Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 43



Chung Quan Bạch đàn đến âm cuối cùng, phần tiếp theo của《 Thu phong tụng 》 đã ngừng lại.

Mọi âm thanh đều ngừng lại.

Không biết đã trôi qua bao lâu, không có ai cất tiếng, không có người đứng lên, cũng không có cả tiếng vỗ tay. Tất cả mọi người đều bận đắm chìm vào tiếng đàn mang theo dấu vết năm tháng kia, không thoát ra được.

Chung Quan Bạch ngẩng đầu nhìn lên Lục Tảo Thu đang đứng trên buồng ghế lô tầng hai, bỗng nhiên có một ảo giác đáng sợ, cứ như hai người bọn họ cũng đã trải qua cuộc đời của Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An, phải chia xa rất nhiều năm, cái nhìn này mang theo nỗi nhớ thương và sợ hãi lấp kín toàn thân, nhưng vẫn không dám dời mắt.

Chung Quan Bạch đứng lên, cúi đầu nói "Cảm ơn" với toàn thể hội trường, sau đó đi vào bên trong, chạy lên tầng hai.

Hạ Âm Từ lập tức đứng lên theo, nhìn bóng dáng Chung Quan Bạch thật lâu, dường như cậu đã quen cư xử lễ phép, chờ Chung Quan Bạch đi khuất vào hậu trường mới cất bước đuổi theo.

Người dẫn chương trình livestream lúc này mới lấy lại được phản ứng, cô nhanh chóng lau nước trên khóe mắt, hướng về ống kính: "Như chúng ta thấy, hai vị nghệ sĩ đều đã rời khỏi sân khấu. Cuộc thi đi đến đây hẳn là kết thúc rồi, đây là một cuộc thi không có giám khảo, đồng nghĩa tất cả mọi người đều là giám khảo. Tôi tin tưởng đến giờ phút này, trong lòng mọi người đã có đáp án cho riêng mình."

"Quan —— thầy Chung." Hạ Âm Từ chạy theo Chung Quan Bạch nửa ngày, đến dưới cầu thang mới hô lên một tiếng.

Bước chân Chung Quan Bạch không dừng lại, miệng vẫn tranh thủ đáp: "Hử."

"Thầy Chung thắng rồi." Hạ Âm Từ nói.

Thắng sao......

Vốn dĩ Chung Quan Bạch đã xem qua hồi ký của thầy một lần, nhưng sau khi đàn xong hắn mới hiểu ý nghĩa của cuộc thi này là gì.

Hạ Ngọc Lâu đã thắng bao nhiêu năm, để Ôn Nguyệt An gọi mình là sư ca nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ thua một lần duy nhất. Trận đấu này, đại khái Hạ Ngọc Lâu lại thắng, mà Ôn Nguyệt An hẳn cũng muốn mình thua.

"Thắng, nhưng không thể xem như tôi thắng." Chung Quan Bạch nói.

Là vết thương của những năm tháng đó gom góp trở thành bản nhạc chiến thắng ngày hôm nay.

Hạ Âm Từ vừa nghe là hiểu, "Bản《 Thu phong tụng》này có câu chuyện đằng sau phải không?" Cậu vừa duy trì khoảng cách hai bậc thang với Chung Quan Bạch vừa hỏi.

Chung Quan Bạch hỏi lại: "Cha cậu không kể cho cậu là ai viết ra bản nhạc này à?"

Hạ Âm Từ nhìn bóng lưng Chung Quan Bạch: "Em biết, là cha em sáng tác."

Chung Quan Bạch: "Vậy tại sao cậu không đi hỏi ông ấy đi?"

Hạ Âm Từ: "Ông ấy chưa bao giờ nói với em mấy chuyện này."

Đến ngã rẽ cầu thang, Chung Quan Bạch liếc thấy vẻ mặt Hạ Âm Từ hơi toát lên vẻ cô đơn.

"Đúng là có chuyện cũ." Chung Quan Bạch cảm thấy đứa bé này cùng rất đáng thương, "Nhưng không nên là do tôi kể cho cậu." Hắn nghĩ, Hạ Ngọc Lâu không kể cho Hạ Âm Từ nghe câu chuyện này, hẳn phải có nguyên nhân sâu xa.

"Thế, vẫn còn người khác biết câu chuyện này sao?" Hạ Âm Từ hỏi.

Chung Quan Bạch thuận miệng trả lời: "Hỏi mẹ cậu ý."

