- Xin lỗi, chủ tịch Dạ, anh có thể chú ý tới hình tượng cao quý của mình không?
- Em gọi anh là gì?
Giọng Dạ Đình Sâm lạnh hẳn, hắn không hài lòng với xưng hô này.
- Chủ tịch Dạ!
Nhạc Yên Nhi ra vẻ vô tội, cô biết rõ còn cố tình nói, bộ dáng hồn nhiên ngây thơ khiến tim người ta run lên.
Dạ Đình Sâm cũng run lên.
Nhưng hắn run vì giận.
Chết tiệt, làm sao hắn lại quên chuyện mình đã ly hôn với cô nhóc này, bây giờ cô không còn là con dâu nhà mình nữa!
- Mai chúng ta về thành phố A, đăng ký kết hôn lại đi.
- Chủ tịch Dạ, anh nghĩ cho sức khỏe của mình trước đi, về phần hôn nhân của em thì nói sau, dù sao độc thân là có thể ngủ... có thể cưa đủ loại đàn ông, em không nên nhảy vào nấm mồ hôn nhân làm gì!
Nhạc Yên Nhi cười sung sướng, thấy Dạ Đình Sâm giận dữ, cô cảm thấy một tháng đau khổ của mình đã không còn.
- Yên Nhi, anh sai rồi, về sau em muốn tra tấn anh thế nào cũng được, nhưng nếu em không chịu kết hôn thì chỉ có khả năng là anh chết thôi.
Giọng hắn rất kiên định.
Nhạc Yên Nhi cuống lên, cô nhíu mày, lườm hắn:
- Nói vớ vẩn gì đấy? Mau ăn cái gì để bịt miệng đi!
Dạ Đình Sâm cảm thấy ấm áp.
Cảm giác có cô bên cạnh thật tuyệt.
Sáng sớm hôm sau, phu nhân Minh Tú đã tới, bà nhíu mày, sắc mặt nặng nề, dường như bà đã đoán được sức nặng của chuyện sắp tới.
Bà vào phòng bệnh của Dạ Đình Sâm và khá ngạc nhiên khi không thấy Nhạc Yên Nhi.
- Cô ấy đi chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, không nghe được chúng ta nói chuyện đâu.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói.
- Vậy thì tốt, chuyện kia giấu được bao lâu thì giấu, nhìn cậu không còn nguy hiểm nữa, ta cũng an tâm.
Phu nhân Minh Tú thở dài.
- Không cần tôi nhiều lời, hẳn phó chủ tịch cũng biết mục đích tôi tìm bà hôm nay. Những việc xảy ra ở thành phố A thì bà cũng thấy rồi đấy, hẳn là bà cũng hiểu.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói.
Sắc mặt phó chủ tịch trở nên khó coi, nhất là khi Dạ Đình Sâm nói toạc ra như vậy, bà đã đoán ra một người. Lúc này, bà nhíu mày chặt hơn.
Đúng là đoán ra nhưng lại không muốn tin.
Cuối cùng, bà bất đắc dĩ gật đầu:
- Cậu nói em trai ta?
- Ngoài ông ta ra, tôi thấy không còn người nào thích hợp hơn. Chuyện bà và Lâm Viễn Đường ở bên nhau ba năm là chuyện rất ít người biết. Năm đó, Nhạc Dĩnh trộm cơ mật của gia tộc đưa cho Cố Văn Sinh đã làm nhà họ Nhạc tổn thất nặng nề, nhà họ Cố thì lại phất lên, nhà họ Lâm hưởng lây, có được một mối hợp tác với nhà họ Nhạc ở Hương Cảng nên mới biết tin tức bí mật của họ. Lâm Viễn Đường cần tài chính để giúp bà nên đã bán tin cho Cố Văn Sinh, giúp ông ta tránh khỏi điều tra của nhà họ Nhạc, dù sao trụ sở chính của nhà họ Nhạc cũng ở Hương Cảng, họ không quen thuộc với thành phố A, vậy nên mới không tìm được mẹ con Nhạc Yên Nhi dù đã trải qua nhiều năm.
Tôi đã nghĩ rất lâu, người biết chuyện khi xưa trừ bà và Lâm Viễn Đường thì chỉ có tôi. Sau này, tôi mới nhận ra mình bỏ sót một người, chính là cậu. Thật ra bà cũng nhận ra nhưng chỉ dám nghi ngờ mà không dám khẳng định, dù sao cậu cũng không khỏe, luôn phải chữa bệnh ở nước ngoài, rõ ràng không có khả năng làm chuyện như vậy, thế nên bà mới không nói cho tôi.
