Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 556



- Thật à, vui quá, thế tôi sẽ đưa hai phần tiền mừng luôn!

Nhạc Yên Nhi thật sự vui mừng.

Trần Lạc cũng lấy thuốc xong đi lên, thấy cô đang vui vẻ nói chuyện điện thoại thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô vẫn chưa biết chuyện gì hết.

- Chúng ta về thôi, ở đây lâu quá sẽ không kịp về làm bữa trưa cho chủ tịch mất.

Cậu ta lên tiếng nhắc nhở.

Trần Lạc cũng hiểu nếu cứ nấn ná đến khi đám truyền thông tới thì phiền rồi.

Nhạc Yên Nhi nghĩ cũng đúng nên nói với người đầu kia:

- Tôi tắt máy đây...

- Đừng tắt, em muốn bàn với chị đặt tên cho đứa bé, chị cứ ở đó chờ em.

Anjoye kêu to lên.

- Cậu biết tôi ở đâu à?

Cô còn chưa nói hết thì anh ta đã tắt máy mất rồi.

Thấy cô nói chuyện xong thì Trần Lạc làm như vô tình cầm máy hộ cô rồi lặng lẽ nhấn tắt chuông.

Cậu ta nhìn lướt màn hình, vừa để im lặng một cái là đã có người gọi đến.

Trần Lạc thản nhiên bảo:

- Dùng di động nhiều sẽ không tốt cho em bé, chúng ta vào xe trước đi.

Nhạc Yên Nhi cũng không thấy có điểm gì kỳ lạ.

Họ vừa định vào thang máy thì trong hành lang lại đột ngột vang lên tiếng của Anjoye.

- Đã bảo ở yên đó chờ em mà, sao không nghe gì hết hả!

Anh ta vừa thở hổn hển vừa ra khỏi cầu thang bộ.

Vừa rồi thang máy đã đóng nên anh ta chỉ còn cách đi thang thoát hiểm.

Nhạc Yên Nhi thấy anh ta thì rất kinh ngạc, nghi ngờ hỏi:

- Cậu tới làm gì thế?

- Bàn chuyện con em đặt tên là gì. Trần Lạc, cậu không thể đưa chị ấy ra thế được, gọi y tá đến đổi quần áo đi, rồi cậu đưa y tá ra còn tôi dắt chị ấy đi đường khác. Họ tới nhiều lắm rồi.

Trần Lạc nghe thế là biết Anjoye tới giúp mình, lúc này cậu ta cũng không còn cách nào khác, vì đảm bảo an toàn cho Nhạc Yên Nhi nên cậu ta làm mồi nhử là tốt nhất.

- Vâng, thế làm phiền Nhị thiếu rồi.

Trần Lạc nhanh chóng vọt vào một phòng bệnh rồi cho y tá ít tiền, nói rõ mục đích của mình. Cô bé y tá thấy cậu ta đẹp trai thế nên đồng ý ngay lập tức.

Nhạc Yên Nhi vẫn ngơ ngẩn chưa hiểu gì, cô không ngừng hỏi:

- Hai người đang nói gì thế? Ai đến rồi, sao tôi lại phải đổi quần áo với y tá?

Nhưng không có ai đáp lại, cô bị Anjoye bắt thay đồ, còn đeo một cái khẩu trang kín mít rồi bị đưa đi theo thang máy chuyên dụng cho nhân viên xuống dưới.

Xe Trần Lạc đỗ trong gara còn xe anh ta thì dừng ngay ngoài cổng.

Anjoye dắt cô ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa là cô đã thấy không khí có vẻ kỳ lạ, bởi vì bên ngoài đỗ rất nhiều xe công vụ, dấu hiệu trên đó cho thấy đều là xe của đám phóng viên nhà báo.

Cô thấy không ít phóng viên vội vàng lao vào bệnh viện, dường như có tin tức gì đó khẩn cấp vậy.

Cô muốn hỏi thử nhưng lại thấy Anjoye nhỏ giọng bảo:

- Đừng để ý, đi nhanh thôi.

Em biết chị có rất nhiều câu hỏi, nhưng chị chỉ cần biết em sẽ không hại chị là được rồi, xin hãy tin em!

Đôi mắt hồ ly nhìn cô không chớp, lòng Nhạc Yên Nhi chợt mềm nhũn đi.

Cô đồng ý tin anh ta, vì cô biết Anjoye không phải là người xấu.

Lúc này cô rất bình tĩnh vì đã đoán được đám phóng viên tới bệnh viện chắc chắn có liên quan tới mình rồi.

Quả nhiên.