Hạ Âm Từ nói: "Em không có mẹ."

Chung Quan Bạch quay đầu lại nhìn, thấy mặt thằng nhóc này trông không có vẻ buồn lắm mới thoáng yên lòng: "À, không có thì thôi, tôi cũng không có."

"Nếu là những người khác, lúc này bọn họ đều sẽ xin lỗi em." Hạ Âm Từ nói, "giống như pháp luật quy định phải như thế, thật ra em cũng không hiểu tại sao."

"Trước kia tôi cũng không hiểu." Chung Quan Bạch nhớ lại những lời Đường Tiểu Ly nói, "Sau này có một người bạn nói với tôi, loài người luôn như vậy. Nếu bản thân mình có thứ người khác không có thì sẽ nảy sinh đồng cảm thương xót, mặc kệ đối phương có cần hay không. Ầy, nhưng cậu không cần nghe lời nó, nó giải thích như thế là vì nó không phải người tử tế gì cho cam, cậu đừng học theo."

Đường Tiểu Ly ngồi trong nhà xoa xoa mũi: "Chung Quan Bạch đang mắng em."

Tần Chiêu khoác cho hắn ta cái áo: "Thời tiết chuyển lạnh rồi, em đừng ăn mặc mỏng như vậy."

Bàn tay Đường Tiểu Ly vung lên từ chối áo khoác: "Không, em biết, nhất định là Chung Quan Bạch đang mắng em."

Chung Quan Bạch nói xong thì rảo bước nhanh hơn, hắn thật sự quá nhớ Lục Tảo Thu.

Hạ Âm Từ ngẫm nghĩ, lại nói: "Em biết. Em thật sự không cảm thấy thương tâm, bởi vì từ đầu em đã không có, cho nên không biết có mẹ là cảm giác như thế nào...... Ngày nhỏ em thấy người khác có mẹ, cho nên cũng từng hỏi cha, nhưng cha lại nói không có tức là không có, sau đó em không dám hỏi lại nữa."

Đi đến lầu hai, Hạ Âm Từ hơi ngượng ngùng nói: "Thầy Chung, mấy chuyện này riêng tư quá, làm phiền anh rồi."

Chung Quan Bạch xoay người gật đầu, rất tán đồng nói: "Đúng vậy."

"Xin lỗi." Vành tai Hạ Âm Từ hơi đỏ lên.

Hai người đi đến cửa buồng ghế lô, cả hai buồng đều mở cửa. Nháy mắt Chung Quan Bạch nhìn thấy Lục Tảo Thu liền cảm thấy như mình đã về đến nhà, hắn có lại cảm giác an toàn không cần lý do, tựa như Lục Tảo Thu chính là chốn về của linh hồn hắn.

Chung Quan Bạch tiến lên phía trước vòng tay ôm lưng Lục Tảo Thu.

Anh cúi đầu hôn nhẹ Chung Quan Bạch.

"Đây là phần thưởng à?" Chung Quan Bạch hỏi.

"Ừm." Trong mắt Lục Tảo Thu là một vùng trời dịu dàng, giữa dịu dàng còn xen lẫn một loại tôn kính và kiêu ngạo chỉ xuất hiện vào thời điểm anh nhìn Chung Quan Bạch, đặc biệt là khi Chung Quan Bạch đánh đàn, cho dù trong bản nhạc này có vài âm anh vẫn không nghe được, "Đàn rất tuyệt."

"Không đủ, em còn muốn cái khác nữa." Chung Quan Bạch kéo lỏng nơ áo của mình, lộ ra một phần xương quai xanh xinh đẹp, sau đó nhét cái nơ vào túi quần Lục Tảo Thu, thuận tiện cách lớp túi sờ soạng vào bộ vị quan trọng bên dưới.

Lục Tảo Thu bất đắc dĩ kéo tay Chung Quan Bạch từ trong túi quần mình ra.

"Khụ." Quý Văn Đài vừa vặn thấy một màn này, xụ mặt nói, "Hai người các anh muốn giở trò gì trước mặt mấy lão già chúng tôi đấy?"

Lục Tảo Thu trả lời: "Giữ gìn hạnh phúc gia đình."

Quý Văn Đài tức giận: "Hoá ra trong mắt Lục Tảo Thu cậu thì Chung Quan Bạch là từ đồng nghĩa với gia đình đúng không?"

Lục Tảo Thu không đáp, nhưng ánh mắt anh nhìn Chung Quan Bạch như đang trả lời: Đúng vậy.

