Tả Tư Tư trợn mắt nhìn rồi đẩy một nhân viên ra. Nếu không có Nhạc Yên Nhi đỡ phía sau, có lẽ cô nhân viên đã ngã nhào xuống đất rồi.
Cô nhân viên này là biên tập hình ảnh cho tạp chí, được phái tới làm trợ lý lâm thời cho Tả Tư Tư và giám sát tình hình phòng chụp ảnh.
Bây giờ xảy ra chuyện thế này, cô chẳng biết mình sẽ ra sao nữa, sau khi về công ty hẳn sẽ bị mắng xối xả, thậm chí có thể sẽ mất việc.
Nghĩ tới đây, cô liền rơi nước mắt.
Nhạc Yên Nhi vội vàng an ủi:
- Cô đừng khóc, tôi.. tôi bưng trà...
Cô nhượng bộ.
Tả Tư Tư cười đắc ý.
Nhưng lúc này, sắc mặt Dạ Đình Sâm đã tối sầm xuống.
Ai dám động vào vợ hắn thì đều chán sống cả rồi! Kẻ cuồng cưng chiều vợ mà tức lên, hậu quả rất nghiêm trọng!
Tả Tư Tư chưa đắc ý bao lâu thì một giọng nam lạnh lùng vang lên.
- Trần Lạc, người mẫu quốc tế nổi tiếng nhất hiện nay là ai?
Tả Tư Tư nghe thế thì cười rộ lên:
- Anh đẹp trai này có phải ngốc rồi không, không biết người mẫu nổi tiếng nhất là ai à? Chẳng lẽ anh ôm máy ảnh để làm cảnh?
Nhưng hắn chẳng thèm để ý tới cô ta mà nói tiếp:
- Được, để cô ấy tới đây đi. Mất bao lâu?
- Được, một tiếng nữa cậu đưa người tới cho tôi.
Nói xong, hắn cúp máy rồi nắm tay Nhạc Yên Nhi:
- Trần Lạc nói một tiếng nữa Nina sẽ tới.
- Gì cơ?
Nhạc Yên Nhi sửng sốt.
Có lẽ Dạ Đình Sâm không biết Nina là ai, hắn nói rất bình thản nhưng cô thì lại biết, đây là siêu mẫu quốc tế, hoàng hậu quảng cáo đồ cao cấp!
Bảo Nina tới chụp ảnh cho một tạp chí thời trang nho nhỏ ư?
Nhạc Yên Nhi choáng váng vì hạnh phúc tới quá đột nhiên.
- Anh... anh chắc chứ?
Cô nuốt nước miếng, hỏi.
- Lời chồng nói mà không tin thì phải phạt.
Dạ Đình Sâm búng lên trán cô, hoàn toàn không ngại khoe ân ái ở đây.
Biên tập thì run run chọc tay Nhạc Yên Nhi, đôi mắt sửng sốt:
- Cô Sở, người anh ấy nói là ai?
- Là Nina. Yên tâm, chồng tôi xưa giờ không nói dối, anh ấy nói Nina tới thì Nina sẽ tới.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá!
Vì đã từng hợp tác nên biên tập tin tưởng Nhạc Yên Nhi vô điều kiện, dù cô cảm thấy rất lo lắng nhưng đã đắc tội Tả Tư Tư rồi, kiểu gì cũng phải chết, cô không sợ.
Tả Tư Tư thì không tin.
Nếu cú điện thoại đó là do Nhạc Yên Nhi gọi thì cô ta có thể còn tin được, nhưng người đàn ông này hình như mới nhập môn, khi nãy thấy hắn còn đang nghiên cứu máy ảnh, đoán chừng là đồ đệ của Nhạc Yên Nhi, làm sao có thể gọi người mẫu quốc tế như Nina tới chỉ bằng một cú điện thoại. Rõ ràng đây là trò đùa.
Dù đẹp cũng mang ra ăn cơm được chắc?
Cô ta cười lạnh, nói:
- Biên tập Ngô, cô bị sao thế? Thế mà cô cũng tin ư? Tôi biết thời gian chụp ngắn, tôi đồng ý phối hợp. Cô đổi nhiếp ảnh gia thì tôi bắt đầu chụp, hơn nữa sẽ không có nhiều yêu cầu như vậy.
Nói xong, đến bản thân cô ta cũng giật mình. Cô ta có thể nhượng bộ tới chừng đó, thật là lời cho bọn họ.
