Ăn xong Nhạc Yên Nhi dắt Tinh Tinh đến tổng công ty LN.
Đây là lần đầu cô đến công ty mẹ tại nước Anh của LN, không hổ là nơi bắt đầu của cả tập đoàn, kiến trúc lẫn trang trí đều vô cùng tráng lệ.
Có Trần Lạc dẫn đường nên cô rất thuân lợi lên tới tầng cao nhất, nơi có văn phòng của chủ tịch LN. Sau khi Trần Lạc hỏi thư ký mới biết Dạ Đình Sâm đang họp với hội đồng quản trị.
Thư ký dẫn Nhạc Yên Nhi đến phòng khách ngồi chờ, dù là đàn ông nhưng anh chàng cũng không kìm được tò mò liếc cô và Tinh Tinh liên tục, trong lòng ngầm suy đoán về quan hệ của họ với Dạ Đình Sâm.
Còn Trần Lạc vẫn đứng ngoài cửa, cầu mong chủ tịch nhà mình họp thật nhanh, bởi vì thằng nhãi Minh Tinh Tinh…
Đôi mắt xanh biếc của Tinh Tinh nhìn hết một lượt mới đến trước mặt Nhạc Yên Nhi, nhỏ giọng hỏi cô:
- Chị này, người chị tìm làm việc ở đây à?
Cô gật đầu bảo:
- Đúng rồi, sao thế em?
- Ba em cũng làm việc ở đây đó, ba em còn bảo boss công ty này có vấn đề nha…
Thằng nhóc tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến mức như chuyện vô cùng nghiêm trọng vậy.
Nhạc Yên Nhi tò mò hỏi:
- Em còn biết cả chuyện này cơ à? Thế có vấn đề gì nào?
- Đương nhiên rồi, ba em là quản lý cấp cao ở đây mà! Ba bảo boss ở đây kỳ quặc lắm, không bao giờ chơi với nhân viên nữ mà chỉ chơi với đàn ông thôi, chị xem… ở đây trừ chị làm gì còn chị gái nào nữa, cả đường đi toàn gặp các anh đẹp trai thôi á! Ba em bảo thích chơi với các anh đẹp trai đều là gay hết, chị… chị biết gay là gì không?
Lời đồn Dạ Đình Sâm là gay còn lan rộng ở cả nước Anh thế này à? Đến một đứa trẻ cũng biết là sao?
Cô quả thật không biết giờ mình phải tỏ ra thế nào mới thích hợp.
Cô húng hắng mấy cái xong vội giải thích:
- Không phải đâu, đừng nghe tin vịt thế, người ta bình thường lắm đó! Đúng rồi, ba em là quản lý cấp cao ở đây vậy lát là gặp được ông ấy phải không?
Thằng nhóc kia khoanh tay xoa cằm, nói:
- Theo lý thuyết thì thế nhưng em thích chị lắm, em không muốn về nhà. Chị ơi, nếu em lớn lên chị sẽ thích em chứ?
Nó hỏi rất nghiêm túc khiến Nhạc Yên Nhi không nhịn được cười, mãi sau cô xoa mớ tóc xoăn của nó, cười nói:
- Thích chứ, em giờ đã xinh xắn thế rồi lớn lên chắc chắn lại càng đẹp, chắc chắn chị phải thích rồi.
- Em biết chị sẽ thích em mà!
Thằng nhóc vui vẻ nhảy cẫng lên, cứ thế nhào qua hôn chụt cái lên mặt cô.
Nhạc Yên Nhi ngây cả người, đứa trẻ này gan cũng lớn quá đi…
Trong lúc cô còn đang thất thần thì một tiếng quát lớn vang lên từ ngoài cửa:
- Đang làm gì thế hả!!
Vừa dứt lời đã thấy một người bước tới, hắn nhấc bổng Tinh Tinh xong tiện tay quẳng lên ghế salon bên cạnh.
Người tới chính là Dạ Đình Sâm vừa mới họp xong.
- Huhu… chị ơi, anh ta bắt nạt em!
Mông thằng nhóc vừa chạm vào đệm ghế nó đã gào lên không ngừng.
Trái tim Nhạc Yên Nhi mềm nhũn cả ra, cô vội đứng lên, định chạy sang xem nó nhưng bị giữ chặt lại.
