Cô hiểu Dạ Đình Sâm, biết hắn để ý mình tới cỡ nào, cô luôn là vị trí ưu tiên trước công việc đối với hắn.
Nếu hắn tỉnh, chắc chắn sẽ liên hệ với cô đầu tiên.
Nhưng không.
Như vậy chỉ có hai khả năng: một là Dạ Đình Sâm chưa tỉnh, hai là hắn xảy ra chuyện khác.
Dù thế nào di nữa, tất cả đều không phải chuyện tốt.
Nhạc Yên Nhi hiểu nhưng không hề để lộ ra mặt, cô không thể hiện nhiều sự bối rối và lo lắng ra ngoài, chỉ yên lặng gật đầu.
Bác sĩ nói con cô rất nguy hiểm, cô không thể suy nghĩ tiêu cực, như vậy không tốt cho đứa bé.
Ít nhất, cô phải chờ ông nội hạ táng xong mới có thể đi, bây giờ cô mặc kệ mọi chuyện nhưng nhất định phải bảo vệ đứa bé này, đây là con của cô và Dạ Đình Sâm.
Trần Lạc nói dối, vốn nghĩ cô sẽ vạch trần mình, thế nhưng ngoài ý muốn, Nhạc Yên Nhi không nói gì cả.
Cậu ta thở phào nhưng cũng thắc mắc:
- Phu nhân không còn gì muốn hỏi nữa à?
- Tôi biết anh ấy không sao là được rồi, không muốn hỏi gì nữa đâu. Tôi biết mọi người muốn tốt cho tôi, bây giờ tôi chỉ cần lo lắng cho đứa bé trong bụng là đủ.
Cô khẽ cười, một nụ cười an ủi.
Trần Lạc cảm thấy cay đắng nhưng không nói gì thêm.
Bây giờ quả thực không phải lúc thích hợp để nói.
Cậu chuẩn bị ra ngoài thì Nhạc Yên Nhi lại gọi:
- Trần Lạc này.
Một tiếng này khiến Trần Lạc run lên, tuy nhiên cậu ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi:
- Sao vậy?
- Giúp tôi mua một số sách liên quan tới thai kỳ đi, tôi muốn tìm hiểu.
- Được, tôi lập tức đi mua cho cô.
Trần Lạc thở phào.
Sau khi cậu ta đi rồi, Nhạc Yên Nhi gọi cho Danny.
Danny đã xem báo, biết tin ông Cố qua đời, cũng hiểu Nhạc Yên Nhi sẽ buồn, anh để cô nghỉ ngơi một thời gian nên không sắp xếp công việc gì cả.
Danny cũng mang tới tin tốt là Hoàng Triều Vãn Ca đã bắt đầu chiếu, tỷ lệ người xem rất cao, chuẩn bị được tham dự vào lễ trao giải, Nhạc Yên Nhi cũng có thêm rất nhiều fan, thậm chí còn có cả fanclub nữa.
Nghe thế cô rất mừng, thế nhưng mừng rồi lại thấy cô đơn.
Cô từng hy vọng đạt được những thứ này, nhưng bây giờ dường như cô đã bị quá nhiều thứ trói buộc, cản bước, liệu cô còn có thể đi về phía trước như những gì cô luôn kỳ vọng không?
Sau này liệu cô có làm fan thất vọng không?
Nhạc Yên Nhi vuốt ve bụng, cảm thấy mờ mịt.
Buổi chiều, Trần Lạc mang sách đến, cô đọc rất cẩn thận, không bỏ qua một trang nào. Y tá tới kiểm tra nhìn thấy thế thì cười:
- Đang đọc sách về thai kỳ à?
- Ừm, đột nhiên có con, hồi hộp lắm.
Cô cười, khép sách lại.
- Lần đầu mang thai là thế đấy, khi tôi vừa mang thai cũng y cô vậy, dù sao cũng là một sinh mệnh bé nhỏ mà. Thấy cô với chồng cô đẹp như vậy, chắc chắn đứa bé cũng sẽ rất đẹp!
Y tá thấy Trần Lạc bận rộn lại tỉ mỉ lo lắng cho Nhạc Yên Nhi nên nghĩ anh là chồng cô.
Nhạc Yên Nhi nghe xong thì vội giải thích:
- Anh ấy không phải chồng tôi, đó là bạn tôi thôi, chồng tôi có việc không tới được nên anh ấy chăm sóc tôi.
