Nhạc Yên Nhi ngồi trong phòng khách dưới tầng, không đợi lâu lắm đã thấy Dạ Đình Sâm đi xuống. Vội vàng đứng dậy đón xong cô lập tức hỏi thăm:
- Sao rồi? Cậu ta khỏe không? Chuyện của hai người có giải quyết được không?
Câu hỏi đến dồn dập đủ để thấy cô ở dưới chờ sốt ruột thế nào.
- Yên tâm, giải quyết xong rồi, chúng ta về nhà thôi.
Dạ Đình Sâm nắm chặt tay cô, thờ ơ đáp lời.
Cô cảm nhận được hắn dùng rất nhiều sức, so với mọi khi còn mạnh hơn rất nhiều, tựa như đang phát tiết cảm xúc trong lòng, khiến cô phải ngước lên nhìn.
Sắc mặt hắn rất tệ, hơi tái, mày cũng cau chặt lại.
Nhìn sao cũng không giống như đã giải quyết được khúc mắc.
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Giọng cô chất đầy lo âu.
- Đừng hỏi, em chỉ cần ở bên tôi là được rồi.
Dạ Đình Sâm không nghĩ linh tinh nữa, hắn nắm chặt tay cô, như sợ cô sẽ bỏ hắn mà đi.
Nhạc Yên Nhi mím môi, cô im lặng không hỏi nữa mà chọn cách an tĩnh ở bên cạnh hắn.
Cô biết hắn có rất nhiều bí mật, hơn nữa đều không thể nói cùng cô, nhưng cô cũng không để ý, chỉ cần mỗi khi gặp chuyện người hắn nghĩ tới đầu tiên là cô cũng đủ rồi, chỉ cần thế… cô cũng đã thỏa mãn rồi.
Đôi khi dù yêu nhau nhưng không nhất thiết phải rõ ràng mọi thứ về đối phương, mỗi người đều có thể giữ lại chút bí mật, chỉ cần bí mật đó không gây tổn thương cho nhau là đủ.
Không phải cứ thẳng thắn mới tốt, cho dù yêu nhau đến mấy cũng cần có không gian riêng tư.
Nhạc Yên Nhi chọn cách thẳng thắn hết thảy không phải vì cô yêu Dạ Đình Sâm nhiều hơn mà bởi cô hy vọng hắn sẽ sẻ chia cùng mình.
Nhưng Dạ Đình Sâm lại chọn cách giấu giếm, bởi hắn yêu cô vô cùng, thế nên hắn không muốn để cô có gánh nặng.
Mỗi người đều có cách yêu của riêng mình, họ đều dùng hết sức yêu đối phương, cũng là yêu chính mình.
Lúc lên xe, thấy tâm trạng hắn không tốt nên cô không kìm được mới nói:
- Hay để em lái xe cho nhé.
Dạ Đình Sâm sao lại không biết cô đang lo lắng cho mình, hắn đè ép cảm xúc trong lòng, cuối cùng trở lại vẻ lạnh nhạt lãnh đạm mọi khi, thậm chí khóe môi còn hơi nhếch lên, cười hỏi:
- Em biết luật giao thông ở Anh không?
Vị trí ghế lái trong nước và ở Anh không giống nhau, một cái tay lái bên phải, một thì lại bên trái, luật giao thông đương nhiên cũng khác biệt.
- A… Chắc cũng không khác nhiều lắm, dù sao em cứ lái thôi là được nhỉ.
Nhạc Yên Nhi thấy sắc mặt hắn khá hơn, đã không bi thương như vừa nãy nên mới cùng hắn đùa giỡn.
Nhanh thế mà đã che giấu hết mọi cảm xúc, chắc hẳn phải mệt mỏi lắm…
Hắn nghe cô nói cũng bật cười, còn xoa đầu cô rồi mới chậm rãi đáp:
- Tôi không sao, em đừng lo, chúng ta về nhà thôi.
- Dạ.
Nhạc Yên Nhi gật đầu thật mạnh:
- Về nhà thôi.
Lúc hai người về đến nhà đã là 12 giờ đêm, Dạ Đình Sâm không gọi đầu bếp mà tự tay làm ít đồ ăn nhanh.
Hắn lau bàn bếp thật sạch sau đó nhẹ nhàng bế Nhạc Yên Nhi đặt lên trên, còn đưa cho cô một quả cà chua lót dạ trước, rồi để cô ngồi đó, như nữ hoàng nhìn hắn nấu nướng.
Vì không có thời gian để làm món cầu kỳ nên hắn chỉ nấu ít mì thịt, lúc mì chín còn gắp cho Nhạc Yên Nhi một miếng, để cô xem thử đã vừa hay chưa.
