Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 236: Đừng Vội, Để Anh



Dạ Đình Sâm thở dài, hắn vươn tay định ôm lấy Nhạc Yên Nhi:

- Xin lỗi, tôi không nên nổi giận với em, em còn sợ không? Thấy tay hắn đụng vào eo mình, Nhạc Yên Nhi như bị điện giật, ngồi thẳng người lên.

- Em không sợ! Cô vội vàng đáp, sau đó đẩy tay hắn ra.

Nhưng khi tay cô vừa đụng vào tay Dạ Đình Sâm, hắn đã thấy bất thường, nắm lấy tay cô:

- Sao tay em lại nóng thế này? Nhạc Yên Nhi sửng sốt, chẳng lẽ tay mình rất nóng? Chỉ trong mấy giây cô ngẩn ra này Dạ Đình Sâm đã sờ trán cô, sau đó sắc mặt rất khó coi:

- Trán em cũng nóng lắm, sốt à? Sao không nói sớm? Trần Lạc, đến bệnh viện! Nhận được mệnh lệnh, Trần Lạc lập tức bẻ tay lái, chuẩn bị quay đầu.

Nhạc Yên Nhi thấy thế thì cuống quýt ngăn cản:

- Không cần, em không ốm! Dạ Đình Sâm chẳng tin:

- Trán em nóng thế này còn bảo là không ốm à? Hắn cảm thấy chẳng qua cô không muốn mình lo lắng mà thôi, vậy nên không nghe lời giải thích của cô.

- Em...

em...

Nhạc Yên Nhi thực sự khó mở lời.

Dạ Đình Sâm thấy cô chần chừ, lại nhìn gương mặt ửng hồng và mồ hôi trên trán cô, khuôn mặt nhỏ như mật đào chín muồi vậy.

Hắn cau mày, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.

- Hùng Thái Ninh làm gì em? Một lời lạnh thấu xương.

Tay hắn siết chặt như đang kiềm chế cơn giận, trong khoang xe mờ tối, hắn hệt như một con sư tử đang ẩn nhẫn, chờ thời cơ bộc phát.

- Gã ép em uống rượu.

Rượu đó...

có lẽ bị bỏ thuốc...

Nhạc Yên Nhi cố gắng nhịn cảm giác khô nóng và khát vọng trong lòng, trả lời đứt quãng.

Dạ Đình Sâm nổi giận, nhưng thấy tình trạng của cô, hắn vẫn nhịn, không muốn để cô hoảng sợ.

Hắn cởi vest choàng lên người cô rồi ôm cô vào lòng.

- Tăng tốc về nhà! Dạ Đình Sâm nghiêm nghị nói.

Trần Lạc cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cậu ta không dám trậm trễ, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như mũi tên.

Nhạc Yên Nhi núp trong lòng Dạ Đình Sâm, hơi thở của hắn quẩn quanh khắp chốn, vương vấn trên chóp mũi cô hệt như độc dược thúc tình, chỉ trong nháy mắt đã khiến tác dụng của thuốc tăng lên, cô cảm thấy mình trống rỗng, khát vọng được lấp đầy.

Hùng Thái Ninh chẳng phải kẻ có đạo đức gì, không biết gã cho mình uống gì mà tác dụng lại khủng khiếp thế này.

Nhạc Yên Nhi nắm chặt áo Dạ Đình Sâm, cô khó khăn nói:

- Sâm...

em...

em khó chịu lắm...

Vì tác dụng của thuốc nên giọng nói cô cũng khàn khàn nũng nịu, đáng yêu chưa từng có.

Giọng nói quyến rũ như vậy, cách gọi thân mật như vậy, lại thêm người trong lòng đang run rẩy như mèo con, trái tim Dạ Đình Sâm quả thực như bị một chiếc lông chim lướt qua, cực kỳ ngứa ngáy.

Hắn không nói gì mà chỉ siết chặt lấy cô, bàn tay hắn bao phủ lên bàn tay nhỏ nóng rực làm hắn đau lòng.

