Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 746: Julia Quyến rũ



Lúc này, Julia như một con rắn đầy mê hoặc từ từ bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, từ cửa phòng tắm tới ghế sofa chỉ mất vài bước, vậy mà cô ta đi rất chậm.

Mỗi bước, cô ta chỉ nhón nhẹ chân, hệt như bươm bướm đang bay lượn.

Nhưng người đàn ông trước mắt như chẳng hề trông thấy, hắn không rung động.

Julia thấy hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng thì mỉm cười.

Cô ta thích sự cấm dục này của hắn, hệt như thần linh cao quý chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tới gần, chẳng một ai có thể nhúng chàm hắn cả.

Hơn nữa, hơi thở thần bí và đáng sợ quanh người hắn như những u hồn vậy, đó cũng là biểu tượng tôn quý của Dạ Đình Sâm.

Người đàn ông này đang mặc sơ mi trắng, cúc áo được cài tới tận trên cùng, hắn thắt một chiếc carvat xanh đen rất đẹp. Lúc này, Dạ Đình Sâm trông rất lạnh lùng, đôi mắt phượng cũng như đêm tối quỷ dị và ẩm ướt.

Môi mỏng của hắn mím chặt, trông càng gợi cảm mê người.

Tay hắn bị đeo còng kim loại khiến vẻ cấm dục càng tăng cao.

Hai tay Dạ Đình Sâm đang đặt trên thành ghế, có vẻ tâm trạng hắn không tồi, những ngón tay đang gõ xuống tạo thành những tiếng động khe khẽ trong phòng.

Julia nở nụ cười quyến rũ, cô ta từ từ bước tới rồi ngồi lên người hắn.

Ngoài bộ đồ ngủ thì bên trong cô ta không mặc gì cả.

Lúc này, hai người chỉ còn cách một lớp vải là da thịt kề nhau.

- K của em, mắt anh đang nhìn đi đâu thế? Chẳng lẽ trong phòng này còn có những thứ khác đẹp hơn em hay sao?

Cô ta cười duyên, khẽ nâng mặt hắn lên để hắn nhìn thẳng vào mình.

Dạ Đình Sâm không nói gì, đôi mắt phượng nhìn lên nhưng hoàn toàn không có cảm xúc.

Nhưng Julia vẫn chú ý tới tay hắn, hắn đã siết tay thành nắm đấm.

Trừ Nhạc Yên Nhi, hắn sẽ không chạm vào bất cứ người phụ nữ nào phải không?

Bây giờ Julia ngồi trên người hắn mà hắn không thể làm gì ư?

Nghĩ lại đã thấy hay rồi!

Đôi môi đỏ của Dạ Đình Sâm mấp máy:

- Nếu là cô, tôi sẽ không đùa với lửa đâu.

Giọng hắn dù nhỏ nhưng lạnh băng tới mức khó bỏ qua.

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng đang tăng cao, rất ấm, thế nhưng khí thế của hắn lạnh đi rõ ràng, điều này làm không khí trong phòng như lạnh hẳn xuống.

Julia rùng mình, thẹn quá hóa giận.

Cô ta mím môi, bất chấp hôn hắn nhưng miệng vừa đặt xuống đã chạm vào một thứ lành lạnh.

Mở mắt ra, Julia thấy được còng tay của Dạ Đình Sâm.

- Dạ Đình Sâm, nếu đêm nay anh không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì tôi sẽ giết Nhạc Yên Nhi!

Lời này vừa nói ra, động tác của Dạ Đình Sâm lập tức yếu đi.

Julia cười đắc ý, cô ta từ từ vặn tay hắn ra rồi dâng lên đôi môi mình.

Dạ Đình Sâm nhìn đôi môi đỏ gần trong gang tấc thì nhíu mày, nét mặt cũng có sự thay đổi.

Môi Julia sát lại hơn nữa, cô ta cười:

- Em muốn anh hôn em, chủ động hôn em.

Nghe vậy, Dạ Đình Sâm lạnh mặt.

