Nếu như là những người khác, chắc chắn Lâm Tầm sẽ hỏi là lên xe làm gì.
Nhưng Đông Quân ngắn gọn lại mạnh mẽ, đơn giản giống như là mệnh lệnh, trong vô thức hắn liền nghe lời mở cửa xe, ngồi lên ghế lái phụ, sau đó yên tĩnh như gà ôm Con Trỏ Chuột.
Đông Quân đánh tay lái sang trái, xe quay đầu lái về phía cửa khu.
Con Trỏ Chuột: “Meo.”
Nó nhô đầu ra từ trong ngực Lâm Tầm, duỗi móng vuốt về phía Đông Quân, một tay Đông Quân vuốt vuốt đầu nó.
Con Trỏ Chuột cọ xát tay Đông Quân, nhìn anh một chút, lại quay đầu nhìn Lâm Tầm, cuối cùng, nửa người đã vươn ra lại rụt về trong lòng Lâm Tầm.
Đông Quân: “Nó rất thích cậu.”
Lâm Tầm: “Tôi đoán nó biết anh đang lái xe.”
Đông Quân nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, đồng thời, động tác anh điều khiển xe như nước chảy mây trôi, trong xe bình ổn gần như không cảm giác được tăng tốc và giảm tốc gì cả, đơn giản giống lái tự động hoàn mỹ nhất.
Lâm Tầm: “Chúng ta đi đâu thế?”
Đông Quân: “Ngân Hà, đi họp.”
Lâm Tầm: “…À.”
Hắn không biết dụng ý của Đông Quân, nhưng dù sao đã lên xe rồi.
Đông Quân không nói tiếp, Lâm Tầm sợ quấy rầy anh lái xe, cũng không chủ động mở miệng.
Chiếc xe bình ổn giống như đang điều khiển tại chỗ, hắn hơi có chút bối rối — rạng sáng hai giờ hôm qua mới ngủ, tám giờ sáng dậy, thật ra cũng không tính là ngủ ít, thế nhưng có vẻ như đã bị giấc mơ tiêu hao hơn nửa sức lực, cả người có chút mệt mỏi.
Dường như Đông Quân chú ý tới điểm này.
Đông Quân: “Ngủ không ngon?”
“Có một chút.” Lâm Tầm nói: “Nhưng mà vẫn tốt.”
Hắn nói: “Anh lái xe quá ổn.”
“Như vậy sao?” Đông Quân quay đầu nhìn hắn một cái: “Về sau nhớ ngủ sớm.”
Lâm Tầm có một chút chột dạ.
Vừa rồi Đông Quân mới chỉ yên lặng nhìn hắn một cái, nhưng lại giống như đã biết gì đó.
Hắn nói với mình, Đông Quân sẽ không có khả năng biết, dù sao hắn giả bộ ngủ, 12 giờ còn chưa trả lời tin nhắn của Đông Quân, 8 giờ mới nhắn lại.
Hắn nói: “Tôi sẽ ngủ sớm.”
Đông Quân không nói gì, cửa sổ xe tự động trượt xuống, bây giờ chưa vào hạ, hôm nay trời lại đầy mây, gió bên ngoài mang hơi lạnh thổi vào, khiến Lâm Tầm dễ chịu hơn không ít.
Một giây sau, tốc độ của Bentley đột nhiên tăng lên!
Trên con đường thành phố, dòng xe chạy ngay ngắn trật tự, nhưng đẳng cấp quyền hạn của xe Đông Quân cực kì cao, tất nhiên là cực kì cao rồi.
Hệ thống lái cảnh báo vốn sẽ giống nhau, nhưng lại không có tiếng cảnh báo vang lên, ngược lại, những chiếc xe khác trên đường lại cùng nhau tránh ra như cá bơi, nhường ra đầy đủ không gian cho xe của bọn họ, sau khi bọn họ chạy qua, mới lại khôi phục trật tự bình thường lần nữa.
Tốc độ như vậy, đúng là có chút nhanh, có cảm giác hơi mất khống chế, đã rất lâu Lâm Tầm không được trải nghiệm rồi.
Hắn: “Ngầu ghê.”
Sau đó nói: “Cho nên… anh có thể tự do đua xe?”
“Có thể nói là như vậy.” Đông Quân nói: “Cậu thích?”
