Lâm Khinh nhìn chằm chằm tin nhắn mấy giây, nhưng cuối cùng không trả lời, đặt điện thoại xuống, giả vờ như không thấy.
Vẻ mặt của cô khôi phục rất nhanh, gần như không có khác biệt gì so với lúc trước.
Trên bàn có hai chiếc ly rỗng, cô lấy nước chanh trên bàn lên, với thái độ mời khách, đầu tiên cô rót một ly cho Lạc Dĩ Hành ngồi đối diện.
Lúc đưa ly nước tới trước mặt anh, bất ngờ bị anh dùng tay chặn lại.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên ly rất đẹp, ánh sáng màu lam phản chiếu lên tay anh, một sự kết hợp hoàn hảo.
Lâm Khinh kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức thấy biểu cảm lo lắng của Lạc Dĩ Hành.
"Có chuyện gì vậy?" Anh tránh tầm mắt cô, rút tay ra khỏi chiếc ly.
Cô đưa ly nước chanh tới trước mặt, rót thêm cho anh một ly nước khoáng rồi đẩy qua, "Không có gì, tin rác thôi."
Lần này Lạc Dĩ Hành không từ chối.
Thật ra anh có thể đoán được Lâm Khinh có đang nói thật hay không.
Chiếc ly trên tay rất lạnh, khiến anh mơ hồ nghĩ ngay tới gió lạnh ngoài phòng.
Thời tiết tháng Ba vẫn chưa ấm lên hoàn toàn, nó luôn lặp lại giữa ấm áp và lạnh lẽo.
Lâm Khinh căn bản không phải là người hứng thú với đồ uống, cô đã ở nước ngoài hai năm liên tục, so ra thì nước đun sôi vẫn hợp với cô nhất.
Nhưng nước chanh cũng không tệ.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Lạc Dĩ Hành, sau đó lại nhìn vạch nước không đổi trong ly, có chút bối rối cắn đầu đũa.
Không khí trong bữa ăn có hơi kỳ lạ.
Bản thân cô và Lạc Dĩ Hành cũng không thân, ăn cơm cũng không có đề tài trò chuyện, bầu không khí yên lặng có chút đáng sợ.
Tiếng đồ dùng chạm vào nhau vô tình trở nên to hơn khiến cô vô thức ăn chậm lại.
Anh không vui sao?
Lâm Khinh hít nhẹ một hơi, cắn đũa suy nghĩ.
Đối diện Lạc Dĩ Hành cúi đầu im lặng ăn, tác phong rất lễ độ, ngay cả khi nhấc tay cũng mang theo sự ưu nhã, nhai kỹ nuốt chậm, rất an tĩnh.
Lâm Khinh âm thầm thưởng thức người đẹp ăn cơm, nhưng cuối cùng không chịu được im lặng, chủ động bắt chuyện.
"Gần đây công việc có bận lắm không?"
"Cũng ổn."
"Vậy nếu không bận thì nhớ ra ngoài ngắm cảnh. Hai ngày nay đúng vào mùa hoa nở, đẹp lắm."
"Được, mình sẽ đi."
"Nhưng chỉ được vài tuần, ở đây thời gian hoa nở khá ngắn. Chắc là vài ngày nữa hoa sẽ tàn. Hơn nữa tháng Ba trời luôn mưa. Nói không chừng ngày nào đó trong một đêm hoa sẽ biến mất hoàn toàn.
"À, cậu thích hoa sao?"
"Cậu cũng thế phải không? Hầu hết mọi người đều thích hoa."
Thấy anh rốt cuộc không còn im lặng nữa, Lâm Khinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô thả lỏng sống lưng, khóe miệng cong lên trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Ừm."
Câu nói tiếp theo đã tới đến miệng nhưng đột nhiên điện thoại trong tay cô rung lên.
Lâm Khinh nhìn qua người gọi đến, trên mặt lộ ra một tia u sầu.
Cô liếc nhìn Lạc Dĩ Hành đang cúi đầu ăn cơm trước mặt, suy nghĩ xong liền đứng dậy ra hiệu ý rằng mình đi nghe điện thoại.
Ánh mắt Lạc Dĩ Hành nhìn theo cô đứng dậy, gật đầu, nhìn cô đi ra khỏi tầm mắt của anh.
Đặt chiếc đũa trong tay xuống, anh cầm ly, ngẩng đầu uống một ngụm nước, cảm xúc trong lòng không giải thích được.
Rối loạn lung tung.
Đủ loại suy nghĩ cùng bật lên một lúc, giống như một con đường đầy cỏ dại mọc um tùm, tìm không thấy lối ra.
Sờ lên trái tim, Lạc Dĩ Hành nhìn về hướng Lâm Khinh, cuối cùng thở dài một hơi.
