Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 62: Duyệt Cây 3





Copy, paste.
Nếu như copy mã hiệu trên kiếm Xích Tiêu Long Tước rồi dán vào trong cơ thể mình, sẽ xuất hiện tình huống như thế nào?
Hắn đưa ra quyết định trong chốc lát, nhanh chóng tìm kiếm nội dung quan trọng, sau đó bắt đầu copy—
Hạn chế một lần sử dụng thuật dịch chuyển là mười nghìn hàng mã hiệu, mã hiệu bên trong kiếm Xích Tiêu Long Tước phong phú, đâu chỉ có mười nghìn.
Copy paste hoàn thành, mười nghìn mã hiệu đã được hắn đưa vào trong thân thể mình — cho dù vô dụng đối với tu tiên, cũng có thể để Vương An Toàn phân tích, tóm lại không lỗ.
Không biết có phải ảo giác hay không, thanh kiếm dưới tay giống như đã hơi buông lỏng, nhưng một giây sau lại là vẻ kiên cố không thể rút ra được kia.
Lâm Tầm cảm thấy mình đã nhìn thấy thiên cơ.
Nhưng hiển nhiên Ngự Phong chân nhân rất thất vọng, hai người đều không thể rút được thần khí.
Chân nhân khoát tay, đuổi bọn họ đi.
Copy mã hiệu của kiếm Xích Tiêu Long Tước quả thật là một chuyện kích động lòng người, nhưng bây giờ chuyện quan trọng hơn là đi chơi với Đông Quân.
Đông Quân: “Đến đó?”
Lâm Tầm ngẩng đầu.
Phía trước tòa thành là một vòng quay cực lớn.
Thứ như vòng quay này cực kì phổ biến, gần như bất kỳ một khu vui chơi nào đều có.
Nhưng bên trong “Nhạc Viên” lại khác, đây là một vòng quay hoàn toàn trong suốt.
Nói cách khác, cabin mà mọi người ngồi ngắm cảnh là trong suốt, khi ngắm cảnh cabin sẽ treo ở giữa không trung, cả người như bay trên bầu trời.
Lâm Tầm có chút sợ hãi, dừng bước không dám tiến lên.
Hắn không sợ cáp treo, không sợ bất kì thứ gì kích thích, thậm chí còn rất thích.
Nhưng vòng quay lại là một thứ đặc biệt.
Đông Quân: “Sợ cao?”

“Không sợ cao,” Lâm Tầm nói: “Nhưng tôi sợ rơi, hình như từ nhỏ đã sợ.”
Đông Quân: “Sợ rơi?”
“Chính là… sợ hãi xuất hiện trục trặc, sau đó rơi xuống.