Chung Quan Bạch hỏi: "Thầy em đâu rồi?"

Lục Tảo Thu nói: "Thầy Ôn đang ở phòng cách vách."

Chung Quan Bạch xoay người, phát hiện ra Hạ Âm Từ đang đứng ngoài cửa buồng ghế lô thứ hai nhưng không đi vào.

"Thầy Chung," Hạ Âm Từ nói với Chung Quan Bạch, "Cha em ngày thường rất uy nghiêm, em không biết ông ấy cũng sẽ khóc."

Chung Quan Bạch kéo cậu bé qua chỗ mình: "Lúc người ta đang khóc thì đừng có nhìn chằm chằm."

Hạ Âm Từ đứng một bên, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi một vị khác ở trong phòng nói với cha em hai câu, không phải tiếng phổ thông, là phương ngữ nghe rất mềm mại, nói rất chậm, loại phương ngữ này em nghe không hiểu, nhưng cha em thì có. Người kia nói: "Ký đắc thiếu niên kỵ trúc mã, chuyển thân dĩ thị bạch đầu ông." Cha em nghe xong hai mắt lập tức đỏ hoe."

(*Nhớ thời thiếu niên cưỡi ngựa trúc, quay người nhìn lại đã bạc đầu)

Quý Văn Đài nghe xong cũng cảm thán: "Lão Ôn à......"

Kỳ thật Chung Quan Bạch vẫn chưa thoát hẳn ra được, sau khi đàn xong bản nhạc hắn giống như tìm thấy một lối ra, phóng thích toàn bộ áp lực và bi thương chôn giấu trong lòng, thế nhưng hiện tại hắn nghe được lời này vẫn cảm thấy không hề dễ chịu.

"Bọn họ không dễ gì nói xong chuyện đâu, tôi đi ra ngoài một chút." Chung Quan Bạch nói.

Lục Tảo Thu liền theo hắn đi sang phòng nghỉ thay trang phục biểu diễn.

Nói là ra ngoài một chút, nhưng cũng không phải thật sự được tự do đi hiên ngang trên đường cái, có điều lúc Chung Quan Bạch lái xe ra đường thì đúng vào chập tối, bọn họ bị kẹt xe.

Chung Quan Bạch dừng xe bên đường, thò đầu ra ngoài nhìn quanh bốn phía: "Master Lục, chúng ta đi dạo chợ thực phẩm đi."

Lục Tảo Thu thấy cách đó không xa có tấm biển đề ba chữ to màu đỏ: Chợ thực phẩm.

"Master Lục, anh...... từng đi chợ thực phẩm bao giờ chưa?" Chung Quan Bạch đột nhiên nhớ ra mấy năm nay bọn họ ở bên nhau không có nấu cơm lấy một lần, Lục Tảo Thu muốn nấu nước uống cũng phải dùng máy lọc nước.

Lục Tảo Thu thản nhiên trả lời: "Chưa."

Chung Quan Bạch nhoài người qua giúp Lục Tảo Thu tháo dây an toàn, thuận tiện hôn lên môi anh một cái: "Để em giới thiệu cho anh một chút nhé?"

Lục Tảo Thu cười: "Được."

Cũng rất nhiều năm rồi Chung Quan Bạch không đi dạo chợ thực phẩm. Bây giờ là thời gian chợ đã sắp tan, lại là ngày Trung thu, hắn vốn tưởng đi đến cổng cũng có thể giăng lưới bắt chim được, không ngờ giờ này chợ thực phẩm vẫn vô cùng náo nhiệt.

Bên trong phân thành từng khu riêng biệt, trái cây xếp thành hàng tươi tắn, trên mặt rau củ vẫn còn vương bọt nước, đậu hũ ngâm trong thùng trắng nõn mềm mại, hải sản trong chậu đặt chỉnh chỉnh tề tề, từng bó rong biển lớn treo thành chùm ở một bên, đủ loại nấm giống như vừa mới mọc, ngay cả đám cá muối xâu thành chuỗi há toác miệng trông cũng rất đáng yêu......

Hàng hóa chất thành từng đống cao cao, bả vai vài chủ sạp gần như bị che khuất dưới núi thực phẩm, nhưng chỉ cần khách hàng nói muốn tìm gì, họ lập tức tìm thấy ngay, cân hàng, tính tiền, rồi cho vào túi đưa tận tay khách.

