Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 15: Cơn Giận Vô Lý



Nhạc Yên Nhi về đến phòng liền vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra.

Khi dòng nước lạnh lẽo chảy xuống cô mới cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch của mình chậm rãi ổn định lại.

Thật ra thì đối với cô mà nói, hắn là gay mới là chuyện tốt.

Như thế thì hắn sẽ không nảy sinh hứng thú với cô, cô cũng không cần lo lắng hắn sẽ có ý đồ xấu với mình.

Còn có cam đoan nào chắc chắn hơn thế không? Xu hướng tình dục khác nhau thì làm sao mà yêu nhau được! Hơn nữa phỏng chừng do Dạ Đình Sâm là gay nên bình thường mới săn sóc cô như vậy.

Có một người bạn cùng phòng như thế không phải là ưu đãi lớn nhất à? Vậy thì lúc nãy tại sao cô lại bỏ chạy? Dạ Đình Sâm có là gay thì hắn cũng không ăn thịt người, Danny cũng là gay, không phải là cô sống chung với Danny rất tốt sao? Nhạc Yên Nhi cuối cùng cũng thuyết phục được mình chấp nhận sự thật này.

Cơ thể cảm nhận được cái lạnh nên rùng mình, cô tắt vòi hoa sen rồi lau khô người, thế mới phát hiện không lấy quần áo vào lại đành phải lấy khăn quấn lại.

Không ngờ cô vừa mở cửa ra đã thấy Dạ Đình Sâm đang ngồi trên giường mình! Nhạc Yên Nhi vừa thuyết phục mình xong, trong chớp mắt đã bị ném lên chín tầng mây, thân thể cô run lên, muốn trốn vào phòng tắm lần nữa.

Nhưng ánh mắt Dạ Đình Sâm đáng sợ như lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, lạnh lẽo sắc bén khiến Nhạc Yên Nhi cứng đờ.

Nhạc Yên Nhi bình tĩnh lại, nghĩ rằng Dạ Đình Sâm hoàn toàn không thích phụ nữ, phỏng chừng mình có cởi sạch cũng chẳng hấp dẫn nổi hắn đâu.

Nghĩ vậy, Nhạc Yên Nhi nở nụ cười gượng gạo:

- Anh tìm tôi à? Dạ Đình Sâm im lặng, ánh mắt hắn lượn lờ trên mặt cô một lát rồi chậm rãi rời xuống.

Tóc cô thả sau lưng khiến chiếc cổ có vẻ thon dài.

Mấy sợi tóc xõa xuống càng tăng thêm phần quyến rũ.

Bờ vai nõn nà và xương quai xanh tinh xảo còn lộ bên ngoài.

Làn da trắng nõn hơi ửng hồng vì vừa tắm rửa xong, còn có giọt nước từ chiếc cổ xinh xắn trượt xuống, len lỏi vào trong “đồi núi”

bị khăn tắm che chắn rồi biến mất hoàn toàn.

Hầu kết của hắn theo đó mà giật giật, không tự chủ được hô hấp nóng lên.

Hắn nghĩ đến làn da trơn mịn khiến hắn nhớ mãi không quên đêm đó, hắn còn chưa nhìn thật kỹ… Mà bây giờ cô cách hắn chưa đến một cánh tay, chỉ cần hắn vươn tay là có thể kéo xuống chiếc khăn tắm kia… Ngọn lửa trong cơ thể gần như sắp thiêu đốt lý trí của hắn, hắn cảm thấy sắp không thể khống chế nổi mình mà đè cô xuống, hôn cô thật mãnh liệt…

- Dạ Đình Sâm? – Thấy hắn im lặng, Nhạc Yên Nhi lại hỏi lần nữa:

- Anh tìm tôi có việc gì? Dạ Đình Sâm như tỉnh khỏi cơn mơ, lý trí dần dần trở lại.

Hắn rời mắt, lạnh lùng hỏi:

- Sao cô lại ăn mặc kiểu đó? Quần áo đâu hết rồi? Giọng nói lạnh như băng đá, còn dẫn theo cơn giận rõ ràng.