- Không phải chồng cô à? Dù chuyện lớn thế nào cũng phải chăm sóc cho người phụ nữ của mình chứ! Sức khỏe cô không tốt, thai nhi cũng yếu, chuyện gì quan trọng hơn vợ con được!
Y tá nghe xong thì trách móc đôi câu.
Nhạc Yên Nhi cũng không thấy tổn thương, cô chỉ cười, nhớ về Dạ Đình Sâm.
- Không sao, chờ anh ấy xong việc sẽ tới tìm tôi thôi, nhất định sẽ rất tốt, rất tốt với tôi.
- Nói thì nói thế, đàn ông giỏi thay đổi lắm, tôi cho cô biết, chắc chắn phải trông chừng cho tốt, nhất là trong lúc mang thai, đây là lúc đàn ông dễ ngoại tình nhất! Tôi có một cô đồng nghiệp tốt lắm, lúc mang thai mệt gần chết, thế mà chẳng ngờ mới có mấy ngày thôi, ông chồng đã ra ngoài ăn vụng. Cô nói xem, phụ nữ chúng ta vất vả nhọc nhằn sinh con cho đám đàn ông có được gì đâu, mình thì đau chết đi sống lại, họ thì hay lắm!
Nghe y tá phàn nàn, Nhạc Yên Nhi nhẹ nhàng vuốt bụng, dịu dàng cười.
- Tôi tin chồng mình sẽ không như thế, chắc chắn anh ấy có việc nên mới chưa kịp tới thăm tôi thôi.
Y tá nói một lát rồi đi.
Chờ y tá đóng cửa xong, Nhạc yên Nhi liền nói:
- Con này, con đừng nghe dì khi nãy nói bậy, ba rất yêu mẹ, chỉ là ba có vài việc bận nên không đến ngay được thôi. Con nói xem, nếu ba biết con xuất hiện thì sẽ có phản ứng thế nào? Con mong mẹ đặt tên cho con hay là ba?
Giọng cô cực kỳ dịu dàng, cuối cùng còn cười khanh khách.
Cô đọc sách tiếp, mệt thì ngả lưng, nếu rảnh thì ra ngoài phơi nắng một lát rồi lại nghỉ ngơi.
Bây giờ cô không thể cử động quá nhiều, đa số thời gian đều nằm trên giường.
Ngày qua ngày, Nhạc Yên Nhi đã ổn định hơn, ít nhất cũng có thể đi lại.
Ba ngày sau là ngày hạ táng của ông nội.
Nhạc Yên Nhi thay đồ đen, Trần Lạc đưa cô tới nhà họ Cố. Cậu đã thông báo với Cố Văn Sinh rằng nếu bà Cố làm loạn, chọc giận phu nhân thì nhà họ Cố nho nhỏ sẽ không gánh nổi hậu quả.
Vậy nên đường tới nghĩa trang hoàn toàn bình thường.
Ông Cố cũng là người đức cao vọng trọng tại thành phố A, ai nấy đều tỏ vẻ nghiêm trang, con đường dài hơn hai mươi phút mà không hề có tiếng xì xào bàn tán, ngoại trừ nhạc hiếu thì không có bất cứ tạp âm nào khác.
Nhạc Yên Nhi đứng cạnh Cố Văn Sinh, cô muốn bưng tro cốt của ông nội nhưng bà Cố sống chết cũng không cho, nói cô không xứng làm việc đó.
Cố Văn Sinh thở dài, nói vợ mình còn bị đả kích từ chuyện của Cố Tâm Nguyệt nên hãy nhường bà ta.
Cuối cùng, tay Nhạc Yên Nhi trống rỗng.
Bàn tay cô siết thành nắm đấm, móng tay đâm vào thịt rất đau.
Mãi cũng tới nghĩa trang.
Trước đây, ông Cố đã dặn dò Cố Văn Sinh nếu mình chết thì nhất định phải an táng ở nghĩa trang Lâm An, cạnh chỗ với vợ mình.
Ông Cố từng có thể làm điên đảo giới kinh doanh giờ chỉ còn là một nắm tro tàn.
Nhập thổ vi an, người nhà cúi đầu tưởng niệm.
Sau đó, đám người dần tản đi.
Nhạc Yên Nhi đã không cần quay về nhà họ Cố, cô xuống núi cùng với đám người rồi lên xe của Trần Lạc, trở về biệt thự.