Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn hắn, vẫn chưa thể tin được.
- Dù tôi muốn ly hôn với cô nhưng sẽ không dùng cách hèn hạ như tạo áp lực dư luận. Tính cách cô ra sao dù tôi không rõ lắm nhưng… tôi tin cô là một cô gái tốt, ít nhất cũng đủ tốt để khiến tôi rung động, nếu không trước đây tôi cũng sẽ không lấy cô làm vợ.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Nhạc Yên Nhi, ánh mắt đen thẫm, như đêm tối huyền ảo.
Dùng Dạ Đình Sâm trước kia, để nói ra lời thật lòng của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau…
Trái tim Nhạc Yên Nhi đập rộn ràng.
Mãi sau cô mới nở một nụ cười chân thành, rất nhẹ, cũng rất đẹp.
- Cảm ơn anh, dù anh đã quên em nhưng lòng tin của anh đối với em… rất quan trọng. Không cần biết sau này chúng ta có ly hôn hay không em đều chấp nhận, chỉ cần anh tin mình đã từng rung động trước em là đủ rồi, còn lại cứ giao hết cho em, em sẽ cố gắng làm thật tốt.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm như thể cũng run lên, nói chuyện đã có chút khó khăn:
- Cô… yêu tôi lúc trước vậy sao?
Trong lòng Nhạc Yên Nhi ngập đầy xót xa, thế nhưng cô vẫn cười bảo:
- Đúng thế, em yêu anh như thế đấy, vì trước đây tình yêu của anh dành cho em so với tình yêu của em với anh bây giờ còn nhiều hơn rất nhiều. Có lẽ đến ông trời cũng chướng mắt em, thế nên giờ em đang phải trả nợ đây.
Dạ Đình Sâm im lặng lắng nghe, lát sau mới lên tiếng:
- Nhạc Yên Nhi, tôi rất muốn nhớ ra cô nhưng nếu tôi nhớ được cô thì sẽ làm tổn thương đến Y Bạch, tôi không thể làm cô ấy bị tổn thương được nữa. Thế nên không cần biết giữa hai ta đã từng có chuyện gì, đến giờ… Cũng chấm dứt đi thôi!
Mấy từ cuối cùng, từng từ từng từ đều khiến Nhạc Yên Nhi tan nát cả cõi lòng.
Bỗng nhiên cô chợt nhận ra, bản thân đã xem nhẹ một việc rất quan trọng, đó là Mạnh Y Bạch năm xưa đã vì Dạ Đình Sâm mà trả giá lớn thế nào.
Nếu không do hắn cô ấy cũng sẽ không bị Anjoye bắt cóc, càng không bị người ta ngược đãi đến mức phải nhảy xuống biển tự sát, để đến tận bây giờ cả hai mới gặp lại nhau.
Những gì Dạ Đình Sâm nợ cô ấy mãi mãi không thể trả hết được.
Thế nhưng chính cô cũng từng cho họ một cơ hội, khi đó cô muốn trở về thành phố A nhưng cuối cùng lại bị Dạ Đình Sâm ngăn cản.
Hắn đã chọn cô, nhưng tại sao… giờ lại quên đi cô.
Mắt đỏ hoe, cô nói:
- Dạ Đình Sâm, em biết anh không đành lòng làm tổn thương Mạnh Y Bạch, thế nhưng anh nhẫn tâm làm tổn thương em sao? Chẳng lẽ em đang bị trừng phạt đúng tội sao? Anh quên em cũng được, nhưng có thể đừng tuyên án tử hình cho em sớm thế được không, tim em đau lắm.
Giọng cô rất nhỏ, mang theo ý cầu xin khó cưỡng. Trái tim Dạ Đình Sâm cũng mềm cả lại.
Nhưng nếu càng yếu đuối sẽ càng nguy hiểm đối với cô.
Hắn nhất định phải mạnh mẽ rời xa cô, phải để người kia nhìn xem thật rõ, nếu không chắc chắn không thể nào đưa cô rời xa nơi nguy hiểm này được.
Hắn không đòi ly hôn ngay lập tức chính là để Đỗ Hồng Tuyết xem, cố ý cho người sau lưng cô ta có thể đánh giá rõ ràng. Thậm chí để người ngoài cảm thấy cô đã không còn quan trọng với hắn, hoàn toàn không có giá trị lợi dụng gì nữa.
Chỉ có cách đó mới có thể khiến Nhạc Yên Nhi rời xa hẳn được nơi này.
Nhìn khuôn mặt đáng thương của cô, lông mi vẫn còn vương nước mắt, từng giọt lăn dài trên gò má, thiêu đốt trái tim hắn.
Rõ ràng vô cùng đau lòng, thế nhưng hắn lại chỉ có thể tỏ ra lạnh lùng.
Làm tổn thương cô cũng là làm đau chính mình.