Người qua kẻ lại đều mang những gương mặt tươi cười.

Chung Quan Bạch đứng trước cổng chợ, nhìn vô số cảnh tượng vụn vặt bình phàm, đột nhiên thấy thứ đang đè nặng trong lồng ngực mình nhẹ hơn một ít.

"Master Lục, trước đây em luôn cảm thấy mấy thứ này quá dung tục, nhưng bây giờ anh đứng bên cạnh em, em lại cảm giác ở nơi này có một loại sức sống bừng bừng, là dạng hạnh phúc mà tất cả mọi người vươn tay ra là có thể nắm lấy, khiến em thấy rất chân thật." Chung Quan Bạch nói, "...... Cũng làm em tin rằng, những năm tháng đen tối đó đã thực sự qua rồi."

Nói xong, hắn liền nắm tay Lục Tảo Thu, vuốt ve lên lòng bàn tay quấn băng vải của anh.

Lục Tảo Thu bị Chung Quan Bạch kéo đi xem khắp các quầy hàng, không nói gì, nhưng ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng luôn không rời khỏi sườn mặt hắn.

Đi đến trước một quầy bán thủy sản, Chung Quan Bạch thấy mấy con cua lớn lưng xanh bụng trắng bị xâu lại thả trong thùng, từng đôi mắt đen nho nhỏ lúng liếng nhìn hắn, càng cua không ngừng thò ra khỏi vách thùng bắt tới bắt lui.

Chung Quan Bạch hỏi: "Bà chủ ơi, cua này bao nhiêu tiền?"

Chủ sạp là một cô gái trẻ mới ngoài hai mươi, hình như sắp sửa dọn hàng, đang bận đếm tiền: "80 một cân, mua một con thì 75." Cô gái đếm xong thì ngẩng đầu lên, "Mua không? A —— anh, anh có phải là cái anh ——"

Cô gái nhìn Chung Quan Bạch, lại nhìn qua Lục Tảo Thu, hai thanh niên cao lớn đều có dung mạo không tầm thường, mặc âu phục, đứng trong chợ thực phẩm trông rất bắt mắt nổi bật.

"Đúng rồi," Chung Quan Bạch chớp mắt hai cái, hiếu kỳ nói, "Bớt một chút được không?"

Cô gái cũng chớp mắt hai cái: "Được. Anh có thể ký tên không?"

Chung Quan Bạch: "Cô bớt được bao nhiêu?"

Cô gái: "Anh ký được thêm mấy tờ?"

Lục Tảo Thu kéo nhẹ tay Chung Quan Bạch, khuyên bảo: "Người ta đã phải làm việc trễ như vậy rồi, đừng nên mặc cả."

Cô gái nhìn Lục Tảo Thu, lại nhìn qua Chung Quan Bạch, cười đến không khép được miệng: "Không sao không sao, tôi bán cho các anh xong thì về ngay."

Chung Quan Bạch nhìn Lục Tảo Thu một cái, nói với chủ quầy: "...... Bán giá gốc thì mua."

Lục Tảo Thu thanh toán tiền, Chung Quan Bạch xách một xâu sáu con cua lớn, còn ký tên cho cô gái xong mới đi.

Đi được một lát, Chung Quan Bạch mới ra vẻ tủi thân trách móc: "Master Lục, sao anh lại tước đoạt thú vui mặc cả của em."

Lục Tảo Thu không hiểu: "Vui ở chỗ nào?"

Chung Quan Bạch cẩn thận giải thích: "Anh xem, em thể hiện sức quyến rũ của mình trước mặt chủ quầy, dùng số tiền càng ít mua được càng nhiều hàng, như vậy vừa tiết kiệm tiền vừa chứng minh được em rất có mị lực."

Lục Tảo Thu hơi nhíu mày: "Không bằng như vậy đi, em thể hiện mị lực trước mặt tôi, tôi trả tiền mua hàng, như vậy em vừa tiết kiệm tiền vừa chứng tỏ em rất quyến rũ."

Chung Quan Bạch nhìn Lục Tảo Thu, vẻ mặt anh thế mà rất nghiêm túc.

Trái tim Chung Quan Bạch như bị ai bóp một cái, hắn chậm rãi nghiêng người, thở dốc nói nhỏ bên tai Lục Tảo Thu: "Không bằng như vậy, Lục Tảo Thu......Anh thể hiện mị lực với em...... Em có thể làm bất cứ chuyện gì cho anh."

- ---------------------------------------