Rõ ràng chỉ là một ánh mắt nhưng nó khiến Tả Tư Tư cảm thấy chột dạ.
Người đàn ông kia thật khó dò.
Không thể dò thấu ánh mắt hắn, hơn nữa ánh mắt đó rét lạnh thấu xương, giống như cất giấu tên độc sắc bén vậy.
Biên tập Ngô cảm thấy rất khó xử.
Dù sao bản thân cô cũng nghi ngờ về chuyện Nina có tới hay không, nhỡ người đàn ông này chỉ nói xuông thì sao?
Hơn nữa, người đàn ông này là ai, thật sự có bản lĩnh mời được Nina sao?
Khó khăn lắm Tả Tư Tư mới nhượng bộ, có nên phối hợp không?
Nhưng đó là Nina! Nếu như có thể mời cô ấy tới chụp ảnh bìa thì kỳ tạp chí này sẽ bùng nổ!
Cuối cùng, cô cắn môi, quyết định:
- Xin lỗi, cô Sở là nhiếp ảnh gia chúng tôi mời tới, nếu đột ngột thay người thì phải có ý kiến của cấp trên, việc này tôi không thể tự quyết định được.
- Vậy nên cô muốn đắc tội tôi chỉ vì một nhiếp ảnh nho nhỏ? Cô đừng quên hợp đồng giữa tôi và tạp chí của các người còn chưa ký đâu!
Tả Tư Tư không ngờ biên tập chẳng hề nể mặt, cô ta tức tới giậm chân, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo đến buồn cười.
- Cô Tả, xin lỗi cô, một là cô phối hợp chụp ảnh, hai là chờ cô Nina tới thôi.
- Hừ! Các người nhìn lại bản thân mình đi, còn hi vọng xa vời mời được Nina ư? Theo tôi biết thì cô ấy đang ở Milan tham gia trình diễn thời trang rồi, làm sao có thể tới chụp ảnh cho tạp chí nhỏ nhà các cô. Tôi thấy cô điên rồi, không cần bát cơm nữa nên cùng làm bừa với họ phải không? Bây giờ tôi sẽ gọi cho tổng biên của các cô, sa thải cô đồng thời đổi nhiếp ảnh cho tôi.
Tả Tư Tư ngang ngược, nói chuyện rất khó nghe.
Biên tập Ngô thì yên lặng, mặc kệ bị khinh bỉ.
Nhạc Yên Nhi nắm tay biên tập, động viên:
- Yên tâm, tôi không lừa cô đâu.
- Hừ!
Tả Tư Tư châm chọc liếc mắt sang rồi goi cho tổng biên tập.
Điện thoại vừa thông, cô ta đã lập tức thay đổi bộ dáng điêu ngoa khi nãy mà quay sang khóc thút thít, vẻ mặt phối hợp cực kỳ, hệt như đã phải chịu nỗi oan thấu trời.
Thêm mắm thêm muối xong xuôi, cô ta không hề nhắc tới chuyện mình tới trễ nửa tiếng mà chỉ nói về chuyện biên tập Ngô và Nhạc Yên Nhi hùa vào bắt nạt mình ra sao, kể rằng mình ấm ức thế nào, và việc cô ta muốn đổi nhiếp ảnh cùng trợ lý.
Tổng biên nghe vậy thì im lặng.
Tả Tư Tư không vội mà kiên nhẫn chờ, cô ta đắc ý nhìn sang Nhạc Yên Nhi như đã thấy ánh sáng thắng lợi.
Nhưng câu tiếp theo của tổng biên làm cô ta ngẩn ra.
- Xin lỗi, cô Sở là khách quý tôi mời đi theo, tiền công của cô ấy còn đắt hơn cô Tả, vậy nên tôi thà có xích mích với cô Tả cũng không đổi nhiếp ảnh.
- Ông... ông có nhầm không? Tiền công của nhiếp ảnh mà đắt hơn tôi? Ông... ông đừng cúp máy.
Nhưng đã muộn rồi.
Tả Tư Tư quay lại nhìn Nhạc Yên Nhi, khuôn mặt cô ta lúc xanh lúc đỏ, rất đặc sắc.
Lúc này, điện thoại của Nhạc Yên Nhi reo vang, là của tổng biên tập, họ hợp tác nhiều lần nên cũng tính là bạn cũ.
Vừa nhấc máy, tổng biên đã xin lỗi liên tục vì khiến cô không thoải mái.