Nhạc Yên Nhi duỗi đôi tay nhỏ bé ra, muốn nắm ống tay áo của hắn, nhỏ nhẹ cầu xin hắn, không chừng hắn sẽ thấy cô tội nghiệp mà thương xót.
Thế nhưng… không được!
Hắn đứng phắt dậy, không chần chừ.
Dạ Đình Sâm rất cao lớn, vừa đứng dậy đã che cả bóng đèn trên đỉnh đầu khiến chỗ cô ngồi chỉ còn lại bóng tối u ám lạnh lẽo vây quanh.
- Dạ Đình Sâm…
Cô thì thầm tên hắn, nhớ kỹ bằng tất cả tình yêu của mình.
- Nhạc Yên Nhi, đã tới nước này mong cô đừng cố gắng chen vào giữa tôi và Y Bạch nữa, đừng làm tôi thêm căm ghét cô.
Nói xong hắn không nhìn cô thêm nữa mà quay đi như thể vứt bỏ một con thú nuôi đã hết yêu thích, chỉ để cho cô một bóng lưng lạnh lùng.
Hắn… cứ thế đi rồi.
Cô ráng sức nắm chặt tay, móng tay cũng cắm sâu vào da thịt.
Cố gắng để nước mắt không rơi, nhưng trái tim… thật sự đau đớn quá.
Mà Dạ Đình Sâm bỏ đi cũng đang rất nóng ruột.
Lúc này, trước cửa sảnh tổ chức tiệc một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ đang bước thẳng vào trong, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.
- Thưa cô, xin cô cho chúng tôi xem thiếp mời ạ!
- Thiếp mời á? Tôi không có, tôi đến cùng chủ tịch Dạ!
Đỗ Hồng Tuyết tức tối gắt lên.
- Ngại quá, cô không thể vào trong được.
Bảo vệ nghiêm túc đáp.
Nghe thế đôi mắt hạnh của cô ta trợn trừng lên.
- Các người có biết tôi là ai không hả? Biết tôi có quan hệ thế nào với chủ tịch Dạ không? Các người dám ngăn tôi hả?
Mặt cô ta đỏ bừng, lớn giọng quát lên.
- Thưa cô, nếu cô không có thiếp mời chúng tôi không thể để cô vào trong được, mong cô thứ lỗi.
- Các… các người không ngại đắc tội với người khác hả?
Cô ta tức tối đe dọa.
Vừa nghe thế bảo vệ cửa cũng có chút do dự.
Dù sao cô ta cũng luôn miệng bảo có quan hệ với Dạ Đình Sâm, mà Dạ Đình Sâm là người thế nào chứ, hắn chỉ cần dậm chân một cái là đủ để cả thành phố A này cũng rung chuyển rồi.
Bảo vệ chần chừ xong nghĩ một lát mới đưa ra đề nghị:
- Nếu cô đã là bạn của chủ tịch Dạ vậy cô có thể gọi cho ngài ấy không? Nếu ngài ấy đảm bảo thì cô có thể vào trong được.
Nghe thế Đỗ Hồng Tuyết lại tỏ ra rất khó xử.
Thật ra cô ta đã biết Âu Thị sẽ mở tiệc, cũng đã chuẩn bị để đi cùng Dạ Đình Sâm, nhưng dường như Âu Duyên Tây không ưa cô ta nên mới đưa thiếp ghi rõ mời Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi.
Hơn nữa lúc đó cũng có truyền thông xuất hiện, tuy họ sẽ chỉ có thể ở ngoài cửa nhưng nếu chụp được ảnh cô ta và Dạ Đình Sâm ở cùng nhau chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của hắn.
Thế nên cô ta chỉ đành nén lại căm phẫn, giả bộ như thoải mái để Dạ Đình Sâm hoàn thành nghĩa vụ.
Thế nhưng thời gian trôi qua từng giây, chậm rãi khiến cô ta nôn nóng.
Cô ta tin Dạ Đình Sâm nhưng không hề tin Nhạc Yên Nhi, ai biết con đàn bà kia có nghĩ ra cách gì quyến rũ Dạ Đình Sâm nhà cô ta không?
Càng nghĩ càng lo, thế nên cô ta mới chạy tới đây, nhưng cuối cùng lại bị ngăn ngoài cửa.
Nếu giờ gọi điện cho Dạ Đình Sâm thì chẳng phải hình tượng hiền lành ngoan ngoãn của cô ta sẽ tan vỡ sao?
Đó là lý do mà cô ta cứ lưỡng lự mãi, vừa lo chuyện bên trong, vừa lo cho hình tượng của mình.
Trong lúc cô ta đang nghĩ ngợi thì bên tai lại vang lên giọng nói đáng sợ mà quen thuộc kia.
- Ôi này, bóng lưng này quen quá đi! Giống với người phụ nữ trước kia ở cạnh tôi thế nhỉ!