- Đúng thế, người ngoài như chị không tiếp xúc nhiều với em mà cũng biết được phong cách xử sự và tính cách của em, mẹ em sinh ra em, nuôi dưỡng em nhưng… tại sao bà lại không hiểu lòng em cơ chứ?
Câu nói cuối cùng của anh ta… biến thành than thở và oán trách.
Bao nhiêu năm nay, trong lòng Anjoye chỉ có oán hận.
Nhạc Yên Nhi thấy được sự đau khổ của anh ta, không nhịn được lên tiếng:
- Nhưng tất cả những chuyện này đều không phải là lỗi của Dạ Đình Sâm, chẳng lẽ cứ phải tiếp tục tranh đấu như thế sao? Hai người không thể bỏ qua cho đối phương ư?
- Đúng thế, không phải là lỗi của Dạ Đình Sâm, nhưng em hỏi chị… chẳng lẽ lại là lỗi của em sao?
Khóe môi của anh ta nhếch lên thành một nụ cười bi thương, anh ta nhìn chằm chằm vào cô:
- Anh ta có sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn, sau này chị còn có thể sinh cho anh ta một đứa con, còn em thì sao? Em trở thành con tốt thí của gia tộc, tính cách của em trở nên vặn vẹo, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời, Yên Nhi, chị nói cho em biết, thế có công bằng không?
Tất cả những lời mà Nhạc Yên Nhi muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, cô không thốt ra nổi một một tiếng nào.
Anh ta và Dạ Đình Sâm đều không có lỗi…
- Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?
Nhạc Yên Nhi mấp máy môi, thất thần hỏi.
Anjoye nở nụ cười thê lương:
- Những năm qua, em cũng luôn tìm cách khác, nhưng em không tìm thấy! Chị có thể nói cho em biết có còn cách nào vẹn toàn cho cả em và anh ta hay không?
- Tôi…
Nhạc Yên Nhi không nói nên lời, nhìn nụ cười rực rỡ trên gương mặt Anjoye, trong lòng cô lại thấy thật khó chịu.
Cô đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, không kìm được hỏi anh ta:
- Cậu… có hối hận vì đã chịu thua trong kỳ sát hạch đó không?
Cô vừa dứt lời thì cơ thể lười biếng của Anjoye run hết cả lên.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt phức tạp, mày cau lại, trầm mặc một lát mới đột nhiên bật cười:
- Không hối hận.
- Tại sao?
Nhạc Yên Nhi thấy khó hiểu.
Cảm xúc bi thương trên mặt Anjoye hoàn toàn biến mất, nụ cười xấu xa bất cần quen thuộc lại nở trên môi, anh ta hơi nhếch môi, nói:
- Từ trước tới nay em không bao giờ hối hận vì những chuyện mà mình đã làm. Tại sao em phải quang minh chính đại cạnh tranh với anh ta cơ chứ? Anh ta hủy hoại tất cả của em, vậy em cũng hủy diệt tất thảy mọi thứ của anh ta là được, như thế hai chúng em không phải đều bình đẳng rồi sao?
Nhạc Yên Nhi nhìn nụ cười tựa như ác ma của anh ta, trong lòng không nhịn được rét run.
Cô biết, đã không còn ai có thể khuyên bảo Anjoye nữa rồi, trừ phi… anh ta tự mình từ bỏ.
Hít một hơi thật sâu, cô nhìn thẳng vào mắt Anjoye:
- Cậu nói đúng, chuyện này không thể nói rõ là ai sai ai đúng được, cậu hành động dựa theo cảm xúc của mình, tôi cũng vậy, tôi không thể phán xét điều gì, chỉ có thể làm theo những gì trái tim tôi mách bảo, tận lực không để cậu uy hiếp Dạ Đình Sâm. Anjoye, tôi nói cho cậu biết, con người ai cũng ích kỷ, nếu như cậu ép tôi quá mức, tôi sẽ không quan tâm tính mạng của những người đó nữa. Sự sống chết của những người đó chẳng có quan hệ gì với tôi cả, nhưng mỗi một chuyện của Dạ Đình Sâm lại đều có liên quan tới tôi.
Anjoye thấy được sự kiên định trong mắt cô, hai mắt anh ta lóe lên tia sáng lạnh.
- Hay cho câu ‘đều có liên quan tới tôi’, câu nói này thật khiến cho người ta cảm động, vì Dạ Đình Sâm mà chị có thể mặc kệ sinh mạng của những người khác, xem ra chị cũng chẳng phải là kẻ lương thiện gì cho cam nhỉ.
- Tôi đói rồi, đi ăn cơm trước đây, cậu sẽ không để tôi chết đói đấy chứ.
- Cứ tự nhiên.
Anjoye đáp lại gọn lỏn.
Chỉ chờ có thế Nhạc Yên Nhi ngay lập tức ra khỏi phòng.
Bọn họ đều vì bản thân mình, ai cũng ích kỷ cả thôi.