“Lúc tôi còn học đại học có thích, khi đó thường xuyên đi ra ngoài chơi với bạn cùng phòng.” Lâm Tầm nói: “Về sau hệ thống của Ngân Hà mở rộng, cơ hội đã ít đi rất nhiều.”
“Đã rất lâu cậu không chạm vào xe.” Chỉ nghe Đông Quân thản nhiên nói: “Nếu thích tôi có thể dẫn cậu đi.”
Lâm Tầm: “Dường như ngài rất thành thạo.”
Khóe môi Đông Quân có vẻ như có ý cười: “Lúc còn trẻ đã thử qua rất nhiều thứ.”
Lâm Tầm gãi gãi cái cằm của Con Trỏ Chuột, cười nói: “Ngài cũng còn lâu mới đến 30.”
Đông Quân: “Nhưng kính ngữ của cậu khiến tôi cảm thấy… Thời gian trôi qua rất nhanh.”
Giọng nói của Đông Quân rất êm tai.
Âm sắc hơi thấp, thật ra khuynh hướng là thanh lãnh, lại có chút từ tính, giống rượu đã ướp lạnh.
Nhưng cho dù có giọng nói như vậy, Lâm Tầm cũng cảm nhận được sự chất vấn đến từ Đông Quân.
Đông Quân lại lấy “anh” và “ngài” ra để nói chuyện lần nữa.
Hắn ôm chặt Con Trỏ Chuột, chỉ cười, dùng việc này để trốn tránh.
Nhưng nhìn Đông Quân, hắn nhớ tới cái khác.
Trên người Đông Quân không có giao diện chương trình, mà tất cả những người khác đều có.
Mèo của Đông Quân có đôi khi cũng không có, nhưng tất cả mèo đều có.
Mèo của anh có thể ra vào khe hở Ma Giới có vào mà không có ra trong truyền thuyết như vào chốn không người, có thể đưa mình đang bị nhốt ở bên trong ra ngoài thuận lợi.
Chuyện này hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Tất cả manh mối đều chỉ hướng một sự thật, Đông Quân là người đặc biệt, không giống tất cả mọi người.
Cứ như vậy, hắn sẽ không có khả năng không sinh ra một suy đoán.
Có lẽ, Đông Quân chính là đế quân mà giới tu chân vẫn luôn tìm kiếm.
Cùng lúc đó, hắn lại không quá muốn tiếp nhận.
Hắn vẫn luôn có cảm giác, cảm thấy thế giới tu tiên cắt đứt với thế gian phàm trần.
Mà thứ Ngân Hà làm chính là ứng dụng khoa học kỹ thuật hàng đầu, có thể nói Đông Quân là một người đàn ông đứng trên đỉnh chủ nghĩa duy vật — cứ như vậy, nếu như anh là đế quân, phải đi trừ ma, nghĩ như thế nào cũng không hài hòa.
Mà mời Đông Quân đến tầng bốn rút kiếm Xích Tiêu Long Tước, lại quá buồn cười và không thực tế, có thể Đông Quân sẽ nghi ngờ tinh thần của hắn có vấn đề.
Nhưng bây giờ, kiếm Xích Tiêu Long Tước không ở tầng bốn khu nhà, mà đang ở bên trong một công viên trò chơi, ngụy trang thành đạo cụ, việc này khiến cho không gian thao tác lớn hơn rất nhiều.
Hắn nghĩ, phải lừa Đông Quân qua đó.
Nhưng lừa thế nào?
Có lẽ là thái độ ôn hòa dung túng của Đông Quân đã cho hắn dũng khí khó hiểu, hoặc có lẽ là chủ đề liên quan tới đua xe vừa rồi có một chút không gian có thể kéo dài, Lâm Tầm nói: “Tôi cũng thích tàu lượn siêu tốc, nhưng đã thật lâu không có cơ hội… bạn bè của tôi đều không thích.”
— ngược lại lời này là thật, tên Vương An Toàn này thề sống chết không lên tàu lượn, lời nói nhiều nhất là “Các cậu đi đi, tớ nhìn”.
Triệu Cơ Cấu thì kiên trì nói đây là trò chơi con nít, cậu ta sẽ không làm chuyện mất mặt như thế — trên thực tế, triệu chứng của người này còn nghiêm trọng hơn Vương An Toàn rất nhiều, chưa cần lên xe, chỉ nhìn đã sợ.