Lúc đi qua hai phóng viên thì bất ngờ nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện của họ.

- Không ngờ Bạch Nhược Mai vừa xuất hiện lại có tin quan trọng như thế, tự mình vạch mặt một bí mật lớn nữa chứ. Quả là chuyện lớn nhất thành phố A rồi!

- Đúng rồi, ai mà ngờ Lâm Đông Lục nhìn nhã nhặn thế nhưng lại đối xử với vợ mình như thế nhỉ?

- Mà cái cô Nhạc Yên Nhi kia cũng không biết xấu hổ cơ, đã lấy người chồng giỏi giang thế rồi mà vẫn còn đứng núi này trông núi nọ, thông đồng với họ Lâm nữa là sao?

- Nón của Dạ thiếu lần này đúng là xanh mét rồi!

Nhạc Yên Nhi khựng lại, nếu không có Anjoye kéo chắc cô đã không bước nổi nữa.

Họ nói gì mà cô nghe không hiểu nổi vậy.

Cô bị Anjoye kéo lên xe, lúc sờ túi áo định lấy điện thoại ra xem thì mới phát hiện máy của mình bị Trần Lạc cầm đi rồi.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì, phóng viên đang nói gì thế?

Nhạc Yên Nhi run rẩy hỏi.

Sắc mặt Anjoye cũng rất khó coi, nhưng anh ta không kịp nói nhiều mà chỉ bảo:

- Đi khỏi đây đã, đến một nơi không có bất cứ phóng viên nào tim được chị. Trên đường em sẽ kể cho chị nghe mọi chuyện.

Anh đạp ga, chiếc xe rất nhanh đã lao ra ngoài.

Tới khi lên đường lớn rồi anh ta mới đưa di động ra, mở trang đầu tiên rồi đẩy sang cho Nhạc Yên Nhi xem tin tức buổi sáng.

Bạch Nhược Mai cứ như từ trên trời rơi xuống, lấy danh nghĩa công ty nhà họ Bạch để mời họp báo, phóng viên chỉ nghĩ là một cuộc họp báo về kinh tế bình thường nhưng không ngờ cô ta đột nhiên xuất hiện, cầm theo chứng nhận của bác sĩ, tố cáo chồng mình là Lâm Đông Lục có những hành xử tàn nhẫn với bản thân.

Quanh quẩn trong xe đều là tiếng than thở khóc lóc của Bạch Nhược Mai, lên án hành vi của chồng mình, vì cô ta phát hiện gian tình của chồng và Nhạc Yên Nhi cô thế nên Lâm Đông Lục mới nhốt cô ta vào viện tâm thần để ngược đãi.

Còn nói cô yêu thầm Lâm Đông Lục nhiều năm, rồi mang tất cả những chuyện xấu hổ của cô thời gian trước phơi bày ra ánh sáng.

Đầu đề rất chói mắt.

“Hành trình tình yêu không muốn ai biết của phu nhân chủ tịch LN, không ngờ lại theo đuổi một người có vợ nhiều năm!”

“Phân tích quá trình lên cao của phu nhân chủ tịch LN!”

“Người đẹp thuần khiết thì ra lại là kẻ tâm cơ?! Nhạc Yên Nhi được bầu là trà xanh biểu số một giới giải trí!”

...

Đầu đề đều được viết hoa, câu văn kích động, dòng chữ màu đen như những lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ cắm vào lòng Nhạc Yên Nhi.

Những tin nhắn của cô và Lâm Đông Lục một năm trước đều được đưa ra, chuyện cô khóc lóc cầu xin, còn dọa nhảy lầu cũng được đưa ra ánh sáng.

ảnh chụp mờ ám của hai người cũng bị tung lên mạng.

Có ảnh cô không biết bị chụp lại lúc nào.

Rất nhiều ảnh, có tại nước Anh, cũng có tại thành phố A, vài ảnh cô vẫn còn nhớ rõ.

Có ảnh Lâm Đông Lục đứng nói chuyện với cô trước cửa siêu thị rồi ảnh đưa cô về nhà.

Rất nhiều...

Không thể đếm xuể.

Mọi người vừa mắng cô là đồ đê tiện vừa bày tỏ thương thay do Dạ Đình Sâm.

Nhạc Yên Nhi xem hết bài post rất dài này và clip dài mười phút xong thì cứ như tượng gỗ, lặng im không nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đã mất màu máu, dưới ánh mặt trời trông cô càng thêm tái nhợt, yếu ớt.

Cô không thở nổi, trái tim như bị một tảng đá lớn đè lên, đau đến chết lặng.