Anjoye nhìn bóng lưng rời đi của cô, trong mắt lập tức hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
Tại sao Dạ Đình Sâm lại may mắn đến thế? Cả Mạnh Y Bạch và Nhạc Yên Nhi đến yêu hắn hết lòng.
Nhưng anh ta thì sao, đừng nói đến người yêu, mà thậm chí một người đối xử thật lòng với mình cũng chẳng có.
Trong thế giới của anh ta, ngoại trừ tranh đấu, âm mưu thì chính là nghi kỵ và hãm hại.
Anh ta cứ nghĩ cứ nghĩ mãi, giống như phát điên vậy, đôi môi anh ta nhếch lên:
- Tại sao anh thì được mà tôi lại không?
Giống như hỏi người khác mà cũng như đang tự hỏi chính mình.
Cả phòng ngủ lâm vào sự yên tĩnh chết chóc.
Lúc Nhạc Yên Nhi trở lại nhà ăn thì Annie vẫn ở đó, vừa nhìn thấy cô xuống đã vui vẻ ra đón cô ngay.
Nhạc Yên Nhi nhìn cô bé, không khỏi nhớ đến vụ tai nạn giao thông sáng nay, rõ ràng là chính bản thân Anjoye suýt chút nữa đụng vào Annie, hại bé phát bệnh nhưng anh ta lại vẫn làm ra vẻ quan tâm được.
Nhạc Yên Nhi không kìm được hỏi cô bé:
- Annie, em thấy Anjoye là người như thế nào?
- Anh trai ạ?
Em mở to đôi mắt to tròn đang chứa đầy vẻ nghi hoặc của mình lên.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, Annie nghiêng đầu đáp lại một cách nghiêm túc:
- Anh là một người rất tốt, nụ cười của anh ấy cũng rất đẹp, giống như trước giờ chưa từng chịu tổn thương vậy, nhưng mà… em biết, thực ra anh đang đau khổ lắm.
- Sao… sao em lại biết?
Nhạc Yên Nhi lắp bắp hỏi.
- Em không biết nữa, lần nào anh ấy cũng cười thật rạng rỡ, anh ấy cười với em, cười với quản gia, cười với tất cả mọi người. Mắt của anh rất đẹp, bên trong còn có ánh sáng, em rất thích nhìn anh ấy cười. Nhưng mà… em vẫn luôn cảm thấy nụ cười của anh ấy không phải là nụ cười thật lòng, thời gian anh ấy cô đơn nhiều hơn là vui vẻ.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì không khỏi có chút cảm động, nếu như cô không nghe Anjoye kể về quá khứ mà chỉ nghe những lời của Annie lúc này thì chắc chắn sẽ cười nhạt không tin, cho rằng trẻ con quá đơn thuần, quá dễ dàng tin tưởng một người.
Nhưng khi đã biết quá khứ đó rồi, xong lại nghe Annie nói những lời này, giờ cô mới thấy trẻ con còn tinh mắt hơn người lớn nhiều.
Annie vừa nhìn một cái là có thể nhận ra sự bi thương của Anjoye, còn cô, cô chỉ nhìn thấy vẻ ngụy trang đẹp đẽ của anh ta mà thôi…
Nhạc Yên Nhi vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô bé, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy nếu như anh trai phạm vào một lỗi lầm không thể tha thứ thì sao? Không thể vì cậu ta đáng thương mà coi như không làm sai điều gì được đúng không?
- Thế thì em cũng tin rằng phải có nguyên nhân gì đó anh ấy mới làm thế, chắc chắn đó không phải là điều mà anh ấy muốn.
Cô bé trả lời thật sự nghiêm túc.
Nhạc Yên Nhi trầm mặc, cô không biết phải nói tiếp thế nào, giờ cô bị kẹt ở giữa, cô không đồng tình với Anjoye được bởi cô không thể vì những điều này mà quên đi nỗi sợ hãi anh ta mang đến cho mình.
Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi vẫn dịu dàng nói tiếp:
- Em vẫn còn nhỏ, chuyện đúng sai không thể dựa vào trái tim để đánh giá. Sai chính là sai, cho dù có nguyên nhân đáng thương thế nào đi chăng nữa, nhưng những đau thương mà người đó gây ra cho người khác là không thể xóa nhòa được. Nếu như cậu ta làm hại em, thậm chí còn làm những chuyện nguy hiểm đến tính mạng của em thì em có tha thứ cho cậu ta hay không?
Annie nghe thế thì ngẩng phắt đầu lên nhìn Nhạc Yên Nhi:
- Em sẽ tha thứ, dù anh ấy có làm gì em thì em cũng sẽ tha thứ cho anh ấy!
Anjoye đi từ hành lang tầng hai ra, đang chuẩn bị xuống tầng thì nghe thấy lời nói đanh thép của Annie, bước chân không khỏi khựng lại, cách khoảng không hư vô mờ mịt, đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào bóng hình một lớn một nhỏ đang ngồi trước bàn ăn ở tầng dưới.