Nói xong, hắn nhìn phản ứng của Đông Quân.
Đông Quân chau lên lông mày: “Rất muốn đi?”
Lâm Tầm: “Muốn.”
Con Trỏ Chuột: “Meo.”
Đông Quân nhìn về phía Con Trỏ Chuột: “Mày không thể đi.”
Con Trỏ Chuột: “Meo…”
Lâm Tầm nhìn Đông Quân.
Con Trỏ Chuột không thể đi.
Ý là Đông Quân sẽ đi?
Liền nghe Đông Quân thản nhiên nói: “Ngày mai tôi không có lịch, địa điểm do cậu chọn.”
Lâm Tầm: “Ngài thật tốt.”
Dứt lời, chỉ thấy Đông Quân nhàn nhạt nhìn mình.
Lâm Tầm: “Ngài… Ngài… Anh thật tốt.”
Đông Quân hơi cong khóe môi.
Lâm Tầm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đông Quân cứ đồng ý đi với hắn dễ dàng như vậy, thật ra là ngoài dự đoán của hắn.
Có thể bí mật thăm dò xem rốt cuộc Đông Quân có phải đế quân hay không, đây là chuyện tốt, nhưng cùng lúc đó, hắn cũng cảm giác được có nhiều thứ đang dần đi về hướng nguy hiểm.
Rất nhanh đã tới tòa nhà Ngân Hà.
Lúc xuống xe, đương nhiên Lâm Tầm không thể để một mình Con Trỏ Chuột ở trên xe được, Đông Quân cũng có vẻ không có ý muốn ôm mèo — hắn chỉ có thể tiếp tục ôm Con Trỏ Chuột, đi theo Đông Quân vào trong tòa nhà.
Trong đại sảnh và hành lang có nhân viên Ngân Hà, đều không ngoại lệ nhìn hắn một chút.
Lâm Tầm cảm nhận được những ánh mắt kia, nghĩ đến những lời đồn xôn xao trên mạng mấy ngày qua, trong lòng tự nhủ lần này sẽ càng thêm chắc chắn.
Ở trong lòng những người này, Đông Quân dẫn mình tới hai lần, đã có thể ngang bằng với việc “Đông Quân liên tục dẫn tình nhân nhỏ ra vào công ty” rồi.
Hắn cũng không có cách gì, ôm Con Trỏ Chuột vào thang máy với Đông Quân, Đông Quân nhấn tầng 10, là khu vực hội nghị.
Mục đích là một phòng họp cỡ nhỏ chừng hai mươi người trong hành lang, lúc Đông Quân đẩy cửa đi vào, bên trong gần như đã có đầy người ngồi, Nguyễn Chỉ ngồi phía bên trái bàn hội nghị hình bầu dục.
Lâm Tầm nhỏ giọng nói: “Tôi có cần đi vào với anh không?”
Đông Quân: “Cậu sẽ cảm thấy hứng thú với chủ đề này.”
Lâm Tầm liền ôm mèo tiến vào cùng anh.
Về vấn đề chỗ ngồi, hắn không có lựa chọn khác, ngồi xuống bên cạnh Đông Quân, bên tay phải.
Những người khác nhìn nhau vài lần, có mấy người châu đầu ghé tai — châu đầu ghé tai đồng thời còn lặng lẽ nhìn Lâm Tầm.
Lâm Tầm rất bình thản, dù sao hắn cũng không quản được người khác nghĩ cái gì trong đầu, huống chi đúng là quần áo hôm nay của hắn hơi có chút hoạt bát, không giống một người đứng đắn — còn ôm mèo của Đông Quân.
Nếu Đông Quân đã đến, hội nghị liền bắt đầu.
— thật ra không thể xem như hội nghị, nó giống một buổi thảo luận hơn.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tóc hơi trọc bên mép tô tô vẽ vẽ trên bảng trắng thông minh, đang giảng giải một thuật toán cỡ lớn trên đó.
Lâm Tầm nhận ra người này, tên là Giang Vân, một thành viên trung tâm của hệ thống lái tự động, hắn cũng có thể nghe hiểu thuật toán kia — ở một trình độ nhất định, mã nguồn hệ thống này là mã nguồn mở, hắn đã từng nghiên cứu qua, thậm chí gần đây cũng đã xem qua luận văn về nó.
