Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 517



- Vâng, cô Nhạc.

Người giúp việc đã quen với Nhạc Yên Nhi, hơn nữa họ cũng rất thích thiếu phu nhân dễ gần này, nếu Đỗ Hồng Tuyết không do Dạ Đình Sâm dẫn về thì họ cũng chẳng thèm hầu hạ.

Nhạc Yên Nhi nghe thấy xưng hô như vậy thì cau mày:

- Mọi người gọi tôi là gì? Ai bảo mọi người gọi như thế?

- Là cô Đỗ ạ.

Người giúp việc hỏi gì đáp nấy.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì híp mắt nhìn về phía Đỗ Hồng Tuyết, hờ hững nói:

- Tôi vẫn là thiếu phu nhân của mọi người, điều này không thay đổi! Trước kia gọi thế nào thì sau này gọi như thế, tất cả xuống dưới đi.

- Vâng, thiếu phu nhân!

Họ vui vẻ nói.

Đỗ Hồng Tuyết thấy thế thì tức đến độ thở phì phò. Cô ta bước trên đôi giày cao gót đi về phía Nhạc Yên Nhi, phẫn nộ nói:

- Nhạc Yên Nhi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, cô sắp ly hôn với Dạ Đình Sâm rồi còn có mặt mũi diễu võ giương oai ở đây à?

Nhạc Yên Nhi nhìn từ đầu tới chân Đỗ Hồng Tuyết, cái nhìn này khiến cô ta rất khó chịu.

- Cuối cùng cô cũng không giả vờ nữa hả? Trước đây cô che giấu bản tính, giả vờ đáng thương trước mặt tôi và Dạ Đình Sâm, hẳn là mệt lắm nhỉ?

Đỗ Hồng Tuyết nghẹn họng, cô ta không giả vờ nữa mà vênh mặt lên:

- Thắng làm vua thua làm gặc, chỉ có kẻ thất bại mới phải toan tính thủ đoạn, người thành công chỉ cần hưởng thụ hạnh phúc thôi!

Nhạc Yên Nhi cười lạnh:

- Đỗ Hồng Tuyết, cha mẹ cô mất sớm à, sao không ai dạy cô lễ nghĩa liêm sỉ thế? Tôi và Dạ Đình Sâm là vợ chồng hợp pháp, đây là nhà tôi, cô tu hú chiếm tổ chim khách là có ý gì? Cô cũng nói rồi đấy, tôi với anh ấy sẽ ly hôn chứ không phải đã ly hôn, làm sao cô có thể nói chuyện với tôi phách lối như vậy được?

Từng chữ mang theo trào phúng khiến khí thế của Nhạc Yên Nhi vượt lên trên Đỗ Hồng Tuyết cả vạn lần.

Nhạc Yên Nhi luôn tin rằng hạnh phúc là do mình cố gắng mà có!

Bây giờ, cô đã nổi giận, cô không còn cố gắng một mình nữa, trong bụng còn có đứa bé mà, nếu lần này đánh mất Dạ Đình Sâm thì mai sau con lớn, nó hỏi cha thì cô biết làm sao?

Cho nên không thể nhường được!

Nghĩ vậy, khí thế của cô lại càng mạnh mẽ hơn.

Đỗ Hồng Tuyết nhíu mày, cô ta chưa bao giờ nghĩ Nhạc Yên Nhi khó chơi như vậy, hơn nữa lúc nào trông Nhạc Yên Nhi cũng yếu đuối đến độ một cơn gió có thể thổi ngã, sao lần này lại mạnh mẽ như thế?

Nhưng giai đoạn mấu chốt thế này, Đỗ Hồng Tuyết không thể yếu mềm!

Cô ta nhếch mép, đôi môi đỏ cười giễu cợt:

- Kể cả cô có là thiếu phu nhân đi nữa nhưng chuyện đó chỉ kéo dài thêm vài tiếng thôi, chờ đến sau ba giờ chiều, khi các người đã ly hôn rồi, tôi xem cô phách lối thế nào.

- Ai bảo tôi sẽ ly hôn?

Nhạc Yên Nhi liếc mắt nhìn cô ta như nhìn một đứa ngu.

Đỗ Hồng Tuyết đỏ mặt, giận dữ nói:

- Cô dám!

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì cười khẽ, nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt nhỏ như bàn tay kia đã xua khí lạnh cuối thu đi trong nháy mắt.

Cô cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng:

- Sao tôi lại không dám? Tình cảm của tôi với Dạ Đình Sâm luôn rất tốt, tất cả mọi người đều thấy, bây giờ anh ấy lại có bệnh, nếu ra tòa thì có khi hành vi sau khi sinh bệnh sẽ không được pháp luật công nhận đâu. Tôi chẳng có sai lầm gì thì sao phải đồng ý ly hôn, tự dưng để cô nhặt được thứ tốt, cô nghĩ tôi ngu à?