Lâm Khinh xoay người đi vào nhà vệ sinh, điện thoại đã tự động cúp do hết thời gian, cô mở danh bạ gọi lại.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh, dường như chỉ sau một tiếng "bíp".
"Bảo bối, con thấy tin nhắn ba gửi chưa, thế nào? Đến gặp thử coi sao?"
Giọng một người đàn ông trung niên phát ra từ đầu dây bên kia, giọng điệu bình thản, không đợi cô trả lời, ông nói đầy nhớ nhung: "À, bảo bối của chúng ta đã về rồi mà ba còn chưa được gặp."
"Ba." Lâm Khinh bật cười, sau đó nghĩ tới thông báo lại buồn bực.
Năm nay cô hai mươi bảy tuổi, học lực cũng không tính là cao nhưng cô đang đối mặt với ác mộng của biết bao nhiêu bạn trẻ.
Thúc giục kết hôn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi lần gọi điện là luôn vòng đi vòng lại chủ đề này.
Lâm Khinh đã từng ám chỉ vài lần bản thân vẫn chưa muốn tìm bạn trai, lần nào ba cũng cô đồng ý sảng khoái nhưng cuối cùng vẫn quay về lập tức tìm thêm cho cô mấy đối tượng hẹn hò.
"Bây giờ con vừa mới trở về Trung Quốc, mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong. Hai ngày nữa con sẽ tới thăm ba.Về phần ăn cơm với dì Trương và những người khác, chúng ta nên từ từ đi?" Lâm Khinh uyển chuyển nói, cố gắng nói giảm ý tứ từ chối: "Rốt cuộc ba con chúng ta đã lâu chưa gặp, ba đồng ý để người khác tới quấy rầy chúng ta sao?"
"Bảo bối."
Nói xong lời này, đầu bên kia ba Lâm đột nhiên không có âm thanh, bên tai chỉ có chút tiếng điện thoại rất nhỏ.
Người ở hai đầu đều không nói chuyện, nhưng Lâm Khinh càng ngày càng cảm thấy khó chịu, cảm giác tội lỗi càng ngày càng tích tụ.
Cuối cùng chính ba Lâm là người phá vỡ sự im lặng.
"Bảo bối, ba không ép con, là lỗi của ba." Sau một hồi thở dài, ba Lâm lại cười: "Về sớm đi, ba sẽ làm món thịt lợn xào cần tây mà con thích."
Không biết tại sao chóp mũi Lâm Khinh lại chua xót khó tả.
Có lẽ bởi vì những nhớ nhung hai năm không gặp lại bùng nổ ngay lúc này, khiến cô suýt khóc.
Khi cảm giác tội lỗi của cô lên đến đỉnh điểm, một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong lòng cô, và không cần suy nghĩ kỹ, miệng cô đã bật ra.
"Ba, thật ra, con đã có bạn trai rồi. Con... con chưa biết nói với ba như thế nào mà thôi..." Lâm Khinh hít một hơi rồi nói nhanh.
Trước khi cô kịp phản ứng, đầu bên kia im lặng trong chốc lát rồi lập tức truyền đến ý cười hạnh phúc không không giấu nổi.
"Ai da! Thật sao! Mang về ra mắt mới phải, đúng lúc mấy ngày này đi, ai da nha đầu này, con sao không nói sớm ha ha ha!" Giọng cười của ba Lâm được khuếch đại lên mấy lần. "Ba sẽ đợi con ở nhà!"
"... Vâng ạ."
Sau một hồi tán gẫu về cuộc sống thường ngày, Lâm Khinh cúp điện thoại, nháy mắt muốn giết chính mình hồi nãy.
Khóe miệng tươi cười nói chuyện với ba Lâm lập tức rũ xuống, tuỳ tiện cho điện thoại vào túi, sau đó cô dựa trán vào vách ngăn với vẻ mặt ủ rũ.
"Cạch" một tiếng, thậm chí doạ người lạ muốn vào nhà vệ sinh bên ngoài hoảng sợ.
Lâm Khinh nhắm mắt lại, đau đớn thể xác hoá ra không thể so với mệt mỏi trong lòng.
Cô nắm chặt tay và tự đập mình vài cái, nếu có hiệu ứng đặc biệt, trên khuôn mặt của cô lúc này chắc chắn là hai hàng nước mắt giàn giụa.
Cô đi đâu để tìm bạn trai a a a a a!!!
Tự cô nhanh mồm nhanh miệng! Tự cô nói chuyện không có đầu óc!!
A A A cô phải làm sao đây!!!
Cuồng phong trong đầu truyền tới như phát điên, Lâm Khinh xoa nhẹ mái tóc, vẻ mặt đầy uất ức.
Lâm Khinh trở về phòng riêng, cho dù vẻ mặt vẫn như trước nhưng bầu không khí xung quanh trầm xuống không giấu được.
