Nhạc Yên Nhi cứ như không nghe thấy cô ta nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bản hợp đồng.
Bên B... Dạ Đình Sâm.
Mấy từ này làm bỏng mắt cô.
Cuối cùng cô đau khổ nhắm mắt lại, đẩy bút ra rồi nói:
- Xin lỗi, tôi không ký được.
- Mày! Nhạc Yên Nhi, mày muốn gì hả. Hợp đồng chia tài sản đã làm theo ý mày rồi, mày phải biết một vừa hai phải thôi chứ! Cái nhà đó mày không về được nữa rồi, lẽ nào vẫn muốn quấn lấy Dạ Đình Sâm hả?
Dht tức giận đập mạnh lên bàn một cái.
Nhạc Yên Nhi ngước mắt, thản nhiên đáp:
- Tôi không thể nhường chồng cho cô được, tôi cũng cần nghĩ cho mình chứ, nếu tôi buông thay để hai người kết hôn thì tôi... làm thế nào đây?
Cô vốn muốn nói con mình phải làm sao? Nhưng vì không để dht biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này nên cô cứng rắn nuốt lại câu cuối.
Dht nheo mắt:
- Nhạc Yên Nhi, mày đừng không muốn rượu mời mà lại thích rượu phạt, tưởng tao không làm gì được mày sao? Chuyện này Đình Sâm đã giao cho tao rồi, dù mày không ký thì cũng chẳng gặp được anh ấy đâu!
- Nhạc Yên Nhi là con dâu nhà họ Dạ chúng tôi, con bé muốn thấy chồng mình mà cần người ngoài phải đồng ý sao.
Đúng lúc này đằng sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng và uy nghiêm.
Nghe thấy giọng quen nên Nhạc Yên Nhi kinh ngạc quay lại nhìn.
Là phu nhân Minh Tú.
Vừa nhìn là biết bà mới xuống máy bay, vệ sĩ đằng sau vẫn còn kéo theo hành lý của bà.
Phu nhân Minh Tú chậm rãi tháo kính râm, đôi mắt lạnh lùng dừng trên người dht.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng ấy cô ta không khỏi cau mày.
Thấy bà đến là cô ta đã biết chuyện không hay rồi, đương nhiên cô ta biết người mẹ chồng tương lai này khó tính thế nào, nếu không có việc quan trọng thì cô ta không muốn phải đối mặt với bà khi chưa xong hết mọi chuyện.
Dht tươi cười chào đón:
- Chào dì ạ.
- Cô Đỗ, hãy gọi tôi là bà Dạ hoặc phu nhân Minh Tú cũng được.
Bà thản nhiên cắt lời cô ta.
Câu này khiến dht nghẹn họng.
Nhạc Yên Nhi cũng đã đứng lên, cô không biết mình nên đổi gọi bà là mẹ hay thế này, cuối cùng cô nhỏ giọng hô:
- Phó...
Vừa nói được một từ thì đã bị bà cười mắng:
- Lần trước gọi điện gọi ta thế nào?
- Mẹ.
Nhạc Yên Nhi lễ phép hô lên.
Dht nghe cái xưng hô này trong lòng rất khó chịu, đến Dạ Đình Sâm cũng không gọi phu nhân Minh Tú là “mẹ” là đủ biết hai người không hợp tới mức nào rồi, chỉ là không ngờ bà lại để Nhạc Yên Nhi gọi mình là “mẹ” như thế, lẽ nào bà đã chấp nhận người con dâu này ư?
Mà cô ta đến một tiếng “dì” cũng không được gọi, thế nên nỗi căm hận của cô ta với Nhạc Yên Nhi lại như sâu hơn.
Phu nhân Minh Tú nhìn tờ hợp đồng trên bàn rồi giơ tay xé tan nó trước mặt dht.
- phu nhân Minh Tú, bà đang...
Cô ta trợn trừng mắt nhìn đống giấy rơi dưới đất nhưng lại không dám ngăn cản.
- Con bé là con dâu nhà họ Dạ chúng tôi, sao chuyện ly hôn với con trai tôi phải đợi một người ngoài như cô xen vào?
Bà lạnh lùng chất vấn cô ta.
Sắc mặt dht thay đổi, cô ta cắn môi nói:
- Phu nhân, đây là ý của con trai bà. Hơn nữa anh ấy đã không còn yêu Nhạc Yên Nhi rồi, ly hôn là tốt nhất với anh ấy!