Đối phương hiểu rõ hành động của bà, biết bà chỉ tạm thời yên lặng nên mới đẩy nhanh tốc độ, cố ý tìm cơ hội bắt cóc Anjoye. Mục đích của hắn rõ ràng là muốn tôi chết. Cũng giống như khi trước đã hãm hại cha tôi, hắn cố ý sắp đặt một tai nạn ngoài ý muốn, như vậy sẽ giải quyết được tất thảy, kết quả tốt nhất là giá họa được cho Anjoye đã giết tôi, khiến nội bộ của chúng ta tan rã.
Dạ Đình Sâm bình tĩnh nói, giọng hắn không có bất cứ cảm xúc nào.
Phu nhân Minh Tú nghe xong cũng giật mình, tuy đoán được kết quả nhưng bà không muốn thừa nhận, mãi cho tới lúc này, khi sự thật bị Dạ Đình Sâm nói ra.
- Đó là em trai ta, ta với nó lớn lên bên nhau, nó không có khả năng làm thế!
Bà không muốn thừa nhận.
- Vậy phải hỏi cậu mới biết được, nếu phó chủ tịch không chịu được thì cứ để tôi giải quyết. Chuyện này liên lụy rất nhiều người, thậm chí là cả việc của mẹ Yên Nhi cách đây mười mấy năm, tôi không muốn để cô ấy đau lòng. Thậm chí chuyện này còn có thể liên lụy tới Tinh Tinh, dù sao nó cũng là trẻ con, tôi sẽ bảo đảm bí mật.
Chỉ khi nhắc tới Nhạc Yên Nhi, khuôn mặt hắn mới trở nên dịu dàng.
Hắn lựa chọn ly hôn với Nhạc Yên Nhi, một phần là vì an toàn của cô, phần còn lại chính là không muốn cô biết những chuyện năm xưa.
Hắn sợ cô tổn thương, vậy nên hắn thà lừa cô.
Phu nhân Minh Tú lên tiếng:
- Ta hiểu rồi, chuyện này ta sẽ giải quyết.
Dù sao đó cũng là em trai ruột của bà.
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, không cần nghĩ cũng biết là Nhạc Yên Nhi.
Cô gõ cửa:
- Em vào được không?
- Vào đi.
Dạ Đình Sâm cười, nét mặt hắn cũng dịu xuống, trong đôi mắt đen là yêu chiều.
Nhạc Yên Nhi mở cửa, cô không bất ngờ khi thấy phu nhân Minh Tú.
- Mẹ, mẹ đến rồi, con nấu chút cháo, mẹ ăn chưa? Con có chuẩn bị bát cho mẹ đây, cùng ăn nhé.
Cô cười nói.
- Cùng ăn đi, sáng nay cô ấy mới nấu đấy.
Dạ Đình Sâm biết cô muốn gia đình ba người họ hòa thuận, có thể cùng nhau ăn một bữa, vậy nên hắn không muốn phụ ý tốt của cô.
Phu nhân Minh Tú định từ chối vì bà nghĩ Dạ Đình Sâm sẽ không đồng ý, chẳng ngờ hắn lại lên tiếng, vậy là bà gật đầu, che giấu cảm xúc rồi mới nói:
- May quá, mẹ chưa ăn sáng, cùng ăn với hai đứa đi.
Nhạc Yên Nhi vui vô cùng, cô vội vàng múc thêm một bát ra, đặt bên cạnh cho nguội rồi múc bát thứ hai. Khi thấy Dạ Đình Sâm định bưng bát đi, cô gõ đũa vào tay hắn, nói:
- Bát này là của mẹ, anh tranh cái gì?
Dạ Đình Sâm sững người, vì hắn rất ít khi ăn cơm cùng phu nhân Minh Tú, mà có ăn thì không khí cũng rất tệ, sớm muộn cũng sẽ có một người tức giận bỏ đi, thế nên hắn không để ý tới việc này.
Hơn nữa, hắn không định ăn trước, hắn chỉ định chuẩn bị cho Nhạc Yên Nhi thôi.
Nhưng cô đã nói vậy, hắn vội vàng đưa bát tới trước mặt phu nhân Minh Tú.
Sau đó, hắn lại bưng một bát khác lên, cẩn thận quấy đều cho bớt nóng, nếm một miếng, thấy đã vừa rồi hắn mới đặt trước mặt Nhạc Yên Nhi.
- Anh không uống sữa, em uống phần của anh đi, tốt cho sức khỏe.
Hắn nói.
- Biết rồi.
Phó chủ tịch yên lặng ăn, thấy hai người từng trải qua bao trắc trở giờ lại bên nhau, bà rất vui mừng, dường như thấy được hình ảnh mình năm đó.
Dạ Đình Sâm giống cha hắn như đúc, trước mặt người khác thì lạnh như băng, thế nhưng trước mặt người mình yêu lại dịu dàng vô hạn.