- Dạ Đình Sâm…
Cô khẽ gọi, muốn bảo hắn đừng nặng tay với một đứa trẻ.
Nhưng hắn tựa như không hề nghe thấy, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Minh Tinh Tinh.
Thằng bé nhỏ giọng nức nở, tiếng khóc nho nhỏ kia thật sự khiến người khác xót xa.
Nó chú ý thấy ánh mắt Nhạc Yên Nhi nên vội vẫy tay với cô, cái tay béo mập giơ lên giữa không trung trông rất tội nghiệp, Nhạc Yên Nhi không chịu nổi, giơ vũ khí đầu hàng ngay lập tức.
Cô quay sang Dạ Đình Sâm, bảo:
- Chồng ơi, nó chỉ là trẻ con thôi mà, đừng giận thế…
- Thằng nhãi, đây là người phụ nữ của anh, người của anh mà mày cũng dám động vào à?
Dạ Đình Sâm híp mắt, không để ý tới nài nỉ của với mình, đôi mắt phượng dọa người cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Tinh Tinh.
Thế nên thằng nhóc càng khóc càng to.
- Chị ơi… cứu em! Em… em sợ lắm chị ơi…
Thằng bé khóc đền khàn cả giọng.
Nhạc Yên Nhi quả thực không chịu được nữa, cô đẩy mạnh Dạ Đình Sâm tránh ra, bước vội đến chỗ Minh Tinh Tinh.
Đứa trẻ dường như bị dọa sợ nên rúc sâu vào lòng Nhạc Yên Nhi, tay chân ngắn ngủn ôm không hết người cô nhưng cứ không chịu thả ra, nhất quyết nắm chặt lấy áo cô.
Nhưng ở góc độ cô không thấy nó lại ngẩng lên, khuôn mặt vốn đang uất ức thế mà lộ ra một nụ cười chiến thắng, còn liếc Dạ Đình Sâm vẻ khiêu khích nữa.
Thằng nhãi này…
- Trần Lạc, trói nó lại cho tôi, mang về nhà dạy dỗ.
Đôi mắt phượng híp lại, bên đều toàn là nguy hiểm khó lường.
Tinh Tinh nghe thế hốt hoảng ôm chặt đùi Nhạc Yên Nhi rồi gào lên:
- Đừng mà… chị ơi cứu em, mấy người này đều là ác ma hết!
- Tinh thiếu gia, cậu đừng diễn kịch nữa, ngoan ngoãn nghe lời chủ tịch đi thôi.
Trần Lạc thực sự đau đầu.
Chỉ một xưng hô đã công bố thân phận của thằng nhóc.
Sắc mặt nó thay đổi, vừa mới còn khóc đến tê tâm liệt phế mà nay đã ngừng hẳn, ấm ức bĩu môi, nói vẻ khó chịu:
- Chẳng vui gì cả, ba còn bảo anh hai dẫn một chị gái hay lắm về chơi với em mà, đúng là lừa trẻ con!
Chỉ vài giây mà thằng nhóc đã giống như đổi mặt ấy.
Thay đổi quá nhanh nên Nhạc Yên Nhi không kịp hiểu gì cả, cô vẫn cứ sững sờ nhìn mọi người.
- Anh vừa gọi nó là gì thế Trần Lạc? Mọi người biết nhau à?
Cậu vừa định giải thích nhưng Minh Tinh Tinh đã tranh nói trước.
- Em không lừa chị đâu, em là Minh Tinh Tinh, em họ của anh Sâm á. Hôm nay em tới gặp chị, chị đúng là xinh thật đó, ôm chị cũng thích nữa. Em thích chị lắm chị ơi.
Thằng nhóc như bạch tuộc quấn chặt lấy Nhạc Yên Nhi, trên khuôn mặt mũm mĩm đều là ý cười gian trá, giống hệt một con cáo nhỏ.
- Em bảo em là em họ của Dạ Đình Sâm à?
Cô ngạc nhiên hỏi lại.
- Nó là con trai của cậu tôi, thích nhất là đùa nghịch chọc phá người khác.
Dạ Đình Sâm giải thích cho cô.
Thế Nhạc Yên Nhi mới nghĩ ra, phu nhân Minh Tú không phải họ Minh sao?
Thật ra thằng nhóc từ đầu đã nói về thân phận thật của mình rồi, chỉ là cô không hề để ý mà thôi.