Nhưng tôi có thể vượt qua được,” Lâm Tầm nhìn vòng quay chậm rãi chuyển động, nói: “Vòng quay nửa giờ sẽ quay một vòng, mỗi ngày khu vui chơi mở ra mười hai giờ, mỗi ngày hai mươi bốn vòng, giả sử khu vui chơi kinh doanh năm năm, như vậy nó đã quay 43800 vòng, đồng thời chưa từng xuất hiện sự cố bị rơi — sau đó, trên cả thế giới ít nhất có mười nghìn cái vòng quay, số này lại nhân với mười nghìn…”
Đông Quân mỉm cười: “Cho nên khả năng xuất hiện sự cố khi cậu ngồi trên đó gần như bằng không.”
Lâm Tầm: “Sau đó có thể tôi sẽ không sợ.”
Dường như Đông Quân nhíu mày: “Hy vọng lần này cậu cũng thế.”
Lâm Tầm nhìn thoáng qua cabin trong suốt, có chút yếu ớt.
Trong mấy cabin đã có người ngồi, trong đó có ba cặp đang ôm nhau run lẩy bẩy — con người chính là một loại sinh vật sợ kích thích nhưng lại muốn đuổi theo kích thích như vậy đấy.
Hắn: “Nhưng mà, anh biết đấy, có đôi khi khủng hoảng trên sinh lý sẽ chiến thắng lý trí của tôi, đối với tôi mà nói, nó đáng sợ hơn tàu lượn siêu tốc nhiều, tôi…”
Hắn có ý đồ né tránh.
Đông Quân nhẹ nhàng đặt tay phải lên vai trái của hắn.
Hắn không dám động, ngoan ngoãn đi theo anh đến dưới vòng quay.
Không cần xếp hàng, hắn cứ bị đưa lên thuyền hải tặc — cabin hình vuông trong suốt như vậy.
Hắn nhìn thoáng qua cabin trong suốt, lập tức sợ hãi, bám lấy một bên lan can, bởi vì khẩn trương mà nói nhiều: “Đây là làm bằng vật liệu gì? Thật sự có thể sao? Tôi muốn xem nguyên lý.”
Hắn nhìn Đông Quân đối diện, phát hiện Đông Quân đang cười nhìn mình, ánh mắt tựa như đang nhìn một con động vật.
Lâm Tầm: “…”
Lâm Tầm: “Có phải ngài đang cười nhạo tôi không.”
“Không có.” Đông Quân phủ nhận.
“Nhất định có… Ngài muốn làm gì!” Một giây sau, tinh thần của Lâm Tầm hoàn toàn rối loạn, hoảng sợ co ro trong góc.
Cabin bởi vì động tác của người bên trong mà trên lắc lư, sau đó dần dần ổn định lại — Đông Quân không còn ngồi đối mặt với hắn nữa, mà đi tới bên cạnh hắn.
Đông Quân nói: “Chẳng qua là cảm thấy dáng vẻ cậu vừa sợ hãi, vừa làm bộ như không sợ này rất thú vị.”
Chỉ thấy anh nhìn vị trí trống rỗng đối diện, cùng với khung cảnh bên ngoài cabin trong suốt, nói: “Bây giờ tôi nhìn không thấy cậu, cậu có thể sợ hãi.”
Lâm Tầm: “…”
Nam thần, hóa ra anh lại là loại người này.
Không, hắn không có khả năng chịu thua được.
Cũng sẽ không có khả năng sợ hãi nữa.
Hắn mặc niệm lý luận xác suất, hơi yên tâm trong mô hình xác suất cổ điển, nói: “Tôi ổn.”
Đông Quân nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Lâm Tầm duy trì ánh mắt bình tĩnh.
Đông Quân khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt tóc hắn.
Lâm Tầm: “…”
Hắn giống như thật sự biến thành một con động vật.
Hắn có chút lo nghĩ, nhưng lại không thể đi nhìn cảnh tượng xung quanh.
Nhìn xuống cabin trong suốt — loại cảm giác này tựa như mình đang bay trên bầu trời, một giây sau sẽ ngã xuống vậy.
Hắn phải tìm một việc để làm.
Mà trước mắt vừa lúc có một chuyện cần làm.
“Tôi…” Hắn thấp giọng nói.
Đông Quân: “Hửm?”
Hắn lấy cái hộp màu đen kia ra, thoáng chuyển hướng sang chỗ Đông Quân, đưa hộp tới tay Đông Quân: “Có thứ tặng cho anh.”
Dường như Đông Quân hơi trố mắt, nhận lấy cái hộp trong tay hắn.

“Không hề có ý gì khác,” Lâm Tầm nói, “Chẳng qua là cảm thấy rất thích hợp với anh.”
“Cảm ơn,” Đông Quân nhìn hắn, “Bây giờ tôi có thể mở ra không?”
“Ừm.” Lâm Tầm cười: “Là một đôi nút tay áo.”
Cạch một tiếng, nắp hộp bắn ra.

