Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 436



- Nếu không muốn quấy rầy thì bây giờ cô nên về thành phố A ngay, tôi đã mua vé máy bay rồi.

- Chủ tịch Dạ, em thực sự là Mạnh Y Bạch, anh phải tin em.

Cô ta muốn cử động tay nhưng lại không hề có sức, Đỗ Hồng Tuyết chỉ đành khó khăn nói ra mấy lời này.

Nhưng ngoài dự kiến, Dạ Đình Sâm gật đầu:

- Tôi tin cô, tôi tin từng lời của cô, cô nói cô không muốn quấy rầy chúng tôi phải không? Cô nói tôi đã thành kẻ vô tình vô nghĩa vì Yên Nhi phải không? Vậy đưa cô đi chẳng phải lựa chọn tốt nhất sao? Chứng minh tôi có tình, cũng chứng minh cô rộng lượng, cái cớ tốt như vậy cô còn không thuận theo, vậy cô chờ cái gì?

Đỗ Hồng Tuyết nghe thấy câu trả lời này thì sửng sốt.

Không, không phải thế này!

Dạ Đình Sâm sẽ áy náy với mình, sẽ để mình an tâm chữa bệnh ở Anh, sẽ tốt với mình, sẽ đền bù lại tất cả những tổn thất bao năm qua của mình.

Anh ta có thể cứu mình chỉ vì khuôn mặt, vậy bây giờ mình không chết, tại sao anh ta lại như thế?

- Chủ tịch Dạ, anh không phải người như vậy, không phải...

Đỗ Hồng Tuyết cố gắng nói, chẳng biết là để Dạ Đình Sâm nghe hay để an ủi chính mình nữa.

- Mạnh Y Bạch rời xa tôi mười năm, tôi đã biến thành người thế này, cô nên tiếp nhận điều này mới phải.

Hắn cười lạnh rồi buông cổ Đỗ Hồng Tuyết ra.

Sau đó, hắn lấy khăn lau tay rồi vứt chiếc khăn đi như rác rưởi.

- Cô có phải Mạnh Y Bạch hay không, tôi có cách để kiểm chứng. Tin hay không là việc của tôi chứ không phải cô nói là được. Hôm nay Yên Nhi đi theo tôi, cô cứ cẩn thận miệng mình, đừng có nhắc đến ba chữ ‘Mạnh Y Bạch’, nếu cô để cô ấy khó chịu, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!

Lời của Dạ Đình Sâm tràn ngập hơi thở tử vong, từng chữ lạnh buốt thoát ra khỏi đôi môi màu đỏ khiến hắn càng trở nên đáng sợ.

Đỗ Hồng Tuyết nghe thế thì run lên, rõ ràng cô ta sợ chết nhưng vẫn muốn lên tiếng kêu oan.

- Dạ Đình Sâm, sao anh lại trở thành thế này? Em biết anh cũng chỉ muốn tốt cho Nhạc Yên Nhi, sợ cô ấy bị tổn thương, thế nhưng vì vậy mà anh có thể làm tổn thương em sao? Chuyện giữa chúng ta anh đã quên hết rồi sao? Em vì ai mà bị lừa bắt cóc, lại vì ai mà bị ném xuống biển, em thành ra thế này, tất cả đều vì anh, vậy mà bây giờ anh lại...

- Những gì tôi nợ cô, tôi sẽ trả đủ, thế nhưng ai làm tổn thương người tôi yêu, tôi sẽ bắt kẻ đó trả bằng máu! Chuyện giữa tôi và cô thì tự chúng ta giải quyết, cô làm tổn thương Yên Nhi lại là chuyện khác. Hơn nữa, điều kiện tiên quyết cô phải thực sự là Mạnh Y Bạch đã.

Hắn nghiến răng nói ra câu cuối khiến từng chữ trở nên dị dạng.

Đỗ Hồng Tuyết nghe thế thì run rẩy, lại thêm phần chột dạ:

- Em... em phải làm gì anh mới có thể tin em?

- Cô không cần làm gì cả, tự tôi sẽ điều tra. Những gì cần tôi đã nói rõ, trước mặt Yên Nhi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cô không cần tôi nhiều lời nữa chứ?

- Biết... biết rồi...

Đỗ Hồng Tuyết không cam lòng đáp lại, cô ta trơ mắt nhìn hắn quay đi, bóng lưng kia đáng sợ đến cực điểm thế nhưng với cô ta mà nói, đó chính là thuốc cứu mạng.

Dù cho Dạ Đình Sâm đối xử với mình thế nào đi nữa, chỉ cần anh ta tin mình là Mạnh Y Bạch, chắc chắn sẽ khác.

Anh ta như thế là bởi Nhạc Yên Nhi.

