- Tôi không quan tâm đến tính mạng kẻ khác, tôi chỉ không nỡ để cô ấy phải quyết định lựa chọn một phương án tiến thoái lưỡng nan giữa tôi và một người khác, tôi không muốn trở thành lựa chọn bị vứt bỏ. Cảm giác bị vứt bỏ là thế nào, hai ta đều hiểu cả. Mà điều tôi không muốn nhất chính là bị Nhạc Yên Nhi vứt bỏ.
Câu cuối cùng rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo ý cười.
Anjoye im lặng, anh ta khó có thể nói lên được cảm giác của mình lúc này.
Anjoye như bị người khác bẻ gãy, anh ta không chống đỡ nổi trọng lượng bản thân, ngã nhào xuống đất:
- Em... Em hiểu rồi, anh đi đi... Anh không hề mạnh mẽ như em vẫn tưởng, về sau em sẽ đường đường chính chính đánh bại anh, đó sẽ là cuộc chiến giữa hai người đàn ông.
- Tốt nhất là như thế.
Dạ Đình Sâm khẽ nhếch môi nói ra mấy chữ này, trông hắn không hề giống một người đang bị thương.
Anjoye rũ mắt, không dám nhìn theo bóng dáng của Dạ Đình Sâm, anh ta bỗng cảm thấy mình thật bất lực.
Chẳng biết Dạ Đình Sâm rời đi đã bao lâu, chỉ biết là máu trên tay Anjoye đã nguội lạnh, cảm giác dính dính như không chỉ tồn tại trên tay anh ta mà giống đang bao phủ cõi lòng.
Wilson đứng bên cạnh không nhịn nổi nữa, ông khẽ thở dài, bước lên, đau lòng nói:
- Nhị thiếu, đại thiếu gia đã đi rồi.
- Wilson này, hóa ra anh ấy cũng là người.
Anjoye như đứa bé ngửa đầu lên, đôi mắt đong đầy nước.
- Phải, chúng ta đều là người, có thất tình lục dục, có uy hiếp cũng sẽ thỏa hiệp.
- Nhưng mà... anh ấy là Dạ Đình Sâm! Tôi đuổi theo anh ấy bao năm như vậy, tự biến mình thành người không ra người quỷ chẳng ra quỷ, ngay cả tay cũng tàn phế rồi, thế nhưng bây giờ anh ấy lại trở thành người bình thường. Tại sao chứ?
Anjoye kích động, nét mặt dữ tợn, đôi mắt ngập nước đã đỏ ngầu.
Wilson đau lòng, khẽ vuốt mái tóc Anjoye, bất đắc dĩ lên tiếng:
- Nhị thiếu, thực ra đây không phải lỗi của đại thiếu gia. Từ nhỏ, cậu đã luôn coi cậu ấy là mục tiêu, cậu khao khát đánh bại cậu ấy nhưng đồng thời cũng hy vọng mình không thể làm được điều đó. Cậu chỉ không chấp nhận được kẻ địch mạnh nhất thua trước mặt mình thôi.
Anjoye ngơ ngác nhìn Wilson.
Ông khẽ thở dài:
- Đại thiếu gia tới tận đây chỉ vì một người phụ nữ cũng không có gì sai, một người đàn ông có thể tìm thấy người khiến mình tình nguyện đánh đổi mạng sống, đó là điều đáng quý. Nhị thiếu chưa gặp bao giờ nên chưa thông cảm được mà thôi, chờ tới khi cậu tìm được, cậu sẽ hiểu cho cậu ấy.
- Hiểu? Chẵng lẽ một người phụ nữ lại quan trọng hơn LN? Còn quan trọng hơn cả tiền tài và quyền lực ư?
Anjoye gào thét.
- Vậy vì sao cậu lại tình nguyện từ bỏ LN?
Wilson nói trúng tim đen của Anjoye.
Nghe vậy, anh ta run lên, đồng thời cũng tự vấn bản thân.
Vì sao mình lại đồng ý bỏ cuộc để tác thành cho Dạ Đình Sâm? Nếu mình liều mạng, chưa chắc đã không có hy vọng.
Vì sao?
Bởi vì bản thân mình cho rằng Dạ Đình Sâm chính là người thừa kế ưu tú nhất, nếu hắn có được tất cả thì kẻ làm em như mình cũng sẽ rất vui vẻ.
- Nhị thiếu, chuyện tình cảm không ai nói rõ được. Cậu muốn giúp đỡ cho đại thiếu gia, để con đường cậu ấy đi không có chút ràng buộc nào, thế nhưng cậu ấy lại cảm thấy cô Nhạc còn quan trọng hơn LN. Nếu vì quyền lực mà bỏ tình yêu thì đâu có khác gì bà Rose?
Khi nhắc tới mẹ Anjoye, Wilson cũng ngập ngừng một lát.
Ông quan sát vẻ mặt của Anjoye, thấy anh ta tỏ vẻ khổ sở thì cũng cảm thấy đau lòng.