Hai cái nút áo màu bạc lẳng lặng nằm trên vải nhung màu đen xinh đẹp.
Lâm Tầm nhìn sắc mặt Đông Quân, muốn biết anh có thích hay không.
Lại thấy Đông Quân khẽ rũ mắt xuống nhìn bọn chúng, có vẻ hơi mất tập trung.
Lúc này đã là chạng vạng tối, là thời gian ráng chiều xinh đẹp nhất, chân trời ở phía tây có một mảnh đỏ vàng, ánh sáng le lói chiếu đến nơi này, tô điểm lên mi mắt của Đông Quân giống như lấp lánh.
Ánh sáng, Lâm Tầm nghĩ, ánh sáng sẽ mang ảo giác đến cho người ta.
Nếu không, vì sao hắn đột nhiên cảm giác được trong mắt Đông Quân có một loại thẫn thờ không nói ra được chứ.
Nhưng mà cảm giác này thoáng qua liền mất, một giây sau, hắn đã nhìn thấy Đông Quân chậm rãi kéo khóe môi nhạt màu, nhìn mình — trong mắt vẫn là loại dịu dàng nhẹ nhàng mà hắn quen thuộc.
“Cảm ơn,” Đông Quân khép nắp lại: “Tôi rất thích.”
Lâm Tầm cũng cười: “Vậy là tốt rồi.”
Dứt lời, hắn lại bổ sung: “Cảm giác anh mặc áo sơ mi khá nhiều, cho nên mới chọn cái này.”
Đông Quân nhìn hắn: “Tôi sẽ đeo lên mỗi ngày.”
Dựa theo lễ phép nói chuyện giữa người và người, Lâm Tầm hẳn nên từ chối, nói một vài câu như “Ngài cứ tùy tiện” “Ngẫu nhiên đeo một chút là được rồi”, nhưng tình huống bây giờ đặc biệt, hắn đưa Đông Quân nút cài tay áo ý là muốn để bùa hộ thân trong nút cài phát huy tác dụng, có thể đảm bảo Đông Quân an toàn ở mức độ lớn nhất.
Thế là hắn nói: “Được.”
Chữ này vừa rơi xuống, Đông Quân nhíu mày, bên trong đôi mắt hình như có vẻ hứng thú.
“Nói thật,” Chỉ thấy Đông Quân cất hộp đi, nói với hắn, “Tôi thật sự bất ngờ vì cậu lại tặng quà cho tôi, có lẽ tình trạng kinh tế của Lạc Thần còn tốt hơn tôi tưởng tượng một chút.”
Lâm Tầm: “…”
Được thôi.
Hiển nhiên thứ này rất đắt đỏ, mà Đông Quân là người đầu tư duy nhất trước mắt của Lạc Thần, hành vi hắn tặng nút cài tay áo không khác khoe của trước mặt kim chủ.
— vác đá nện chân mình.
Nhưng mà dù sao cũng phải đưa, nện thì nện đi.
“Thật ra cũng tạm,” Hắn nói, “Trước mắt chưa có nhu cầu chi tiêu lớn, ờm… tôi cảm thấy có thể thuận lợi duy trì đến lúc hội chợ.”
Đông Quân khẽ cười: “Vậy chúc các cậu thuận lợi.”
Lâm Tầm: “Thật ra tôi cũng thật bất ngờ vì ngài lại đến công viên trò chơi với tôi.”
Còn chưa dứt lời, hắn liền phát hiện mình lại rối loạn giữa “anh” và “ngài”.
Đông Quân mỉm cười.
“Nếu như cậu nhất định phải xưng hô như vậy,” Chỉ nghe Đông Quân nói, “Phụ huynh đi công viên trò chơi với cậu cũng không có gì phải bất ngờ.”
Lâm Tầm: “…”
Hắn bỗng nhiên nhận thức được một sự thật, Đông Quân này, anh ấy tuyệt không phải người lương thiện — hôm nay người này đã trêu cợt mình hai lần.
Hắn hít sâu một hơi: “Tôi thật bất ngờ vì anh lại đến công viên trò chơi với tôi.”
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Tôi có thể hiểu được vì anh rất thưởng thức Lạc Thần không?”
Tại phương diện nào đó, hắn thật sự chỉ có thể thăm dò đến bước này, năng lực nói chuyện của hắn chỉ dừng bước ở chỗ này.
Đông Quân nhìn hắn, trong mắt có vẻ gì đó sâu xa, Lâm Tầm xem không hiểu.
Vòng quay càng ngày càng cao, có lẽ là gió — gió rất lớn, toàn bộ cabin nhẹ nhàng đung đưa.
Trái tim của hắn bỗng nhiên nhảy lên mấy lần, cố gắng duy trì bình tĩnh.
Trong yên lặng, hắn bỗng nhiên nghe thấy Đông Quân nói: “Cậu có biết hiệu ứng vòng quay không?”
Lâm Tầm giật mình, mở to hai mắt.

