Nhạc Yên Nhi cũng không ngờ hắn sẽ trả lời như thế.
Dạ Đình Sâm ôm cô đi qua mặt Julia, không hề quay đầu, một ánh mắt cũng không liếc cô ta, cứ thế đi thẳng một mạch.
- Arthur đâu rồi?
Cô nghĩ tới đứa trẻ kia, vẫn không thể nào cứng rắn nổi.
- Em đi rồi William sẽ thả nó ra thôi.
Ra đến cửa, vết máu vẫn còn rất rõ, kéo dài đến tận ngoài cửa sắt.
- Vừa rồi... có chuyện gì thế?
Cô vừa nói vừa run, không biết tại sao trong lòng cứ bồn chồn mãi không yên.
- Không có chuyện gì đâu.
Hắn thờ ơ đáp lời, sau đó để cô ngồi ghế phụ, còn mình sang bên ghế lái, điều khiển xe chạy đi.
Xe tiến thẳng về phía trước, biệt thự đằng sau càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn thấy gì nữa...
Hắn một tay lái xe, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhạc Yên Nhi, cứ như lo cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào ấy.
- Một tiếng nữa là đến nhà, em nghỉ trước đi không mệt đấy.
- Vâng.
Cô nhỏ giọng đáp, lúc này cô đang cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, còn những chuyện khác... cứ để sau này tính đi.
Cô kéo tay hắn đặt lên bụng mình, rồi nói:
- Sắp năm tháng rồi, bụng em cũng lớn hơn nhiều, giờ còn máy thai nữa, nhưng không rõ ràng lắm, đến tối con mới hay đá em.
- Em vất vả rồi.
Dạ Đình Sâm nói với vẻ đau lòng.
- Không vất vả gì, đây là con của chúng ta, em phải bảo vệ con bé thật tốt!
Nhạc Yên Nhi tươi cười rạng rỡ, sau đó cúi xuống nói:
- Mẹ đã bảo ba sẽ tới cứu chúng ta mà. Con xem đi, ba con đã tới thật rồi này!
Cô dịu dàng nói với đứa trẻ trong bụng một lát thì đầu óc cũng dần nặng trĩu, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ say lúc nào không rõ.
Dù thế cô vẫn nói mớ:
- Bé con... con lớn nhanh lên nhé, như thế ba người chúng ta sẽ càng hạnh phúc... Vui vẻ ở bên nhau...
- Chắc chắn rồi.
Dạ Đình Sâm khẳng định chắc nịch.
Một tiếng sau thì về tới nhà họ Dạ, mấy hôm nay Nhạc Yên Nhi đều ăn không ngon ngủ không yên, giờ có Dạ Đình Sâm bên cạnh nên cô mới được ngủ một giấc thoải mái nhất, khóe miệng cũng treo mãi nụ cười dịu dàng, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp đến mức không muốn tỉnh lại.
Hắn dịu dàng ôm cô lên, động tác thật cẩn thận, chỉ sợ làm cô tỉnh lại.
Ôm cô thẳng về phòng ngủ, hắn đắp chăn cho cô tử tế rồi mới ra ngoài.
Bởi vẫn còn có việc cần hắn giải quyết.
Sắc mặt hắn nghiêm túc hơn bao giờ hết, mắt phượng lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Bấm số điện thoại của Mike, nối được máy câu đầu tiên của hắn là lời chất vấn ác liệt:
- Rốt cuộc là đã có chuyện gì hả?
- Tôi không cho người trông chừng Nhị thiếu gia, cũng không ngăn cản cậu ấy hành động.
Mike im lặng giây lát, biết không thể giấu giếm được nữa nên mới trình bày thật ngắn gọn.
- Tại sao?!
- Nếu không xử lý cậu ấy thì chuyện ở công ty sẽ bị lộ, để quả bom hẹn giờ này lại chắc chắn sẽ khiến LN gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, chẳng thà dứt khoát một lần cho xong.
Mike tàn nhẫn nói ra suy tính của mình.
Nghe xong Dạ Đình Sâm hơi thở của Dạ Đình Sâm cũng trở lên hỗn loạn, lại nghĩ tới chuyện năm đó...
Sự thật về cái chết của cha hắn, đều phiền đến Mike rồi, quyết đoán lại tàn nhẫn, tất cả đều xuất phát từ lợi ích của tập đoàn!
- Thế nên ông quyết định hy sinh Anjoye sao, ông có biết cậu ấy vì ai mà chết không?
- Vì ai cũng không quan trọng, quan trọng là...
- Cậu ấy vì tôi mà chết!
Dạ Đình Sâm ngắt lời ông ta, hắn gằn từng chữ, giọng nói như từ địa ngục trồi lên, mang theo hơi thở chết chóc.
Đầu kia rơi vào trầm mặc.
Lâu sau Mike mới mở miệng:
- Tôi chỉ có thể làm thế.
- Sau này nếu mọi chuyện lộ ra có phải ông định hy sinh tôi như đã làm với cha tôi năm đó để bảo vệ LN không?
