Những lời Nghiêm lão nói, Nhạc Yên Nhi đều hiểu cả.
Dạ Đình Sâm không sửa được cái tật này, chỉ cần hắn vẫn còn yêu cô thì mãi mãi sẽ không sửa.
Hắn ngốc nghếch, chỉ biết không để cô lo lắng, nhưng hắn không hiểu làm như thế chỉ khiến cô lo lắng hơn mà thôi.
Nhưng tên ngốc này lại không nghe, lúc nào cũng đem thứ mà mình cho là tốt nhất tặng đi mà không hề giữ lại, hắn cứ… yêu một cách không oán không hối như thế.
Cho dù Nhạc Yên Nhi có tức giận hơn nữa thì lúc này cơn giận của cô cũng tiêu tan hết, bởi vì cô đau lòng…
- Sao anh ấy lại vượt đèn đỏ?
Qua hồi lâu Nhạc Yên Nhi mới tìm lại được giọng nói của mình.
- Bởi vì… ngài ấy nhận được điện thoại của phó chủ tịch, nội dung của cuộc gọi đó là gì tôi cũng không biết.
Nghiêm lão nói.
Phó chủ tịch…
Lại là phó chủ tịch! Ngày hôm qua hắn uống rượu say là vì phó chủ tịch, sáng nay bị tai nạn xe cũng là vì phó chủ tịch, cô yêu người đàn ông này, vì thế cô cần bảo vệ hắn, bất cứ ai cũng không được làm hại người đàn ông mà cô yêu! Nhạc Yên Nhi gạt đi nước mắt, giờ mắt cô đỏ lên như mắt thỏ rồi.
Cô nhìn sang Nghiêm lão:
- Phiền ông chăm sóc cho Dạ Đình Sâm, tôi ra ngoài một chuyến rồi về ngay.
- Để tôi bảo Trần Lạc đưa cô đi.
- Được.
Nhạc Yên Nhi lên tiếng đồng ý rồi đi ra khỏi cửa.
Francis lập tức đi lên hỏi:
- Xem ra, cô không định đi nữa đúng không?
- Ừm, tạm thời tôi không đi nữa, đã làm phiền anh rồi.
Nhạc Yên Nhi chân thành khom lưng xuống.
Nếu như không có anh ta liều mình ôm lấy cánh tay của vệ sĩ thì e bây giờ cô đã chết rồi, tuy rằng lúc nãy rất nguy hiểm, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, nhưng có thể nhìn thấy Dạ Đình Sâm, tất cả đều đáng.
Francis nở nụ cười vui vẻ, anh ta nhún vai đầy bất cần:
- Không có gì, giúp cô là điều nên làm mà, cô còn hai điều kiện nữa, nhớ phải quý trọng đấy. Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.
Anh ta vừa rời khỏi thì Trần Lạc đã đi qua, cậu ta ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu phu nhân, cô muốn bỏ đi ư?
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì ánh mắt lạnh thêm mấy phần, cô nhìn chằm chằm cậu ta, nói thẳng:
- Vốn tôi muốn rời đi, trở lại thành phố A, nhưng vì Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện nên không đi nữa.
- Nếu như cô đi thì chủ tịch sẽ phát điên mất!
Trần Lạc bị dọa thót cả tim.
- Nhưng mà, tôi không thể trơ mắt nhìn Lâm Đông Lục và Quảng Thịnh xảy ra chuyện được! Trần Lạc, anh giúp tôi đi!
Nhạc Yên Nhi nhấn mạnh từng chữ một.
- Giúp cô… giúp cô thế nào?
Sắc mặt Trần Lạc thay đổi, trong lòng cậu ta đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, dường như đã biết cô muốn làm gì rồi.
- Tất cả mọi chuyện liên quan đến Bất động sản Quảng Thịnh là do anh phụ trách đúng không?
- Đúng thế, nhưng mà…
Trần Lạc vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng Nhạc Yên Nhi đã ngắt lời cậu ta.
- Trần Lạc, giúp tôi đi, hay thu tay lại, tất cả mọi hậu quả tôi sẽ gánh vác được không!
Cô nắm chặt lấy cánh tay cậu ta, nói với chất giọng tràn đầy sự vội vàng.
Cậu ta thực sự thấy khó xử.
Nếu như cậu ta đồng ý với Nhạc Yên Nhi thì có nghĩa là đối đầu với Dạ Đình Sâm đấy!
- Phu nhân, cô đừng làm khó tôi, không có ai dám phản kháng mệnh lệnh của chủ tịch cả, tôi không gánh nổi cái giá này đâu!
- Thế thì để tôi gánh! Tất cả hậu quả tôi sẽ gánh vác có được không!
- Xin lỗi cô, tôi không thể làm thế, tất cả mọi chuyện đợi chủ tịch tỉnh lại rồi nói sau vậy!
Trần Lạc tiếp tục từ chối.
Cô cắn chặt môi, nói:
- Được, vậy tôi sẽ nói chuyện này với anh sau, anh đưa tôi qua đó đi đã.
