Nhạc Yên Nhi đi được một lát thì có tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên.
Bên ngoài là giọng Anjoye:
- Tôi đây.
- Vào đi.
Đã một tuần trôi qua, Anjoye càng lúc càng chín chắn, gương mặt yêu nghiệt đã không còn nụ cười trêu tức, cảm giác nặng nề hơn nhiều, hơn nữa anh vốn gầy, bây giờ trông còn tiều tụy hơn.
Dạ Đình Sâm thấy vậy thì nhíu mày:
- Sao lại thành thế này? Có chuyện gì à?
- Không.
Anjoye lắc đầu, né tránh câu hỏi này:
- Đỗ Hồng Tuyết nói kẻ đứng sau không đơn giản, dường như còn có người khác, cô ta nhất định phải gặp anh mới chịu nói, vậy nên tôi đưa cô ta tới. Anh muốn gặp không?
- Còn ai không?
Dạ Đình Sâm nhíu mày, nhớ tới những người áo đen được huấn luyện bài bản trong nhà xưởng lúc trước, ánh mắt hắn sầm xuống:
- Gặp đi.
- Được, người ở phòng 1304, anh xuống đi.
Dạ Đình Sâm vào phòng, trong phòng trống rỗng, chỉ có hai cái ghế, Đỗ Hồng Tuyết ngồi trên một ghế, sau lưng cô ta là một vệ sĩ.
Hắn vào phòng một mình, Đỗ Hồng Tuyết vừa thấy hắn thì kích động hẳn, cô ta muốn nhào qua nhưng bị vệ sĩ túm lại.
- Đình Sâm!
Cô ta kích động gọi, khuôn mặt hưng phấn khó nén:
- Sao anh lại mặc đồ bệnh nhân? Anh bị thương à? Có phải con khốn Yên Nhi với Anjoye làm hại anh không? Anh biêt không, em rất lo cho anh, em điên cuồng tìm anh ở thành phố A...
- Anjoye nói cô biết chuyện về kẻ đứng sau.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng cắt ngang lời cô ta, giọng nói bình thản.
Đỗ Hồng Tuyết sững sờ, vui sướng đọng lại trên mặt cứng ngắc, trông rất buồn cười.
- Đình Sâm, anh không lo cho em à? Anh không muốn biết mấy ngày này em trải qua ra sao ư? Em tìm anh rất vất vả, anh không an ủi em ư?
- Đỗ Hồng Tuyết, như lời Anjoye nói, tôi chưa bao giờ quên Nhạc Yên Nhi.
Hắn không muốn nói nhảm với cô ta nữa.
Lời này hời hợt nhưng lại là đau đớn thấu xương với Đỗ Hồng Tuyết.
Chưa bao giờ quên Nhạc Yên Nhi.
Ý anh ấy chính là từ đầu đến cuối, mình bị lừa?
Không!
Mình không tin!
- Nhất định là anh lừa em, em trả giá vì anh nhiều như vậy, từ mười năm trước tới nay, em vì anh mà nỗ lực sống, anh không phải kẻ bạc tình, tại sao lại đối xử với em như thế?
Đỗ Hồng Tuyết đau khổ gào lên, hoàn toàn không tin.
Dạ Đình Sâm thấy khuôn mặt cô ta thì chậm rãi nói từng chữ:
- Cô là Mạnh Y Bạch thật thì chắc chắn tôi không đối xử với cô như vậy.
- Anh, ý anh là gì?
Câu nói của hắn như sấm sét đánh vào lòng cô ta, làm cô ta hoảng sợ đến run rẩy.
Ý hắn là gì, Mạnh Y Bạch thật sự là mình mà!
- Mạnh Y Bạch là Hoa kiều, người Lạc Thành, có một cô em song sinh đã chết khi vừa sinh ra. Nhưng qua điều tra của tôi, đứa bé kia chưa chết. Sau khi nhà họ Mạnh chuyển viện, đứa bé đó sống lại, thế nhưng nhà họ đã ra nước ngoài, bệnh viện không liên lạc được, chỉ có thể đứa đứa bé tới viện mồ côi.
- Ý anh là em không phải Mạnh Y Bạch, em là em gái cô ta? Ôi, làm sao có thể thế được! Em có ký ức giống như đúc, chẳng lẽ điều này cũng làm giả được?
Đỗ Hồng Tuyết phì cười, cô ta như đang nghe được một câu chuyện hài hước, lắc đầu liên tục. Thế nhưng cơ thể cô ta đang run rẩy không ngừng.
