Cô lập tức bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, giơ tay lay người hắn nhưng hắn lại chẳng hề phản ứng mà cứ chăm chú viết gì đó.
Liếc mắt nhìn nội dung trên giấy, không ngờ trên đó lại viết hai chữ "di chúc"!
- Dạ Đình Sâm, anh sao vậy? Anh có nghe em nói gì không?
Nằm trên giường bệnh cả tháng trời, mới vừa tỉnh lại vẫn chưa kịp uống ngụm nước nào, giờ cổ họng cô khô khốc đau đớn như bị lửa đốt.
Cô gian nan gọi tên hắn, nhưng Dạ Đình Sâm vẫn không hề ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hắn vô hồn, không hề có tiêu cự, sau khi viết xong hai chữ kia hắn lại không nhúc nhích gì nữa.
Giống như trúng phép thuật định thân vậy.
Lúc này Dạ Đình Sâm thật xa lạ!
Ngay khi cô còn đang khiếp sợ, Mike đột nhiên lên tiếng.
- Bởi vì vợ tôi đã qua đời, nên tôi không muốn sống tiếp nữa, tôi muốn đi theo cô ấy, sợ một mình cô ấy ở dưới đó sẽ cô độc...
- Ông đang nói cái quái gì thế?
Hai tay Nhạc Yên Nhi cầm súng thật chặt, cô nhắm ngay vào Mike, rồi giận dữ hét lên.
Nhìn sang phía Dạ Đình Sâm thì không ngờ hắn lại viết y như lời Mike vừa nói.
Một chữ cũng không sai!
Cô kéo mạnh tay hắn, nhưng vì còn quá yếu nên không thể ngăn nổi.
- Ông đã làm gì anh ấy?
- Cô lo lắng như vậy làm gì, sau khi cậu ta chết, cô cũng sẽ đi theo làm bạn với cậu ta thôi.
- Ông đừng mơ! Anh ấy sẽ không chết!
Nhạc Yên Nhi chĩa họng súng nhắm ngay vào những vị trí như bả vai, đầu gối của Mike, đều là những chỗ gây tổn thương trí mạng trên cơ thể.
- Mấy người lập tức đi gọi bác sĩ và báo cảnh sát ngay, ông có chắc là mình không hề làm gì Dạ Đình Sâm không?
- E là không kịp nữa rồi.
- Ông nói vậy là có ý gì? Ông tưởng tôi không dám nổ súng sao?
Nhạc Yên Nhi tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, cô hít sâu một hơi, sau đó bóp cò.
Tiếng súng vang lên...
Viên đạn sượt qua gò má Mike.
Hơi nóng vụt đủ khiến ông ta đau đớn, thậm chí còn kéo theo một vệt máu nóng rát trên mặt.
Nhạc Yên Nhi bắn rất chuẩn, chính xác đến mức khiến người ta phải giật mình.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Mike.
Ông ta thấy cô cầm súng mà cứ run lẩy bẩy nên tưởng cô không dám bắn, không ngờ lúc nổ súng lại kiên định thế, không hề dè dặt gì hết.
Vẻ ôn hòa mà Mike vẫn duy trì từ đầu đến giờ chớp mắt đã rạn nứt, khuôn mặt ông ta trở nên cực kỳ đáng sợ, con ngươi đục ngầu toát ra lửa giận khủng khiếp.
Nhưng cô không hề sợ hãi, mà vẫn dũng cảm đối mặt với cái nhìn chằm chằm của ông ta.
- Ông đã làm gì anh ấy hả? Khiến anh ấy trở lại bình thường ngay, nếu không phát súng tiếp theo sẽ xuyên thẳng vào tim ông đấy!
Cánh tay cô chậm rãi rời xuống, họng súng nhắm ngay vào vị trí trái tim ông ta.
Mike đưa tay sờ lên gò má, nhìn máu tươi trên tay, ông ta lạnh lùng nói.
- Dạ Đình Sâm, ngăn cản rồi giết ả đàn bà này cho tôi!
Mike vừa nói xong, Dạ Đình Sâm vốn đang ngồi bỗng đứng bật dậy, sau đó vươn tay bóp chặt cổ tay cô.
Cơn đau đột nhiên truyền đến khiến ngón tay cô run lên, suýt nữa làm rơi cả súng, may mà cô vẫn cố sức dùng hai tay cầm lấy.
- Dạ Đình Sâm, anh làm gì vậy? Buông em ra mau...
Trong khi cô còn đang giãy giụa, Mike và Louis đã đi ra ngoài.
Trước khi đi, ông ta còn tỏ ra tốt bụng nhắc nhở.
- Cậu ta trúng hơi thở của quỷ.
Hơi thở của quỷ?
Đó là thứ gì?
Liếc mắt thấy có một ống tiêm nằm trên sàn, chân mày cô cau chặt lại, tức giận quát lên:
- Thuốc giải đâu? Ông đứng lại đó...
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Dạ Đình Sâm một tay nắm cổ tay cô, tay còn giữ chặt lấy cơ thể gầy yếu đối diện rồi tàn nhẫn ném văng cô đi.
Một tiếng va đập vang lên, cô giống như một con búp bê vải bị người ta vứt bỏ, thoi thóp trên sàn nhà lạnh như băng.