Như con vật dầm mình trong mưa, ngột ngạt.
Lạc Dĩ Hành nhìn cô như vậy chớp mắt, có chút không hiểu.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Nỗi lo lắng tràn vào lòng, anh cau mày nhớ lại cuộc điện thoại trước đó, trong lòng dần nảy ra những ý nghĩ không mấy tốt đẹp.
"Bác sĩ Lâm." Một lúc sau Lạc Dĩ Hành mới chọn được xưng hô thích hợp, nghiêm túc nhìn cô, "Đã xảy ra chuyện gì sao, có thể nói với tôi."
"A, không sao..." Lâm Khinh nhanh chóng đáp lại, nhưng có chút yếu ớt, nhìn bản thân trong mắt Lạc Dĩ Hành, lời nói trong miệng lập tức thay đổi: "Không sao cả, chỉ là, có thể, một điều nhỏ..."
Ý tưởng trong nhà vệ sinh chợt nảy lên, nhưng vừa nảy lên đã bị cô bác bỏ. Không thểm không thể, loại chuyện này tuyệt đối không thể nói!
Hơn nữa, anh nhất định sẽ từ chối.
"Bỏ đi, đừng lo, không sao đâu." Cô lại thở dài uống một ngụm nước.
Cô hết lần này đến lần khác thay đổi quyết định làm cho Lạc Dĩ Hành càng thêm lo lắng.
Anh nắm chặt tay cầm xe lăn, giọng điệu có chút cứng rắn: "Nói cho mình biết, mình có thể giúp cậu."
Đối với hầu hết các vấn đề của cô anh vẫn có một sự tự tin nhất định sẽ có thể giải quyết chúng.
Rốt cục...
Ban đầu chính là vì cô.
"Mình..."
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô lại rơi vào ánh mắt kiên định của anh.
Đôi mắt vốn luôn bình tĩnh lúc này lại tràn đầy lo lắng, lông mày hơi nhướng lên, lộ ra một chút sợ hãi.
Như biển rộng nhu hoà, lạnh lẽo mà dịu dàng bao bọc lấy cô, khiến cô chỉ muốn buông lỏng sức lực.
Lâm Khinh không biết tại sao, nhưng dưới ánh mắt như vậy, cô đột nhiên muốn thổ lộ.
Anh sẽ giúp cô sao?
Cô chớp mắt, cuối cùng lại thở dài.
"Thôi được rồi, thật ra mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp..." Lâm Khinh nắm chặt cái ly, vội vàng bổ sung: "Nhưng mời cậu ăn cơm không phải vì chuyện này, cậu yên tâm, mình, mình thực sự không có mục đích tiếp cận cậu!"
Lâm Khinh không quen nhờ người khác giúp đỡ, có lẽ những gì trải qua lúc trẻ đã khiến cô có thói quen độc lập, không ỷ lại.
Nhìn thấy cô như vậy, lo lắng của Lạc Dĩ Hành bớt đi một chút, anh giãn mày, cười nhẹ: "Mình biết."
Nhận được câu trả lời, Lâm Khinh mới hoàn toàn yên tâm, cô lại nhìn anh thêm vài lần, nhưng cô vẫn cảm thấy mình không nói nên lời.
Cuối cùng cô ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Mình muốn nhờ cậu làm bạn trai mình!"
Lời vừa nói ra, không khí đột ngột đông cứng.
Lạc Dĩ Hành đã đoán tất cả các khả năng, nhưng không ngờ lại nghe được lời này.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy mình đang bị ảo giác.
Mọi thứ xung quanh quay cuồng, toàn thân chỉ còn lại một trái tim đang đập kịch liệt làm anh không thở nổi.
Anh mở to mắt nhìn cô đầy hoài nghi.
Anh có nghe nhầm không? Hay đây thực sự là một giấc mơ?
Tiếng ù tai vang lên, làm lỗ tai anh đỏ bừng lên.
"... Cái gì?"
Khó khăn vô cùng, anh mới bật ra được những lời này ra khỏi cổ họng.
Lâm Khinh vừa mới ý thức được bản thân mới nói gì, mặt cũng đỏ ứng, nhanh chóng giải thích: "Không đúng không đúng! Xin lỗi thật xin lỗi, từ từ, cậu đừng hiểu lầm, ý mình là giả làm bạn trai?"
Trái tim đầy sóng gió trong chốc lát đã bình tĩnh lại rất nhiều, Lạc Dĩ Hành chậm rãi chớp mắt, hai tay nắm chặt dần buông lỏng, đầu ngón tay sau khi dùng sức đã tái nhợt.
Gió lạnh bên ngoài như xuyên qua vách tường khiến anh hơi lạnh.
Rõ ràng không phải đã sớm nghĩ tới sao?
"Cho nên, có được không?
Tác giả có lời muốn nói:
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, mình sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!