- Cô... Sao cô có thể như thế được?

Dù giáo dưỡng của Đỗ Hồng Tuyết tốt đến mấy thì cũng sụp đổ trước những công kích sắc bén này.

Cuối cùng, cô ta không khống chế nổi cảm xúc, giơ cao tay lên, tát xuống.

Nói chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Nhạc Yên Nhi cản lại được, sau đó giọng như heo bị chọc tiết của Đỗ Hồng Tuyết vang lên:

- Cô... cô làm gì tôi?

Cô ta bóp chặt cổ tay, trong lòng bàn tay phải định giơ lên tát Nhạc Yên Nhi giờ đã bị vạch ra một vết xước thật dài, máu chảy liên tục, vô cùng đau đớn.

Nhạc Yên Nhi cười híp mắt, giơ "hung khí ra"

- Trâm cài áo, là Dạ Đình Sâm tặng đấy, thích không?

Cô nói, trong giọng nói tràn đầy sự thoải mái của một đứa trẻ vừa trút được giận.

Đỗ Hồng Tuyết đau đến chảy nước mắt, chỉ muốn lao tới ném Nhạc Yên Nhi ra ngoài.

Cô ta đau không nói thành lời, cũng chẳng biết là mồ hôi hay nước mắt đang nhỏ xuống sàn.

Bên tai Đỗ Hồng Tuyết là giọng nói khoan thai của Nhạc Yên Nhi:

- Về sau đừng tát người lung tung, có những cái tát cô không tát nổi đâu.

Nói xong, cô ném chiếc cài áo dính máu vào thùng rác, vẻ mặt ghét bỏ. Sau đó, cô lấy khăn ướt ra lau tay, hệt như đụng phải máu Đỗ Hồng Tuyết là sẽ dính phải virus gây bệnh.

Cô đứng lên khỏi salon, khẽ nói:

- Cô Đỗ là khách nhà chúng ta, mọi người phải đối xử thật khách khí, biết chưa?

Giọng Nhạc Yên Nhi rất bình thản nhưng người giúp việc lại lập tức cúi đầu đáp:

- Vâng, thiếu phu nhân.

Nói xong, Nhạc Yên Nhi lướt nhìn Đỗ Hồng Tuyết rồi đi lên gác.

Đỗ Hồng Tuyết đã tỉnh táo lại từ cơn đau, cô ta trơ mắt nhìn Nhạc Yên Nhi rời đi, từng bước giẫm trên bậc thang, điệu bộ như vừa thắng trận.

Chết tiệt!

Vì sao cô ta lại như thế?

Đỗ Hồng Tuyết siết chặt nắm đấm, dù bàn tay đau đến tận tâm can nhưng cơn đau không khiến phẫn nộ của cô ta giảm bớt.

Nhất định Nhạc Yên Nhi sẽ phải trả giá đắt, nhất định!

Nhạc Yên Nhi dẫn theo một người giúp việc ôm ảnh về phòng ngủ, người giúp việc định vào thì bị cô cản lại:

- Đưa cho tôi, tự tôi mang vào.

Người giúp việc đặt đồ xuống rồi đi khỏi đó.

Đã không còn ai bên cạnh, Nhạc Yên Nhi cảm thấy trống rỗng, khí thế mạnh mẽ giả vờ khi nãy đã biến mất bảy, tám phần.

Cô biết Dạ Đình Sâm đang ở trong.

Khi đối mặt với Đỗ Hồng Tuyết, cô có thể mạnh mẽ như trâu, nhưng trước mặt Dạ Đình Sâm, cô không biết thành thỏ đã may mắn lắm rồi.

Nhạc Yên Nhi hít sâu mấy lần rồi mới mở cửa, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm đang đứng cạnh giường, xem sách của cô.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn không ngẩng đầu lên mà lạnh lùng hỏi:

- Cô có bầu?

- Không, trước đây luôn bận rộn, chúng ta không có tạo người, sao có bầu được? Em chỉ muốn có một đứa bé thôi, tìm thầy bói hỏi quẻ, đại sư bảo phải treo nhiều ảnh trẻ nhỏ trong nhà, tâm thànhChương 517: Ai Bảo Tôi Sẽ Ly Hôn?

Nhạc Yên Nhi bắt đầu nói dối.

Sau đó, cô bước tới, mang tất cả sách đặt vào túi, kể cả quyển trên tay Dạ Đình Sâm.

Lúc này, hắn mới lạnh lùng nhìn cô, cô cười xán lạn, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm.

- Nhạc...

Hắn ấp úng nói tên cô.

Nhạc Yên Nhi nhận ra, cô nói trước:

- Em là Nhạc Yên Nhi, anh không nhớ em cũng được, anh chỉ cần biết mình có vợ là được rồi. Và em chính là vợ hợp pháp của anh.