“Vậy…” Hắn nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn của mình: “Là bởi vì hiệu ứng của vòng quay sao?”
Đông Quân: “Không phải.”
Lâm Tầm cúi đầu xuống.
Hắn biết hiệu ứng của vòng quay.

Hắn nghĩ đến định nghĩa của hiệu ứng tâm lý kỳ quái này, tiếp đó nhớ lại cảm xúc trong mắt Đông Quân, cảm thấy những dự cảm lúc trước của mình không sai, mà một chuyện nào đó lại vô cùng sống động.
— hắn không để ý tới việc lúng túng nữa, nếu hôm nay không hỏi, hắn cảm thấy mình sẽ suy nghĩ lung tung đến mức điên mất.
“Vậy,” Hắn nói, “Tôi có thể hiểu thành ngài đang theo đuổi tôi không?”
Nói xong, hắn miễn cưỡng cười: “Nếu là như vậy, ngài không cần quá hao tâm tổn trí.

Đối với tôi mà nói, nếu như là ngài…”
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn Đông Quân, nhưng trong khoảnh khắc mắt đối mắt với Đông Quân này, hắn cũng không biết nên nói gì tiếp.
Đông Quân đang nhìn mình, không có biểu lộ gì, chỉ là nhìn rất nghiêm túc.

Trong mắt anh dường như có rất nhiều thứ, lại dường như không có cái gì.
Trong yên lặng ngắn ngủi, hắn không thể tránh né nhìn thấy cảnh tượng sau lưng Đông Quân.
Vòng quay lên đến đỉnh, trên bầu trời, phía sau Đông Quân là chân trời phương tây, dưới trời chiều, ánh sáng xán lạn, biển mây cuồn cuộn.
Hô hấp của hắn dần dần gấp rút, trái tim nhảy lên kịch liệt, cùng lúc đó, cảm xúc lại giảm xuống một cách khó hiểu, một loại sợ hãi sinh ra từ trong lòng, dường như lúc vòng quay đi đến đỉnh điểm, sẽ xảy ra chuyện gì đó làm cho người ta khổ sở.
Lâm Tầm bám chắc lấy lan can, từ bỏ chủ đề trước đó, giọng nói run nhè nhẹ, hắn nhận sợ: “Tôi có chút sợ hãi… Tôi cảm thấy sắp rơi xuống.”
“Sẽ không rơi.” Đông Quân nói.
Lâm Tầm kiên trì: “Sẽ rơi.”
Hắn cứ căng thẳng là sẽ nói nhiều, thế là không khống chế nổi mà nói: “Xác suất nhỏ không có nghĩa là không có, nó sẽ xảy ra.

Nếu trên thế giới có một người trúng giải nhất xổ số, vậy cũng sẽ có một người khác luôn luôn rơi xuống trong sự cố vòng quay chưa từng xuất hiện, sau đó ngã…”
Hắn bỗng nhiên bị đè lại bả vai, áp lên trên vách cabin.
Lâm Tầm không phản kháng.
Thế là hắn và Đông Quân cách rất gần, gần đến mức hô hấp đan xen.
Nhìn đôi mắt dường như rất lạnh nhạt của Đông Quân, hắn nhỏ giọng nói xong lời chưa nói hết: “…Sau đó ngã chết.”
Một giây sau, Đông Quân cúi người, sợi tóc hơi lạnh phất qua gương mặt Lâm Tầm, nhiệt độ cũng rơi lên trên môi hắn.
Trong đầu Lâm Tầm trống rỗng — trên thực tế bắt đầu từ câu “hiệu ứng vòng quay” kia, hắn đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Thế là hắn cũng không phản kháng.
Thậm chí, xuất phát từ phản ứng bản năng của một người sợ rơi xuống, hắn nắm chặt lấy cánh tay Đông Quân.
Tựa như ngầm đồng ý..