- Joanna đã sắp xếp di vật của Mạnh Y Bạch giúp tôi, tôi phát hiện ra máy tính trước đây cô ấy đã dùng, trong đó có rất nhiều mail gửi cho cô, kể về những chuyện của cô ấy, hầu như ngày nào cũng viết. Cô ấy là cô gái sống nội tâm, không thích kể chuyện của mình, luôn yên lặng cố gắng. Ở bên tôi một năm, cô ấy không nhắc gì tới chuyện gia đình nhiều.
Thật ra, từ đầu tôi đã điều tra cô, hai người quả thực giống nhau như đúc, nhưng khi cô xuất hiện, mọi tư liệu về Mạnh Y Bạch đều bị tiêu hủy, rõ ràng là có người cố tình làm. Nếu cô thực sự là cô ấy, vậy thì đó là việc thừa. Hơn nữa, đối phương cũng đoán được nếu tôi tra ra cô không phải Mạnh Y Bạch thì cũng sẽ biết cô là em gái cô ấy, cô sẽ không bị nguy hiểm tới tính mạng. Vậy nên hắn đã bày ra nước cờ này, dùng cô để kiềm chế tôi thôi.
- Không, không thể nào! Tại sao em không có bất cứ ấn tượng gì về chuyện đó! Nếu em có chị gái, ngày ngày cô ấy gửi mail cho em, chẳng lẽ em lại không biết? Dạ Đình Sâm, anh có thể không yêu em nhưng anh không thể nói dối như vậy!
Đỗ Hồng Tuyết gào lên, cô ta giãy giụa muốn đứng dậy nhưng bị cản lại.
Cô ta không cản được việc hắn nói ra sự thực.
- Cô không biết thôi miên là gì à?
Ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn cô ta.
Đỗ Hồng Tuyết trợn mắt, không dám tin nhìn hắn.
Thôi miên.
Nhớ lại lần gặp gỡ kia, hắn nói có cách làm cô ta nhớ lại mọi việc, trong thời gian đó, cứ sau một giấc ngủ là cô ta lại cảm thấy mình nhớ thêm rất nhiều chuyện.
Chẳng lẽ mình bị thôi miên thật nên mới nghĩ mình là Mạnh Y Bạch?
Không, làm sao lại có chuyện hoang đường thế được!
- Hacker đã đột nhập vào máy tính cũ của cô, đúng là cô đã nhận được những mail kia. Mạnh Y Bạch thiện lương, đó là do hoàn cảnh tạo thành, còn cô, kể cả có khoác áo của cô ấy thì bản tính cũng không thể giống cô ấy được.
Đỗ Hồng Tuyết, cô ghen tị với Mạnh Y Bạch, cô không cam tâm mình kém cỏi, sau khi biết mình bị người nhà vứt bỏ, cô đã quen ăn nhờ ở đậu, biết Mạnh Y Bạch là chị mình, cô đọc mail của cô ấy, vì hận nên ký ức khắc sâu. Cô không cam tâm sinh muộn hơn cô ấy vài phút mà phải chịu cảnh bị vứt bỏ, trong tiềm thức cô, cô luôn mong mình là Mạnh Y Bạch.
Dạ Đình Sâm bình tĩnh nói ra sự thật, những lời này đâm vào thần kinh của cô ta.
Ngay từ đầu, hắn nghi ngờ hai người là một, mãi cho tới khi Anjoye nói một sự thật cho hắn biết, hắn mới tra ra điều đáng ngờ rồi nhờ Anjoye điều tra bối cảnh gia đình Đỗ Hồng Tuyết, sau đó biết sự thật.
- Dạ Đình Sâm, anh muốn khuyên em buông tay, muốn em hết hy vọng nên mới viện chuyện lừa em, đây không phải sự thật!
- Trí nhớ của cô là giả vì Anjoye không hề cưỡng bức Mạnh Y Bạch.
Nhắc tới điều này, mắt hắn lạnh đi, trong lòng cảm thấy tự trách và áy này.
Câu nói này làm Đỗ Hồng Tuyết kinh hoảng.
Cô ta muốn nói tiếp nhưng đã nhận ra chỗ kỳ lạ.
Cô ta nhớ rất rõ mọi việc, thế nhưng chỉ có bảy ngày trên biển lại cực kỳ mơ hồ, cô ta cho rằng đó là ký ức quá đau khổ nên mới bị lãng quên, không thể nhớ ra.
Bây giờ Dạ Đình Sâm nói thế, chẳng lẽ người thôi miên cũng không biết chính xác chuyện này, nên ký ức cô ta cũng mơ hồ sao?