Bây giờ thời gian có hơi gấp, hơn nữa muốn khuyên Trần Lạc làm trái ý Dạ Đình Sâm hoàn toàn không phải là một chuyện đơn giản.
Chẳng mấy chốc, xe của họ dừng lại trước cửa LN Building, hiện giờ phó chủ tịch đang ở trong công ty.
Lúc này Nhạc Yên Nhi thật sự không biết mình có tâm trạng gì nữa.
Con trai hiện đang nằm trong bệnh viện bất tỉnh nhân sự mà bà còn có thể thoải mái nhàn hạ đi làm, sao trên đời này lại có người mẹ đáng sợ như vậy? Nhờ có Trần Lạc nên cô đến thẳng văn phòng của phó chủ tịch mà không gặp phải sự ngăn trở nào.
Cô gõ cửa phòng, giọng nói trầm ổn của phu nhân Minh Tú truyền từ bên trong ra:
- Mời vào.
Nhạc Yên Nhi đẩy cửa ra đi vào, phu nhân Minh Tú ngẩng đầu lên nhìn cô, hiển nhiên bà thấy hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt bà đã hồi phục sự bình tĩnh.
- Con tới đúng lúc lắm.
Bà vẫy tay.
- Chuyện Đình Sâm đối phó với Quảng Thịnh chắc hẳn con cũng biết, đây là hành vi cạnh tranh không lành mạnh, rõ ràng nó đang lấy việc công để trả thù riêng, sử dụng một lượng lớn tài sản và nhân lực của công ty, điều này đã khiến cho hội đồng quản trị bất mãn, nếu như nó cứ khư khư cố chấp như thế thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của bản thân, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả hình tượng của LN.
- Vì thế nên?
Cô hờ hững hỏi, giọng nói của cô bình tĩnh như một mặt hồ không một gợn sóng.
Phu nhân Minh Tú bị câu nói bình thản này của cô làm nghẹn cứng, bà cau mày, hai tay đan vào nhau trên cây bút máy, bà nói:
- Con là vợ của Đình Sâm thì nên khuyên nhủ nó, bây giờ nó chỉ nghe lời của con thôi.
- Điều mà phu nhân muốn nói với con chỉ vậy thôi ư?
Nhạc Yên Nhi cười lạnh, hiếm khi cô không khách khí với phu nhân Minh Tú như thế này.
- Phu nhân có biết sau khi nói chuyện điện thoại với bà xong Dạ Đình Sâm gặp tai nạn giao thông không? Bà có biết đầu anh ấy bị thương bây giờ đang hôn mê bất tỉnh không?
- À, con nói chuyện này à, Nghiêm lão đã nói với ta rồi, vết thương của nó không nặng, vì thế ta không lo lắng.
- Cái gì gọi là không nặng nên không lo lắng? Dạ Đình Sâm rất ít khi uống rượu, tối qua lúc về anh ấy uống say khướt, anh ấy rất buồn bã nhưng lại cố gồng mình chống đỡ. Chuyện giữa mẹ con hai người con không rõ, phu nhân là mẹ của anh ấy, là mẹ chồng của con, con kính trọng phu nhân, kính yêu người, nhưng xin phu nhân đừng làm tổn thương Dạ Đình Sâm nữa được không?
Phu nhân Minh Tú nghe thấy những lời này của cô thì cơ thể run lên, nhìn vào đôi mắt quật cường lạnh lùng của cô, đột nhiên bà lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Sau mấy giây trầm mặc, bà cất giọng:
- Ta biết rồi, bây giờ ta đi với con qua thăm nó.
- Phó chủ tịch, bà đúng là một lãnh đạo tốt, một cấp trên tốt, nhưng bà thật sự không phải là một người mẹ tốt, nếu như con không tới, có phải bà sẽ không đi không?
Nghe cô nói vậy, cơ thể đang nhổm lên của bà khựng lại, sau đó bà lại ngồi xuống:
- Ta quả thật không phải là một người mẹ tốt, nhưng nó sinh ra ở nhà họ Dạ, nhà kính ấm áp không phải là nơi thích hợp với nó!
Trong đầu phu nhân Minh Tú không khỏi hiện lên dáng vẻ lạnh lùng của Dạ Đình Sâm, bên tai bà vang vọng giọng nói phẫn nộ bị đè nén của hắn.
Hôm nay bà dùng chuyện kết hôn uy hiếp Dạ Đình Sâm, nếu như hắn không cho Quảng Thịnh một con đường sống thì bà sẽ công khai thân phận của Bayer, đồng thời sẽ gả cho ông, thế nên mới dẫn đến tai nạn giao thông của hắn.
Bà đau lòng nhưng không thể thể hiện ra, nếu không Dạ Đình Sâm sẽ biết bà chỉ đang dọa hắn mà thôi.
Bà là kẻ mạnh, bà không thể yếu đuối được, có lúc dù đau lòng hơn nữa cũng phải cố chống đỡ.
Từ sau khi người đàn ông kia ra đi, bà đã quen với dáng vẻ này của mình rồi.
- Con chỉ cần khuyên nó dừng tay thì ta sẽ là một người mẹ tốt, như thế được rồi chứ gì?