- Tốt với con trai tôi hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm con dâu tôi thôi! Yên Nhi, chúng ta về đi.
Bà nắm tay Nhạc Yên Nhi rồi kéo cô đi, nhưng cô không hề động đậy.
- Sao thế?
Do dự một lát cô mới nói:
- Con không có chìa khóa, không mở cửa được đâu.
- Nó dám làm thế với con à?
Cô chỉ nói một câu nhưng phu nhân Minh Tú cứ như đã hiểu hết những khổ sở mà cô phải trải qua rồi.
Thằng nhóc kia còn dám để cô ấm ức tới mức này sao!
Bà cau chặt mày, trong giọng nói đã khó nén tức giận:
- Được lắm, gan nó đúng là lớn, ta muốn xem thử có phải người mẹ này nó cũng định nhốt ở ngoài luôn không!
Xong bà kéo Nhạc Yên Nhi đi thẳng.
Dht sốt ruột nhìn họ đi nhưng không có cách nào, cuối cùng chỉ đành chạy theo.
Phu nhân Minh Tú đưa Nhạc Yên Nhi về biệt thự, bà không ấn chuông mà ngang ngược hỏi thẳng trợ lý bên cạnh:
- Đội thi công tới chưa?
- Thưa phó chủ tịch, họ đến rồi ạ.
Phu nhân Minh Tú nhỏ giọng bảo:
- Phá hết cửa cho tôi!
- Mẹ ơi, này...
Nhạc Yên Nhi thấy thế thật sự không dám tin bà lại cứng rắn tới mức này.
- Ta muốn thử xem thằng nhóc kia gan lớn tới đâu, còn dám chặn ta ngoài cửa sao! Yên tâm, hôm nay đã đến thì không giải quyết xong chuyện của con mẹ chưa đi đâu.
Bà vỗ tay cô coi như an ủi.
Nhạc Yên Nhi không ngăn được bà, chỉ có thể mở to mắt nhìn đội thi công lấy dụng cụ, bắt đầu phá cửa mà thôi.
Hệ thống chống trộm kêu inh ỏi, may mà quanh đây không có nhà nào khác nếu không chắc chắn họ sẽ báo cảnh sát mất rồi.
Người trong biệt thự cũng đã phát hiện ra, quản gia Thẩm chạy tới đầu tiên, vốn còn đang giận dữ nhưng vừa thấy phu nhân Minh Tú là ông đã mềm cả người vì sợ.
- Phu nhân...
Dù đã lớn tuổi nhưng thấy phu nhân Minh Tú thì ông vẫn rất lễ phép cúi chào:
- Phu nhân, sao lại làm lớn chuyện thế ạ, để tôi mở cửa cho phu nhân vào.
Bà chỉ hừ lạnh:
- Quản gia Thẩm, tôi thấy ông già đến lú lẫn rồi, còn không phân biệt được ai mới là bà chủ của cái nhà này sao?
- ...
Ông không biết nói làm sao nữa, không thể trái ý thiếu gia, phu nhân càng không, một ông già như ông bị kẹp giữa họ đúng là khổ không nói lên lời!
Ông không dám nói nữa, vội vàng mở cửa rồi cho người gọi báo với Dạ Đình Sâm.
Thấy cửa đã mở nhưng phu nhân Minh Tú cũng không bảo người dừng lại, họ mạnh mẽ tháo cửa sắt khắc hoa bên ngoài biệt thự xuống.
Hai mẹ con vừa vào cửa chính thì phu nhân Minh Tú lại để Nhạc Yên Nhi thử mở khóa, thấy vẫn không được bà mới ra hiệu cho bên thi công, họ lập tức lao vào phá nốt cánh cửa này.
Quản gia thấy thế suýt thì khóc rống lên, nhưng ông không dám chống đối phu nhân Minh Tú nên chỉ đành tùy ý bà.
Vốn là Nhạc Yên Nhi tưởng phá xong cửa thì phu nhân Minh Tú sẽ dừng tay nhưng không ngờ bà vẫn chưa hài lòng, còn thay hết tất cả cửa lớn nhỏ trong biệt thự mới thôi.
- Con ả đó không phải không cho con vào nhà sao, ta không muốn cho nó vào ấy chứ! Ta muốn xem thử cái nhà này có theo ý ta nữa không đây!