Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 460



Da thịt cô vốn nhạy cảm, bây giờ lại bị cọ vào vải áo sơ mi, Nhạc Yên Nhi run lên.

Cô muốn giãy nhưng tay Dạ Đình Sâm càng lúc càng siết chặt.

Cô bối rối nhìn vào mắt hắn rồi nhận ra tròng mắt đen kia đang dậy sóng.

- Bây giờ, trừng phạt bắt đầu.

Giọng nói gợi cảm của hắn vang lên khiến cô nghe mà choáng váng.

Trừng phạt?

Trừng phạt gì?

Dạ Đình Sâm đã cúi xuống, hôn cô.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một tiếng sau, Nhạc Yên Nhi dùng tư thế mất tự nhiên bước ra ngoài, còn người đàn ông bên cạnh cô thì chẳng hề cảm thấy tội lỗi.

- Lát về rồi tiếp tục.

Dạ Đình Sâm chưa ăn no, hắn hờ hững nói.

Nhạc Yên Nhi sợ đến mềm cả chân, nếu không có Dạ Đình Sâm đỡ, có lẽ bây giờ cô đã ngã rồi.

- Anh còn không biết xấu hổ mà nói thế nữa, không xem đây là chỗ nào! Đúng là...

Nhạc Yên Nhi mặt đỏ tới mang tai, vừa nghĩ tới cơn điên cuồng trên nền gạch khi nãy thì mặt cô lại nóng bừng hơn. Sao cô cảm thấy ham muốn của Dạ Đình Sâm ngày càng nhiều, cho ăn mãi vẫn không no thế này?

Dạ Đình Sâm thấy cô thẹn như vậy thì không trêu nữa mà đỡ cô ra ngoài.

Dạ Vị Ương và Minh Tinh Tinh chờ ở ngoài đã lâu, không một ai bước vào vì cả hai đều rất biết điều.

Dạ Vị Ương thấy Nhạc Yên Nhi mặt đỏ chân run thì cũng hiểu vừa có chuyện gì xảy ra, cô nở một nụ cười đầy ẩn ý với cả hai.

Nhạc Yên Nhi chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Dạ Vị Ương hiểu không có nghĩa là Minh Tinh Tinh cũng hiểu.

Thằng bé cuống cuồng kéo tay cô, mặt mày lo lắng rồi giận dữ nhìn Dạ Đình Sâm, nói:

- Anh Sâm, anh vô lý thế, chuyện này không phải lỗi của chị, sao anh lại phạt chị? Lần trước cũng thế, anh làm chị thật thê thảm.

Chưa kịp nói xong, Nhạc Yên Nhi đã che miệng nó lại.

- Tinh Tinh, chị không sao, em đi chơi đi.

- Ranh con biết gì, lượn sang một bên!

Dạ Vị Ương vừa cười vừa nói.

- Nhưng mà chị...

Nhóc con vẫn tỏ ra lo lắng.

Nhạc Yên Nhi khuyên bảo hết lời, Dạ Vị Ương mới chịu chuyển chủ đề, sợ cô xấu hổ nên cô bé nói:

- Em điều tra rồi, đúng là không liên quan đến chị dâu. Chị dâu không biết hai người kia phải không? Nam là Francis, một bá tước, nữ là Laura, cũng là con nhà quý tộc. Hai người có hôn ước nhưng Francis không thích Laura, sau đó anh ta đòi từ hôn. Mấy hôm nay anh ta đang trốn tránh, lâu lắm không đến đây rồi, chẳng ngờ nay đến thì Laura cũng ở đây.

- Tên kia đâu?

Dạ Đình Sâm khó chịu hỏi.

Tất nhiên hắn tin hai người họ không có chuyện gì, nhưng tên khốn kia chạm vào Yên Nhi lại là sự thật, tay nào chạm thì chặt tay đó!

Là em gái Dạ Đình Sâm, tất nhiên Dạ Vị Ương biết hắn đang nghĩ gì, cô dở khóc dở cười:

- Anh, anh đừng giận, người ta cũng đáng thương mà, không cần chờ anh dạy dỗ đâu, anh ta bị Laura đánh rụng cả răng hàm rồi, chẳng trách cứ đòi từ hôn, ai dám có vợ như thế.

Nhạc Yên Nhi nhớ tới cảnh Francis bị đánh, cô cảm thấy anh ta thật đáng thương, hơn nữa giữa họ cũng không xảy ra chuyện gì cả.

- Vậy... Bỏ qua đi.

Nhạc Yên Nhi khe khẽ nói.

Đúng lúc này, giọng nói cà lơ phất phơ của Francis vang lên:

- Ô, mọi người ở đây hết à? Người đẹp phương Đông cũng ở đây luôn, thật là trùng hợp quá!