Trái tim trong lồng ngực Nhạc Yên Nhi đập thình thịch.

Quả nhiên, gay đều không thích nhìn thấy thân thể phụ nữ.

Hắn nhất định là ghét bỏ cô.

Cô vội giải thích:

- Tôi quên mang quần áo thay.

Hơn nữa tôi cũng không biết anh ở trong phòng.

Cô nói xong, cuối cùng còn hơi oán thầm một chút.

Người này tự ý chạy vào phòng cô còn nổi giận với cô.

- Mặc đồ vào.

Nhạc Yên Nhi vội cầm lấy đồ ngủ, trở về phòng tắm thay đồ rồi mới cẩn thận đi ra.

Đôi mắt nai con to tròn chớp chớp, như là đang nói giờ không còn gì để soi mói nữa chứ? Dạ Đình Sâm chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện mặc dù đã mặc đồ kín mít, nhưng bị đôi mắt ngập nước của cô nhìn chăm chú lại khiến dục hỏa trong lòng hắn càng cháy mạnh hơn.

Hắn dứt khoát đứng dậy, túm lấy tay cô kéo vào trong phòng tắm đóng cửa lại.

Nhạc Yên Nhi bị hành động của hắn làm cho sững sờ, lập tức nghe thấy hắn đứng bên ngoài nói:

- Cô đừng đi ra, cứ đứng trong đó đi, tôi hỏi xong rồi đi ngay.

Nhạc Yên Nhi không kịp phản ứng, chớp mắt mấy mấy cái liền.

Cô mặc quần áo rồi mà hắn vẫn ghét bỏ cô? Hay do cô là phụ nữ nên hắn không chịu được? Quả nhiên gay đều khó chiều.

Nhạc Yên Nhi thầm bĩu môi, giọng điệu lại vẫn rất nhã nhặn:
  • Anh hỏi đi.
  • Sao cô về muộn vậy?
  • Công ty sắp xếp cho tôi một buổi casting, tôi đi lấy kịch bản, tan tầm rồi đi ăn cơm với bạn.
Chính là người bạn ở chung với tôi ấy, tôi từng kể với anh rồi đó.

  • Nói chuyện gì?
  • Tôi nói với cô ấy chuyện kết hôn.

    Anh yên tâm đi cô ấy sẽ không nói cho người khác đâu.

    Hơn
nữa tôi không về nhà cũng phải nói rõ lý do cho cô ấy biết.

Bên ngoài yên lặng một lát.

Không biết bao lâu sau, Nhạc Yên Nhi cảm thấy đứng đến mức chân mỏi nhừ mới nghe thấy hắn hỏi tiếp:

- Casting cái gì? Nhạc Yên Nhi sửng sốt.

Hắn đang tán gẫu với cô à? Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nói ra cái tên “Kiếm Hiệp”

Dạ Đình Sâm lại im lặng.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy cuộc đối thoại này đúng là giống như tra tấn, không biết tại sao Dạ Đình Sâm lại có vẻ không muốn kết thúc nữa.

Một lúc lâu sau, Dạ Đình Sâm mới nói:

- Được rồi.

Cô đi ngủ đi.

Cô nghe thấy tiếng bước chân vững vàng của hắn, sau đó là tiếng đóng cửa, trong phòng lại trở về yên tĩnh.

Biệt thự cách âm rất tốt, tuy rằng hắn ở ngay bên cạnh cô nhưng hoàn toàn không thể nghe thấy một tiếng động nào trong phòng hắn.

Nhạc Yên Nhi ra ngoài, ngẫm nghĩ rồi mở laptop vào một trang web mua sách báo trên mạnh, gõ mấy chữ “Đồng tính luyến ái”

Không ngờ lại có tới mấy trăm cuốn sách loại này.