Dường như đã hiểu ra điều gì đó, Anjoye mệt mỏi nhắm mắt lại, thì thào:
- Tôi muốn yên lặng một lát, đừng để người khác quấy rầy.
Nói xong, anh ta đứng lên, loạng choạng bước lên gác.
Được nửa đường, như nhớ ra điều gì, anh ta nhìn Annie đang hôn mê bằng ánh mắt dịu dàng rồi khẽ nói:
- Chăm sóc con bé cho tốt, tôi đã hứa sẽ cưới con bé, vậy mong nó có thể bình yên vô sự tới lúc đó, để có thêm một người quan tâm tới tôi, ở bên tôi.
Nói xong, anh ta cười cay đắng rồi tiếp tục bước đi.
Trong một biệt thự tại London.
Phòng ngủ của Dạ Đình Sâm đã trở nên hỗn loạn, khoảng bảy, tám nhân viên y tế đứng bên trong khiến căn phòng rộng rãi bỗng trở thành chật hẹp.
Không chỉ có vết thương do súng mà từng vết hằn trên cơ thể trông như bị roi quật, cũng giống như bị dao rạch, tóm lại, toàn thân Dạ Đình Sâm không có nơi nào lành lặn.
Nhạc Yên Nhi thấy thế thì nước mắt lưng tròng, quả thực không nỡ nhìn tiếp.
Sự trừng phạt của gia tộc sao lại đáng sợ thế này sao, chẳng lẽ không coi họ là người ư?
Nghiêm lão và Chúc Viễn chờ bên cạnh cũng thông cảm, dù gì họ cũng là đàn ông, có thể nhìn được cảnh máu tanh này, thế nhưng Nhạc Yên Nhi thì khác, cô là con gái, phải thấy cảnh này quả thực khá tàn nhẫn.
Nghiêm lão không chịu được nữa, ông khuyên nhủ:
- Thiếu gia không sao đâu, thiếu phu nhân đi nghỉ đi, cô đã rất hoảng sợ mà.
- Không, tôi phải ở đây chờ Dạ Đình Sâm tỉnh lại.
Nhạc Yên Nhi cố chấp nói, cô siết tay thành nắm đấm, chẳng biết vì lo lắng hay sợ hãi mà lòng bàn tay đã toát mồ hôi.
- Thiếu gia chưa thể tỉnh lại ngay được đâu, nếu thiếu phu nhân kiệt sức thì sao? Cậu ấy tỉnh lại sẽ trách tôi mất. Bây giờ cô chính là người thiếu gia yêu quý nhất, cô chỉ ấm ức một chút thôi là đã khiến thiếu gia còn khó chịu hơn tự mình bị thương rồi.
Nghiêm lão nhẹ nhàng nói, ông cũng muốn an ủi cô.
- Nghiêm lão, tôi rất sợ, rất lo cho anh ấy, là tôi khiến anh ấy bị liên lụy.
Nhạc Yên Nhi không thể khống chế nỗi sợ hãi trong lòng, đến giờ phút này, sự bình tĩnh giả tạo cô cố gắng duy trì đã gần như biến mất.
Nghiêm lão định nói tiếp nhưng bên ngoài có một giọng nói lạnh ghê người vang lên:
- Đã quên hết lời của tôi rồi à?
Phu nhân Minh Tú đột nhiên xuất hiện, bà mặc một bộ vest nữ già dặn, tóc búi cao, uy nghiêm khiến người ta không thể khinh thường.
Bà nhìn thoáng qua Dạ Đình Sâm, ánh mắt không giống nhìn con mình mà như nhìn cấp dưới vậy, khi chắc chắn hắn còn sống, còn một hơi thở, vậy nhiệm vụ của bà đã hoàn thành.
Cuối cùng, ánh mắt nghiêm khắc kia nhìn Nhạc Yên Nhi:
- Qua đây với tôi một lát.
- Phó chủ tịch, bà muốn nói gì thì cứ nói trước mặt thiếu gia đi!
Nghiêm lão vội vàng chắn trước mặt Nhạc Yên Nhi, ông sợ phó chủ tịch trách cứ cô, dù sao cô cũng chính là nguyên nhân khiến con trai bà bị thương!
Phu nhân Minh Tú nghe vậy thì cười lạnh:
- Nói cho nó nghe à? Giờ nó còn nghe được không? Nhạc Yên Nhi, lại đây.
- Phó chủ tịch.
Nghiêm lão còn muốn nói nhưng Nhạc Yên Nhi níu áo ông lại:
- Nghiêm lão, không sao đâu, lát nữa tôi sẽ quay lại.
Cô tránh ánh mắt lo lắng của ông rồi nhanh chân đuổi theo phu nhân Minh Tú.
Đồng thời, cô cũng âm thầm quyết tâm, chuyện này chung quy là tại bản thân cô, vậy nên phó chủ tịch có trừng phạt thế nào, cô cũng nhận!