Nếu không phải có cô ta xen vào giữa, vậy cuộc hội ngộ này sẽ rất cảm động, tất cả đều tại cô ta!

Đôi mắt đẹp của Đỗ Hồng Tuyết trở nên dữ tợn.

Không phải Dạ Đình Sâm không tin Đỗ Hồng Tuyết, những chuyện này chỉ có hai người họ biết với nhau, thế nhưng hắn không thể để lộ rằng mình tin cô ta, mọi việc đều có người đứng sau bày kế, chỉ sợ Đỗ Hồng Tuyết bị lợi dụng mà không biết.

Nếu hắn thừa nhận thì đây chính là tổn thương với Nhạc Yên Nhi, đồng thời cũng là nguy hiểm với Đỗ Hồng Tuyết.

Hơn nữa, thân phận của cô ta còn phải điều tra thêm.

Những gì hắn nợ, hắn sẽ trả.

Nhưng tình yêu của hắn chỉ có thể dành cho một mình Nhạc Yên Nhi.

Dạ Đình Sâm ra ngoài, thấy Nhạc Yên Nhi vẫn chưa về thì tới toilet tìm, nhưng tìm mãi chẳng thấy ai, hơn nữa điện thoại của cô cũng tắt máy.

Hắn cuống lên.

Nhớ lại lần trước Anjoye cũng bắt cóc Nhạc Yên Nhi ở bệnh viện.

Hắn vội vàng vọt tới phòng an ninh, không chờ nhân viên mở miệng, hắn đã lao tới trước màn hình vi tính để kiểm tra video của vài phút trước đó. Hắn thấy Nhạc Yên Nhi đứng trước cửa phòng Đỗ Hồng Tuyết rất lâu rồi lảo đảo rời đi.

Vài phút trước...

Đó chính là lúc Đỗ Hồng Tuyết thừa nhận thân phận!

Chết tiệt!

Dạ Đình Sâm chửi thầm rồi nhanh chóng lái xe rời đi. Hắn gọi về biệt thự, Nghiêm lão nói Nhạc Yên Nhi chưa về.

- Lập tức gọi Trần Lạc dẫn người đi tìm, nếu không tìm thấy thì bảo cậu ta đi chết đi!

Hắn giận dữ quát rồi vội cúp điện thoại. Dạ Đình Sâm thấy tay mình đang run rẩy.

Yên Nhi, em ở đâu?

Địa điểm đầu tiên hắn nghĩ tới chính là lớp học của cô, thế nhưng Nhạc Yên Nhi không có ở đó, hắn lại tới trung tâm thương mại mà cô thích, thế nhưng cũng vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu.

Hắn tới công viên, ra bờ biển, nhưng không có bất cứ kết quả nào.

Nửa tiếng sau, Trần Lạc báo tin hắn đã tra hết các video trên những con đường quanh bệnh viện, chúng đều có dấu vết bị xóa bỏ.

Có người giở trò!

Dạ Đình Sâm híp mắt.

Nửa tiếng nữa trôi qua, một chiếc Rolls Royce đen đỗ xịch trước cổng trang trại rượu.

Anjoye lúc này đang ngồi trên ban công đọc tạp chí, vừa đọc vừa uống rượu nho, vô cùng thư thả.

Chẳng ngờ Wilson vội vàng đi tới, nói:

- Nhị thiếu, không ổn rồi, đại thiếu gia tới nói rằng cậu bắt cóc cô Nhạc, bây giờ ngài ấy tới đòi người.

- Nhạc Yên Nhi? Mất tích?

Anjoye kinh ngạc.

- Nhị thiếu, phải làm sao bây giờ?

Wilson cuống lên.

- Làm gì là làm gì, chặn lại! Anh ta có thể tùy tiện ra vào nhà của Anjoye này từ khi nào thế? Một lũ rác rưởi, đám vệ sĩ tôi thuê đâu cả rồi?

Anjoye tức giận.

Người vừa mất tích đã lao đến chỗ mình đòi người là có ý gì, thấy Anjoye này dễ bắt nạt à?

Wilson cười khổ:

- Không ai dám động vào ngài ấy hết.

- Ăn hại, tôi thuê họ bảo vệ tôi chứ không phải để nhường đường cho người ta! Bảo Dạ Đình Sâm cút đi, đến chỗ khác mà khóc lóc om sòm...

Chưa dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Dạ Đình Sâm đã vang lên ngoài cửa:

- Yên Nhi đâu?

Anjoye nhìn lại, thấy Dạ Đình Sâm siết chặt tay, toàn thân căng cứng như mãnh thú chuẩn bị vồ mồi. Đôi mắt phượng đen và sâu tràn đầy tử vong, bộ dáng này quả như đang phát điên.