Hắn không dám tưởng tượng nếu mình chỉ chậm vài phút thôi thì mọi chuyện sẽ thành thế nào.

Trần Lạc lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc họ đã ra khỏi nội thành, tiến vào con đường về biệt thự Hoàng Đình.

Có lẽ vì Dạ Đình Sâm ở bên cạnh, Nhạc Yên Nhi cảm thấy tác dụng của thuốc mỗi lúc một tăng, nó tra tấn cô, khiến cô phát điên.

Như người hít thuốc phiện vậy, biết rõ thuốc bên cạnh mà không thể dùng.

Cô không nhịn nổi đau đớn vì bị lửa tình thiêu đốt, đôi môi anh đào đã sớm tái khô vẫn gọi tên Dạ Đình Sâm mãi, dục vọng không thể nhịn đang giày vò thần kinh yếu ớt của cô.

Rõ ràng là còn cách quần áo, nhưng cô cảm thấy mình đã đánh mất lý trí, dục vọng đã chiếm thượng phong, nó đang liên tục ra lệnh cho cô.

Đúng.

Chiếm lấy hắn...

Để hắn yêu thương mình...

Nhạc Yên Nhi rên khẽ, cô khốn khổ lên tiếng:

- Sâm...

Em khó chịu lắm...

Em không chịu nổi đâu...

Sâm...

Vừa nói, cô vừa thò tay vào vạt áo của hắn, bàn tay mềm mại như một con rắn không xương đang nhóm lên ngọn lửa mê hồn.

Chết tiệt! Dạ Đình Sâm lập tức có phản ứng.

Nhưng dù sao hắn cũng còn lý trí, Dạ Đình Sâm tóm lấy bàn tay đang làm loạn kia, ép mình tỉnh táo lại.

- Trần Lạc, xuống xe! Dạ Đình Sâm lạnh giọng ra lệnh.

Trần Lạc ngồi ở ghế lái, cho dù không muốn cũng nghe thấy động tĩnh phía sau, cậu đã sớm muốn rời khỏi hiện trường rồi.

Suốt một đoạn đường dài, cậu ta chẳng dám nhìn vào gương chiếu hậu, sợ nhìn phải cảnh không nên nhìn, bị sếp nhà mình diệt khẩu.

Vậy nên vừa nghe thấy Dạ Đình Sâm nói vậy, cậu lập tức tắt máy, vội vàng mở cửa xuống xe, đi càng xa càng tốt, còn không dám quay đầu lại.

Trần Lạc xuống xe rồi, Dạ Đình Sâm mới thở phào.

Chẳng ngờ trong thời gian nói mấy câu thôi, tiểu yêu tinh trong ngực đã ném vest sang một bên, duỗi chân ngồi lên người hắn.

Dạ Đình Sâm giật mình vì hành vi to gan này của cô, hắn chưa kịp phản ứng thì cô đã hôn xuống.

Không bị động như trước đây, lần này cô chủ động xâm nhập.

Khi đôi môi quấn quýt, tay cô cũng không rảnh rỗi, bắt đầu cởi nút sơ mi của hắn.

Dạ Đình Sâm chẳng biết nên khóc hay cười, hắn kinh ngạc cũng bất đắc dĩ, nhưng không thể phủ nhận rằng cảm giác mới lạ này khiến hắn rất hưởng thụ.

Động tác lóng ngóng của cô khiến hắn càng ngứa ngáy, nhóm lửa khắp người hắn rồi lại chậm lại, dù hắn kiềm chế giỏi thì cũng phát điên.

Dạ Đình Sâm cảm thấy mình sắp nổ tung, hắn không nhịn được nữa, bàn tay to túm lấy tay Nhạc Yên Nhi.

Cô dừng lại, kéo giãn khoảng cách ra một chút, nhìn hắn với vẻ ý loạn tình mê.

Cô cho rằng hắn đang từ chối nên cuống đến phát khóc:

- Sâm...

Em muốn mà...