Lời vừa ra khỏi miệng đến chính hắn cũng kinh ngạc vì sự run rẩy hiếm có trong giọng mình.
Hắn vốn không sợ chết, nhưng giờ đây hắn lại bắt đầu thấy sợ hãi...
Nếu hắn chết Nhạc Yên Nhi sẽ ra sao, một mình cô nuôi con như mẹ hắn năm đó ư?
Không!
Hắn không thể để cô trở thành phó chủ tịch thứ hai được!
- Nếu ngày đó đến tôi cũng chỉ còn cách ấy! Tôi sẽ giáo dục con cậu trở thành người thừa kế tiếp theo!
Mike cũng gằn lên từng chữ.
- Ông đừng mơ!
Dạ Đình Sâm chỉ đáp lại bằng ba từ.
Đừng có mơ!
Không ai được nhằm vào vợ con hắn, Anjoye nói rất đúng, người phụ nữ của mình phải do chính mình mang đến hạnh phúc, sao có thể giao cho người khác làm thay chứ?
Hắn sẽ không chết, sẽ không đi tới bước kia, sẽ bảo vệ hai mẹ con họ thật tốt, để họ cả đời hạnh phúc!
- Tôi sẽ không để chuyện đến mức đó, chờ chuyện này chấm dứt tôi sẽ tìm ông tính sổ, chuyện của cha tôi, em tôi... Tất cả món nợ này tôi sẽ tính rõ với ông.
- Vậy cũng phải chờ cậu đủ khả năng đã!
- Sẽ có ngày đó, nhanh thôi.
Hắn nói xong mấy câu này thì lạnh lùng dập ngay máy, khuôn mặt anh tuấn tản ra khí chất đáng sợ, đôi mắt cũng lạnh ghê người, môi mỏng đã mím chặt cả lại.
Cả người hắn tràn ngập khí thế như từ địa ngục trở về...
Một giấc này Nhạc Yên Nhi có cảm giác đã ngủ rất lâu, lúc cô tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.
Cô thế mà lại ngủ một mạch từ sáng tới chiều luôn! Trời ạ!
Cô nhanh nhẹn bật dậy, thấy khung cảnh quen thuộc mới dám yên tâm tất cả không phải một giấc mơ.
May quá, thì ra không phải mơ!
Cô lật chăn xuống giường, thấy nhà họ Dạ tại Anh cũng hệt như biệt thự ở thành phố A, tất cả sàn đều được trải thảm dày, khắp tường là ảnh bé con xinh đẹp, trong ảnh là một bé gái, cô đoán là ảnh của Dạ Vị Ương.
Ra khỏi phòng là gặp Nghiêm lão khiến cô thấy quen thuộc và thoải mái hẳn.
- Nghiêm lão.
- Thiếu phu nhân dậy rồi à? Thiếu gia đang ở dưới nhà nấu cơm, thiếu phu nhân xuống nhanh đi, chắc đồ ăn được rồi đó.
Ông thấy Nhạc Yên Nhi cũng vui vẻ chào hỏi.
Thiếu gia nhà ông từ thành phố A về là lại trở thành chiếc máy làm việc, không cần biết bản thân có chịu nổi hay không mà cứ liên tục tăng tiến độ công việc, thậm chí còn làm ác hơn lúc trước.
Mấy hôm rồi hắn chưa từng nở nụ cười, nhưng Nhạc Yên Nhi vừa về là khóe miệng hắn đã thường trực nụ cười ngọt ngào, xua cũng chẳng hết không khí ngọt như mật quanh hắn.
Trái tim luôn treo cao của ông cũng buông xuống theo.
Nghe thế trong lòng Nhạc Yên Nhi thấy vô cùng hạnh phúc, cô chậm rãi xuống lầu, vừa xuống đã thấy một bóng người đang bận rộn trong phòng bếp.
Người đàn ông cô yêu đang vì cô mà làm cơm tối, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, mong rằng... đừng như phù dung sớm nở tối tàn!
Cô âm thầm cầu nguyện!
Cô bước nhẹ đến sau lưng hắn, muốn ôm chặt lấy hắn, nhưng còn chưa tới gần thì hắn đã xoay lại, nắm chặt lấy đôi tay định vươn ra của cô rồi kéo cô vào lòng mình.
- Muốn ôm anh đâu cần lén lút thế, cứ trực tiếp bước tới là được rồi. Với lại anh không thích ôm từ phía sau, anh thích phía trước, lần sau muốn ôm nhớ gọi anh, để anh tới ôm em.
Dạ Đình Sâm nói bằng giọng cưng chiều hết mực, cằm hắn đặt trên đỉnh đầu cô, mùi thơm tự nhiên trên người cô khiến hắn bình tâm hơn hẳn.
Những ngày này trong lòng hắn vẫn luôn trống rỗng, cho tới khi được ôm cô vào lòng hắn mới có cảm giác mình vẫn còn sống.