Nội dung Giang Vân đang giảng giải là cải tiến hệ thống lái tự động một lần nữa.
— hệ thống đúng là dùng tốt, nhưng đôi khi cũng rất khô khan, có nhiều người sẽ nói dối là mình sắp đi làm trễ để lừa gạt hệ thống, nhận được cấp ưu tiên cao hơn, từ đó đến mục đích nhanh hơn.
Bọn họ dự định sẽ khiến cho nó càng thêm linh hoạt và nhân tính hóa, cũng hy vọng đề cao hiệu suất chỉnh thể.
Đây không phải một chuyện dễ dàng, cho dù là cơ chế điều hành hay là cơ chế phản hồi đều phải sửa chữa rất nhiều, cùng lúc đó, còn cần đưa ra yêu cầu cực cao với trình độ của hệ thống thông minh.
Đương nhiên, tiêu chuẩn của đoàn đội này cực kì cao, phương án cải tiến được đề ra đã có thể hoàn thành nhiệm vụ cơ bản.
Nhưng mà — cũng chỉ là tưởng tượng ra bước đầu, tính khả thi vẫn chưa được đánh giá, thuật toán trong đó vẫn tồn tại một vài vấn đề.
Đồng thời, Lâm Tầm cảm thấy Đông Quân không hài lòng lắm — anh khoanh tay chăm chú nhìn bảng trắng, mặc dù khuôn mặt vẫn không có cảm xúc gì như bình thường, đôi lông mày cũng ở trạng thái giãn ra, nhưng thật ra cơ bắp phần mắt có chút kéo căng, điều này có nghĩa ra anh đang bới móc nội dung trên bảng trắng.
Cũng không phải là hắn có năng lực xuất chúng nhìn mặt là biết, mà là hắn am hiểu quan sát vẻ mặt của Đông Quân — trong nhóm lẳng lơ có khả năng tìm ra video liên quan đến Đông Quân trên mạng, đám fans vợ có thể phân tích và giải thích tường tận về biểu cảm và động tác của Đông Quân, hắn tiến hành học tập từ kết quả của đám fans vợ, là người được lợi.
Giang Vân nói xong, liền tiến vào khâu thảo luận, có năm người đi lên phát biểu theo thứ tự, đưa ra một vào quan điểm có trình độ.
Lâm Tầm vừa nghe — hắn nghe rất chăm chú, vừa tô tô vẽ vẽ lên trên tờ giấy đã được chuẩn bị sẵn trên bàn hội nghị, sau mấy vòng thảo luận, hắn đã viết lít nha lít nhít rất nhiều, cảm giác rất có thu hoạch.
Nhưng khí áp của Đông Quân vẫn luôn hơi thấp, điều này giống như lời đồn trên phố, anh là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, cực kì khắc nghiệt với cấp dưới.
Thảo luận tiến vào hồi cuối, một vài vấn đề đã được giải quyết, một vài cái vẫn chưa, bên trong những vấn đề chưa được giải quyết có vấn đề trung tâm.
Đây là trạng thái bình thường của nghề này, một sản phẩm ra mắt, phải đi qua vô số lần lật đổ và rèn luyện.
Nhưng vào lúc này, Lâm Tầm nhìn Đông Quân một chút.
Đông Quân cũng nhìn hắn.
Lâm Tầm nhìn trang giấy trước mặt mình một chút.
Ánh mắt của Đông Quân nhàn nhạt ra hiệu về phía cái bảng trắng đối diện.
Lâm Tầm lại nhìn Con Trỏ Chuột trong lòng.
Đông Quân chuyển hướng sang bên hắn.
Lâm Tầm cười, sau đó đưa mèo cho Đông Quân, rồi nhìn lướt qua những người khác.
— ánh mắt của bọn họ đã dần khó hiểu.
Lâm Tầm mấp máy môi, cầm lấy bút viết bảng.
Hai bên phòng họp đều có bảng trắng thông minh, sau lưng của hắn có một cái.
Lâm Tầm đứng dậy, thật ra hắn cũng không khẩn trương.
Hắn đứng lên, đi về phía trước mấy bước, đến trước bảng trắng, nhìn các thành viên trong phòng họp, đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bọn họ.
“Tôi có một suy nghĩ.” Hắn vặn nắp bút ra, nhẹ nhàng nói: “Không chính xác.”.