách sáo với gã, không thiếu tiền bối trong nghề.
Nếu là Kỳ Vân bình thường, nhất định sẽ cực kì vui vẻ, nhưng bây giờ Kỳ Vân là một con cá nửa chết nửa sống, đi hai bước liền muốn thở một hơi, khách sáo với nhiều người như vậy xong thì không còn sức mà nói tiếp được nữa.
Lâm Tầm đang muốn rót cho gã cốc nước, lại thấy một cốc nước đưa thẳng đến trước mặt Kỳ Vân.
Kỳ Vân nhận lấy, yếu ớt nói một tiếng “cảm ơn”.
Lâm Tầm ngẩng đầu, thấy người tới chính là Cao Liêu.
Kỳ Vân cầm cốc uống mấy lần, cuối cùng trong mắt đã có thêm sức sống.
Liền nghe Cao Liêu hỏi: “Cậu là Kỳ Vân?”
Kỳ Vân: “Đúng vậy, đạo diễn.”
Ánh mắt của Cao Liêu dừng lại trên người và trên mặt gã thật lâu, cuối cùng nói: “Trên người cậu có hơi nước.”
Kỳ Vân nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Gã uống xong, Lâm Tầm nhận lấy các cốc, đi ra ngoài mấy bước, nhét vào trong thùng rác.
Lúc trở về liền thấy Cao Liêu đang chìa tay phải ra với Kỳ Vân, có vẻ muốn bắt tay.
Kỳ Vân đưa tay ra, ngón tay trắng bệch bị Cao Liêu nắm lấy, có vẻ rất chặt, khoảng năm giây sau mới buông ra.
Cao Liêu: “Hợp tác vui vẻ.”
Kỳ Vân: “…Hợp tác vui vẻ.”
“Sức khoẻ không tốt thì đi nghỉ ngơi trước đi.” Cao Liêu nói: “Phần diễn của cậu không nặng, không nên miễn cưỡng mình.”
Kỳ Vân: “Cảm ơn đạo diễn.”
Cao Liêu quay người rời đi.
Lâm Tầm nhìn Kỳ Vân nghiến răng ken két.
Lâm Tầm: “Chậc.”
Kỳ Vân tức giận nói: “Cậu chậc cái gì.”
Lâm Tầm: “Chậc anh đẹp mắt.”
Kỳ Vân: “Cút.”
Lâm Tầm ngoại trừ cười thì không biết nên làm gì.
Ai có thể ngờ dưới lớp da mỹ nhân bệnh tật lại là một kiếm tu táo bạo không học thức chứ?
Ít nhất ngày đầu tiên hắn quen Kỳ Vân, tuyệt đối không ngờ người này sẽ luân lạc tới tình trạng này, còn bị đạo diễn mượn cơ hội nắm tay dâm dê chứ.
Mọi chuyện sau đó đều gió êm sóng lặng, đám người đoàn làm phim cho nhau vào nhóm Wechat, ngày mai là nghi thức khởi động máy, sau đó chính là kỳ quay chụp và chế tác dài bốn tháng, trong đó Kỳ Vân chỉ cần ở trong đoàn làm phim mười ngày.
Chỉ thấy Kỳ Vân ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, nhe răng trợn mắt với bóng lưng Cao Liêu.
Lâm Tầm: “Sao thế?”
Kỳ Vân: “Ông ta kết bạn với tôi.”
“Cố lên, nếu như ông ta muốn cua anh thì cứ cho ông ta cua.” Lâm Tầm: “Nhiệm vụ phá án trừ ma giao cho anh đấy.”
Kỳ Vân lườm hắn một cái, vừa lau tay lên áo vừa nói nhỏ: “Vẫn là hòa thượng tốt, chạm vào cũng không cho, ôm một cái thôi mà cứ như tôi muốn giết anh ta vậy.”
Lâm Tầm: “…”
Điện thoại của hắn bỗng nhiên sáng lên, trong nháy mắt bắn ra mấy tin nhắn, ấn mở, là Cơ Cấu.
Cơ Cấu: Mẹ nhà cậu, cậu ở đâu?
Thuật Toán: Có chút việc, lát nữa sẽ về.
Cơ Cấu: Cậu cho rằng tớ sẽ quan tâm cậu ở đâu sao? Ông xã cậu hỏi.
Thuật Toán:???
Thuật Toán: Cậu nói với anh ấy là tớ đang ở khu nhà Triều Dương, tớ sẽ về nhà ngay lập tức.
Cơ Cấu:?
Cơ Cấu: Bây giờ anh ta đang ở khu nhà Triều Dương, anh ta tới đón cậu, kết quả cậu thì sao, cậu bay.
Thuật Toán: …
Thuật Toán: Tớ tiêu rồi.
Cơ Cấu: Cậu chết rồi.
Thuật Toán: Tớ về ngay.
Cơ Cấu: Về nhà các cậu đi, sau khi anh ta xác nhận cậu không ở đây đã ôm mèo đi rồi.
Thuật Toán: Vậy không phải ta sẽ chết thảm hơn à.
Cơ Cấu: Hì hì.
Tắt màn hình, hắn nói với Kỳ Vân: “Tôi sắp tiêu rồi, bạn trai tôi tìm tôi, tôi phải đi về, tự anh cố lên.”
Lâm Tầm: “Tạm biệt, tôi sẽ bảo sư huynh tới đón anh, anh cố trụ đi.”