Hai bát mì thơm lừng nhanh chóng ra lò, Nhạc Yên Nhi đang muốn nhảy xuống khỏi kệ bếp nhưng không ngờ Dạ Đình Sâm lại lần nữa thể hiện sức mạnh của người chồng, hắn để cô cầm bát mì của mình xong một tay bế cô, một tay tự cầm bát của chính mình.
Đến bàn hắn bỏ bát mì xuống trước xong mới dùng cả hai tay ôm Nhạc Yên Nhi, thật cẩn thận đặt cô lên ghế.
Hắn bảo:
- Nếm thử đi.
Đãi ngộ thế này chỉ sợ nữ hoàng thật sự cũng không có được, Nhạc Yên Nhi có chút xấu hổ.
Cô vội vàng gắp một miếng xong không tiếc lời khen:
- Ông xã, tài nấu nướng của anh đúng là càng lúc càng chuyên nghiệp nha, cỡ này đến thần bếp cũng phải thua đó.
Thấy cô vừa ý sắc mặt Dạ Đình Sâm thoải mái hơn rất nhiều:
- Em thích là được rồi, sau này muốn ăn gì tôi cũng làm cho em.
Ăn xong hắn bảo cô về phòng nghỉ trước, còn hắn sẽ ở lại dọn dẹp, nhưng Nhạc Yên Nhi kiên quyết không đi, cô mà đi ông xã nhà cô chẳng phải sẽ cô đơn lắm sao.
Thế nên cô cứ ngồi trên ghế chơi game, vừa chơi vừa đợi Dạ Đình Sâm dọn bếp.
Nhạc Yên Nhi nghĩ, có một ông chồng thích nấu nướng tốt thật đấy.
Mà lúc này Dạ Đình Sâm vừa cởi tạp dề định ra ngoài thì di động của hắn rung lên, lại là một số lạ…
Ánh mắt hắn lóe lên, khí thế cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
Là người đó...
Dạ Đình Sâm liếc Nhạc Yên Nhi đang ngồi bên ngoài, cô đang mải chơi game, không hề nhận ra phòng bếp đã không có tiếng động nữa.
Hắn cố ý mở vòi nước, tiếng nước chảy ồn ào phá tan không gian an tĩnh. Sau khi chắc chắn bên ngoài không nghe thấy gì hắn mới nghe máy.
- Mọi chuyện ổn rồi chứ?
Dạ Đình Sâm nhỏ giọng hỏi.
- Rốt cuộc ngài Dạ đây cũng đồng ý hợp tác với tôi, việc đầu tiên bảo tôi làm sao tôi có thể không làm cho thật tốt chứ?
Đầu kia truyền tới tiếng cười rin rít như rắn phun nọc, nghe vào thật sự kinh khủng.
- Tôi đã đưa người về, bà ta cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, vừa hay tránh không ít phiền toái cho cậu, chuyện hôm nay coi như tôi tặng cậu một món quà, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ. A Sâm, chào mừng về nhà.
- Chỗ đó không phải nhà tôi.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng đáp, giọng nói tuy đã ép xuống rất thấp nhưng khí thế vẫn khiến người khác không thể khinh nhờn.
Đầu kia của cuộc gọi, một người đàn ông tựa sâu vào ghế salon bằng da thật, hai chân vắt chéo đầy tao nhã, một tay đặt trên thành ghế nhẹ nhàng gõ, giữa ngón trỏ và ngón giữa còn kẹp một điếu cigar.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt mà toàn bộ rèm đều bị kéo kín khiến cho cả phòng đều bị bóng tối u ám vây quanh.
Trong bóng tối chỉ có ánh lửa mỏng manh trên điều cigar thỉnh thoảng lập lòe.
Gã nghe tiếng Dạ Đình Sâm nói lại càng tỏ ra vui vẻ:
- Đừng nói vội thế, cậu và tôi đều là một loại người thôi!
Đột nhiên tiếng cười của gã ngưng bặt, nghe thấy tiếng động bên phía Dạ Đình Sâm nên nghi hoặc hỏi:
- Cậu đang ăn cơm à?
- Không, rửa bát.
Dạ Đình Sâm cứ ăn ngay nói thật.
Người nào đó vốn đang vô cùng kiêu căng bỗng ngây cả người, rõ ràng là không ngờ được kẻ không nhiễm bụi trần, một chủ tịch công ty quyền uy như Dạ Đình Sâm lại sẽ làm một chuyện tầm thường như rửa bát.
Gã nhớ ra những tin tức mình tìm hiểu được, cười bảo:
- Xem ra cô vợ nhỏ của cậu làm cậu thay đổi nhiều thật đấy.
- Đừng có động vào cô ấy, nếu không ông sẽ chết rất khó coi đấy.
Động tác trên tay Dạ Đình Sâm khựng lại, giọng nói cũng trở nên lạnh ghê người, dù cách một chiếc điện thoại người kia cũng cảm giác được sự nguy hiểm của hắn.