Đau quá...
Đau thấu xương!
Cô đau đến nỗi hít thở không thông, cơ thể mỏng manh co rút cả lại, trên người vốn đã đau nhức giờ lại càng đau hơn. Người cô giống như bị ai đó tháo ra từng mảnh, đau đến mức chỉ muốn chết đi cho xong.
Dạ Đình Sâm đã trở nên lạnh lùng vô tình, ánh mắt hắn nhìn cô lạnh nhạt như đang nhìn một người xa lạ.
Cô chật vật bò dậy, gắng gượng chống ghế đứng lên rồi đi tới trước mặt hắn.
- Dạ Đình Sâm... anh tỉnh táo lại đi được không? Em là Nhạc Yên Nhi đây mà!
Nhưng hắn vẫn cứ thờ ơ như cũ.
Lúc Dạ Đình Sâm cầm lấy cây súng cô làm rơi rồi nhắm thẳng vào ngực cô, Nhạc Yên Nhi bỗng khựng lại.
- Anh muốn giết em sao?
Cô khẽ hỏi.
Sau đó cô vẫn tiếp tục bước về phía trước, không hề sợ hãi.
- Dạ Đình Sâm, em xin anh hãy tỉnh táo lại có được không? Xưa nay ý chí của anh luôn rất mạnh mẽ, chuyện gì cũng có thể chịu đựng được cơ mà, lần này anh cũng cố gắng vượt qua có được không?
Nước mắt của cô chậm rãi rơi xuống làm ướt đẫm cả khuôn mặt tái nhợt, từng giọt óng ánh giống như sương sớm đọng trên lá sen, trong trẻo và lạnh băng.
Thấy cô rơi nước mắt, rốt cuộc Dạ Đình Sâm cũng có chút dao động. Con ngươi hắn chợt co lại, ánh mắt lay chuyển liên tục, cánh tay cầm súng cũng từ từ buông thõng xuống.
Nhạc Yên Nhi mừng ra mặt, cô vội vàng lao tới ôm chặt lấy hắn.
- Dạ Đình Sâm, anh đừng sợ, em đưa anh đi khám, bác sĩ ở ngay bên dưới thôi!
Cô muốn kéo hắn ra cửa nhưng hắn vẫn cứ đứng im một chỗ.
- Dạ Đình Sâm...
Hắn nhíu mày tỏ vẻ đau đớn, có thể nhìn ra được hắn đang đấu tranh với tác dụng của thuốc. Gân xanh trên trán nhảy lên liên hồi, mặt mũi cũng đã chảy đầy mồ hôi. Sống lưng hắn thẳng tắp, một tay cầm chặt khẩu súng, bởi vì hắn dùng sức quá mạnh nên khớp xương nhô hết cả lên.
Ý thức của hắn đang dần bị bào mòn, đầu đau như búa bổ, giống như có vô số con kiến đang gặm nhấm bên trong.
Tự biết mình không duy trì lý trí được bao lâu, chẳng mấy chốc hắn sẽ mất đi ý thức, rồi sẽ làm ra chuyện gì ngay chính hắn cũng không biết được.
Giờ hắn chỉ nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, một cánh tay khác thì ấn trên trán. Dùng răng cắn mạnh vào đầu lưỡi khiến trong cổ họng tràn ngập mùi máu tanh, máu đỏ thẫm chậm rãi chảy tràn qua khóe miệng hắn.
- Anh trúng phải một loại thuốc gây ảo giác có tác dụng rất mạnh, hơn nữa anh còn dùng quá liều, cho dù không làm theo mệnh lệnh của Mike, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu. Em mau rời khỏi đây đi, hãy chăm sóc con gái của chúng ta cho thật tốt. Trước kia anh luôn bất mãn tại sao em lại xuất hiện trễ như vậy, vắng mặt trong cuộc đời anh lâu như vậy. Nhưng lần này, anh cho phép em sống đến già rồi ra đi thanh thản. Anh cho phép em vắng mặt trong cuộc đời anh, vắng mặt thật lâu vào, chỉ mong em sẽ gặp được một người hết lòng hết dạ với em, tối thiểu... phải là một người tốt...
Dạ Đình Sâm cắn đầu lưỡi, vội vàng nói cho xong mấy vừa rồi. Hắn không dám để cô thấy mặt mình lúc này.
Gương mặt hắn đã bị sự đau đớn bao trùm, sắp đến giới hạn cuối cùng rồi.
Nhạc Yên Nhi nghe hắn nói như vậy, miệng mở thật to, nước mắt yên lặng chảy xuống.
Hắn đang... trăn trối sao?
Dạ Đình Sâm kéo mạnh cô về phía cửa, ngay lúc hắn muốn đẩy người ra ngoài thì cô lại vội vàng ôm chặt khung cửa.
- Anh ở một mình chắc chắn sẽ xảy ra chuyện! Dạ Đình Sâm, chúng ta đi tìm bác sĩ có được không? Xin anh đấy, đừng đuổi em đi, chúng ta cùng nhau đối mặt có được không?
- Anh chỉ sợ, còn chưa gặp bác sĩ, anh đã giết em trước rồi!
Dạ Đình Sâm hét lên như thế rồi dùng sức đẩy thẳng cô ra ngoài.