Kỳ Vân: “Ê! Cậu!”
Có vẻ gã muốn giữ chặt áo Lâm Tầm không cho hắn đi, nhưng vì quá yếu nên không giữ được.
Lâm Tầm lập tức bỏ chạy.
Bạn bè vốn là chim và rừng, có tai hoạ thì bay đi, dù sao Kỳ Vân có yếu đến mấy thì cũng là nhân ngư kỳ Kim Đan và kiếm tu kỳ Kim Đan, không đến mức bị cưỡng ép phá sắc giới — không sai, kiếm tu cũng có sắc giới không khác Phật tu lắm, bọn họ có “kiếm tâm” rất nặng.
Trên đường, hắn gửi tin cho Đông Quân, nói có chút việc ra ngoài, bây giờ sẽ về ngay.
Đông Quân: ^^
Một con trỏ chuột vui vẻ: Moa moa
Đông Quân: Moa.
Một giờ đường xe quá dài, xe của Đông Quân đã đỗ ở trong sân.
Hắn hít một hơi thật sâu, giống như một con thỏ sắp bị vào nồi, mang theo tâm trạng anh dũng chịu chết đẩy cửa ra.
Phòng khách không có Đông Quân, hắn đã đoán được điều này.
Hắn lên tầng, vào phòng ngủ.
Đông Quân vẫn mặc quần áo buổi sáng, đưa lưng về phía hắn ngồi ở trên giường, Con Trỏ Chuột lộ ra hai cái tai và nửa cái đầu khỏi bả vai anh, “meo” một tiếng.
Trong lòng Lâm Tầm sinh ra sự áy náy như ông chồng về muộn để vợ mình phòng không gối chiếc, ngồi xuống bên cạnh Đông Quân.
Con Trỏ Chuột vòng cái đuôi qua cánh tay hắn.
Lâm Tầm: “Em về rồi.”
Đông Quân: “Ừm.”
Lâm Tầm nhận lỗi: “Về sau em đi đâu đều sẽ nói với anh.”
Đông Quân: “Ừm.”
Lâm Tầm tiếp tục nhận lỗi: “Em cho là em sẽ về rất nhanh.”
Đông Quân: “Ừm.”
Lâm Tầm tiếp tục nhận lỗi: “Em sai rồi.”
Đông Quân nhìn hắn.
Lâm Tầm lẩm bẩm một tiếng.
Thái độ của Đông Quân dịu dàng giống gió xuân: “Anh mang một món quà về cho em.”
Lâm Tầm: “Là cái gì?”
Đông Quân: “Không cho.”
Lâm Tầm: “Em sai rồi.”
Dường như Đông Quân rất hứng thú nhướng mày: “Sai ở đâu?”
Lâm Tầm rầu rĩ nói: “Không phải em vừa mới nói sao.”
Đông Quân: “Nói không đúng.”
Lâm Tầm: “Em không nghĩ ra cái khác.”
Nam thần của hắn lại lạnh lùng nhìn hắn một chút: “Tiếp tục suy nghĩ.”
Người này thật là không dễ dụ.
Lâm Tầm: “Vậy anh dạy em đi?”
Đông Quân: “Không dạy.”
Lâm Tầm: “Dạy đi, như thế lần sau em còn biết.”
Đông Quân: “Em biết còn có lần sau.”
Lâm Tầm: “…”
Lâm Tầm: “Em nói anh nghe một chút vậy thôi.”
Trong mắt Đông Quân có ý cười, đó là một loại ánh mắt nhìn con thỏ nhỏ hoặc là mèo con.
“Không cần sợ anh.” Anh thản nhiên nói: “Cho dù em đi đâu, anh cũng sẽ không làm gì em.”
Lâm Tầm: “…Ồ.”
Lâm Tầm: “Nhưng nếu như anh mất hứng, em cũng liền không vui.”
Đông Quân: “Sẽ không để em phải không vui.”
Anh đứng dậy, đi đến trước bàn máy tính, mở một tệp tài liệu ra, là tệp của Lạc Thần.
Lâm Tầm nhìn anh lại ấn mở một biểu tưởng mà hắn không nhận ra trên màn hình, tiến hành thao tác một lát.
Căn phòng đột nhiên tối xuống.
Đông Quân nói: “Tặng cho em.”
Trong phòng đen kịt một màu, đột nhiên hiện ra một ánh sáng xanh dịu nhẹ trong trẻo.
Mã nguồn 0 và 1 xen lẫn, giống như dải ngân hà chảy xuôi, một bóng người lơ lửng chậm rãi hiện ra trước mặt Lâm Tầm.
Là một hình người, có vẻ là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi với mái tóc dài màu bạc.
Trong yên tĩnh, cậu ấy từ từ mở mắt, một đôi mắt màu xanh lam, ngũ quan xinh đẹp, lại có một vẻ lạnh lùng, cậu ấy mặc một chiếc áo bào đẹp đẽ màu trắng bạc, tô điểm bằng nút thắt màu lam, giống như hoàn tử tinh linh bên trong truyện cổ tích.
“Hi.” Cậu ta vươn tay với Lâm Tầm, giọng nói quen thuộc.
“Chào anh.”
Giọng nói của Lâm Tầm hơi rung động: “Cậu tên gì?”
“Lạc Thần.”.