“Văn hóa đồng tính luyến ái”

“Tâm lý học đồng tính luyến ái”

“Nghiên cứu sâu về đồng tính luyến ái”

… Nhạc Yên Nhi bỏ một đống sách vào giỏ mua sắm rồi đặt hàng trả tiền.

Làm xong, cô nằm vật xuống giường.

Gay có tính cách sớm nắng chiều mưa thật đáng sợ, cô nhất định phải nghiên cứu kỹ lưỡng mới được.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Sáng hôm sau thức dậy, bởi vì cơn giận vô lý đêm qua nên Nhạc Yên Nhi không muốn nhìn thấy Dạ Đình Sâm, loay hoay trong phòng một lúc lâu cô mới xuống lầu.

Nhưng sau khi cô đi xuống thì quản gia Thẩm báo với cô rằng Dạ Đình Sâm đã đi rồi.

Nhạc Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm, một mình ăn bữa sáng.

Nhưng không ngờ rằng ba ngày tiếp theo, Nhạc Yên Nhi đều không nhìn thấy Dạ Đình Sâm.

Đợi đến tối ngày thứ ba, lúc ăn cơm một mình, cô mới hỏi quản gia Thẩm.

- Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia đi công tác ở Hồng Kông.

Thì ra là thế.

Nhạc Yên Nhi gật đầu, không biết sao có trong lòng thấy có chút mất mát.

Cô muốn hỏi khi nào hắn về, lại cảm thấy hơi khó mở miệng.

Quản gia Thẩm nhìn mặt đoán ý, hiểu rõ Nhạc Yên Nhi muốn biết gì, chủ động nói:

- Xử lý xong công việc bên kia thiếu gia sẽ về ngay.

Nhưng ngày cụ thể thì chưa quyết định.

Nhạc Yên Nhi đành phải gật đầu.

Còn tưởng hắn không ở nhà cô sẽ thoải mái hơn, nhưng ăn cơm một mình lại rất cô đơn.

Lần thứ ba cô mời quản gia Thẩm:

- Bác ăn cơm chung với tôi đi, nhiều đồ thế này mình tôi cũng không ăn hết được.

Lần thứ ba quản gia Thẩm từ chối cô:

- Thiếu phu nhân, như thế là không hợp lễ nghi.

Thế rồi cô lại phải một mình đối mặt với cả bàn đồ ăn.

Ăn cơm một mình chán lắm, khiến người ta không có khẩu vị cả, chỉ có lúc này cô mới thấy nhớ Dạ Đình Sâm.

Quản gia Thẩm thấy hết tất cả, bề ngoài vẫn bình thường như cũ nhưng thật ra trong lòng đã nở nụ cười sâu xa.

Vợ chồng son vừa kết hôn thật đúng là ngọt ngào như mật… Nhân lúc nghỉ ngơi, ông lặng lẽ gửi một tin nhắn: “Thiếu gia, gần đây thiếu phu nhân rất khỏe, chẳng qua là có vẻ nhớ ngài.”

Dạ Đình Sâm đang ngồi trong văn phòng ở Hồng Kông xa xôi, di động chợt rung lên.

Mắt phượng hờ hững cúi xuống, nhìn tin nhắn trên màn hình ánh mắt hắn chợt trở nên mềm mại.

Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, hắn dặn dò Nghiêm lão đứng sau lưng:

- Không cần mặc cả nữa, nhường ba điểm cho xí nghiệp Trí Viễn đi.

Ngày mai ký hợp đồng rồi mua vé máy bay sớm nhất về thành phố A.

Nghiêm lão ngây người.

Ba điểm?! Đó là ba mươi triệu đấy! Xưa nay thiếu gia chưa từng nhường nhịn nửa bước, khi nào thì trở nên dễ nói chuyện như vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì ở thành phố A sao? Nghiêm lão lập tức trở nên nghiêm túc, bắt đầu suy đoán xem là công ty xảy ra chuyện gì lớn đến mức thiếu gia phải vội vã trở về như vậy.

Đương nhiên ông không thể ngờ rằng tất cả chỉ vì một tin nhắn mà thôi.