Francis vừa thấy Nhạc Yên Nhi thì sáng mắt lên, anh ta kéo thân thể bị đánh bầm dập của mình tới, quả là thân tàn chí kiên.

- Xin chào, anh là Francis, chẳng hay tên của người đẹp là gì?

Anh ta vươn tay định bắt tay Nhạc Yên Nhi nhưng lại bị Dạ Đình Sâm gạt đi:

- Chặt!

- Ấy đừng thế, máu me đầm đìa vậy sẽ làm người đẹp sợ đấy!

Francis cười.

- Nếu miệng không sạch sẽ thì răng cũng chẳng còn đâu!

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói.

Francis nghe vậy thì tặc lưỡi, anh ta không dám đùa Nhạc Yên Nhi nữa, chỉ cười nói:

- Ra là chủ tịch Dạ của LN, nghe đanh dã lâu, giai thoại của anh với cô vợ nhỏ cũng đã lưu truyền khắp nơi rồi, hâm mộ chết đi được.

Dứt lời, anh ta cười cay đắng.

Khuôn mặt đẹp trai bây giờ đã bầm dập, khóe môi chảy máu, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Nhớ đến vị hôn thê của mình rồi nhìn vợ nhà người ta.

Đây chính là chênh lệch sao?

- Bà Dạ này, xin hỏi cô có chị em gái gì không, tốt nhất là tính cách giống cô, dáng dấp giống cô ấy, giới thiệu cho tôi với!

Nhạc Yên Nhi chưa kịp trả lời thì Dạ Đình Sâm đã kéo cô ra phía sau. Hắn nhìn chằm chằm vào Francis, lạnh nhạt nói:

- Nếu còn nhìn nữa, mắt cũng không có đâu, tin không?

- Tin, đương nhiên tin, truyền thuyết nói chủ tịch Dạ đã đạt tới một cảnh giới nhất định trong việc chiều vợ, tôi hiểu! Nhưng tôi không nói nhảm đâu, chủ tịch Dạ này, nói chuyện một lát đi.

Francis không ngả ngớn nữa, khuôn mặt anh ta trở nên nghiêm túc, nói.

Dù mặt mũi bầm dập nhưng sự tôn quý bẩm sinh không hề bị che giấu.

Lúc này, Nhạc Yên Nhi bắt đầu tin đây là một bá tước.

Dạ Đình Sâm híp mắt, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào Francis, cuối cùng mới vỗ nhẹ vào vai Nhạc Yên Nhi:

- Đi chơi với Vị Ương đi, lát nữa anh đi tìm em.

- Vâng.

Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn đáp rồi đi cùng Dạ Vị Ương.

Francis hâm mộ nhìn theo Nhạc Yên Nhi, quả nhiên con gái phương Đông là nhu mì nhất, so sánh giữa Nhạc Yên Nhi và Laura thì cô quá sức bé bỏng và dịu dàng.

Khung xương của con gái phương Tây rất lớn, lại ăn nhiều thức ăn nhanh nên cơ thể họ càng có vẻ to lớn, Nhạc Yên Nhi đứng trước họ quả thật giống một con búp bê được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc thành, chỉ chạm vào đã sợ cô sẽ vỡ nát.

Không có so sánh sẽ không có chênh lệch, không có chênh lệch sẽ không có thương tổn.

- Người anh em, tôi xấu số quá, tôi cũng muốn tìm một cô vợ xinh đẹp hiền lành, không đánh lại mình thế này.

- Cô ấy là của tôi!

Dạ Đình Sâm như một con mèo đang tham lam giữ lấy thứ thuộc về mình.

Hắn hận không thể dán nhãn trên người Nhạc Yên Nhi để chứng minh cô thuộc về mình.

- Tôi biết, tôi chỉ mơ ước thôi mà. Bây giờ chúng ta nói chuyện chính đi, cho anh xem mấy thứ này đã.

Francis nở nụ cười giảo hoạt rồi ném một tập ảnh qua, là ảnh anh ta đang ôm Nhạc Yên Nhi.

Những bức ảnh đều không chụp trước mặt nên không thể thấy vẻ kháng cự của cô.

Vừa nhìn liền cảm thấy có gian tình.

Dạ Đình Sâm lướt qua tập ảnh, mắt hắn lạnh buốt nhìn Francis.

- Muốn gì?

Ánh mắt kia rất đáng sợ, Francis nhíu mày, tới bây giờ anh ta vẫn chưa bao giờ sợ ai, thế mà dưới đôi mắt này, anh ta lại khó nén run rẩy.