Julia yên tâm nhìn hắn, cô ta muốn biết hắn có thể cúi đầu tới đâu vì một người phụ nữ, có phải ngay cả việc hi sinh thân thể cũng không thành vấn đề không?

Ngay vào lúc cô ta tò mò thì chẳng ngờ trời đất bỗng quay cuồng, cô ta bị Dạ Đình Sâm đè xuống.

Trời ơi!

Julia mừng rỡ.

- K... Anh...

Giọng Julia đầy khao khát, cô ta không thể kìm nén kích động mà gọi tên Dạ Đình Sâm.

Cô ta mở to mắt nhìn người đàn ông bên trên, bàn tay nhỏ khẽ đặt lên ngực hắn rồi di chuyển ngón trỏ, vẽ từng vòng tròn qua lớp áo.

- K... Anh có biết em chờ ngày này đã bao lâu rồi không? Cuối cùng thì em...

- Đây là thứ cô muốn à?

Giọng Dạ Đình Sâm cực kỳ lạnh lẽo, không hề có chút dịu dàng nào, bàn tay hắn khẽ đặt lên cổ Julia rồi từ từ siết lại.

Bàn tay như xích sắt lạnh băng chạm vào da thịt khiến cô ta co rúm lại.

Cuồng nhiệt trong mắt dần biến mất, thay vào đó là cười lạnh.

- Anh muốn giết em à?

Julia cười hỏi, móng tay sơn đỏ chậm rãi vuốt lên tay hắn nhưng Dạ Đình Sâm lập tức vặn tay cô ta sang một bên, đè xuống salon.

Sức mạnh của hắn không thể coi thường, dù Julia tập võ từ nhỏ cũng không thể kháng cực được.

Cô ta mặc hắn, tiếp tục cười khanh khách:

- Anh sẽ không giết em đâu, chỉ cần em không thể bình yên vô sự ra khỏi căn phòng này thì Nhạc Yên Nhi cũng sẽ chôn cùng em thôi. Em hiểu anh mà, anh muốn bảo vệ cô ta, dù có hi sinh tính mạng mình cũng sẽ không hi sinh cô ta dâu.

- Đúng là thế, nhưng chính vì Nhạc Yên Nhi ở trong tay cô nên cô mới có thể bắt được tôi. Đừng mơ tưởng đùa bỡn, sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi, nói điều kiện của cô đi!

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói.

- Anh đấy, anh chính là người kiên nhẫn nhất em từng gặp, mà sao vì một người đàn bà anh lại trở nên nóng nảy thế này?

Cô ta cười, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn hắn rồi dịu dàng thầm thì:

- K này, anh thấy dáng em thế nào? Đẹp hay xấu hơn Nhạc yên Nhi?

- Cút, cô đang nói nhảm gì đấy?

Sự kiên nhẫn của Dạ Đình Sâm hầu như đã hết, ánh mắt hắn như đang dâng lên giông bão.

Đôi mắt hắn như đêm tối đáng sợ, kèm theo hơi thở của tử vong.

- K, em đã thấy vẻ lạnh lùng đáng sợ của anh, một ánh mắt là có thể dọa lui người khác, thế nhưng em chưa bao giờ thấy anh nổi giận cả, quả là đẹp trai và đàn ông quá, khiến người ta rung động thực sự! Tiếc là sự đặc biệt này mãi mãi không phải vì em mà là vì những người phụ nữ khác!

Đoạn trước, cô ta nói như một thiếu nữ mộng mơ, thế nhưng câu sau cô ta bỗng nghiêm giọng, từng chữ lạnh lùng thốt ra khỏi bờ môi đỏ rực.

Đôi mắt đẹp cũng biến thành dữ tợn và tàn khốc.

Mỹ nhân rắn.

Đây hắn là từ thích hợp nhất với cô ta lúc này.

- Anh biết Nhạc Yên Nhi trong tay em mà còn dám đối xử với em như thế, dù em không lấy mạng cô ta nhưng cũng có thể khiến cô ta phải chịu đủ tra tấn đấy, sống không bằng chết nữa, anh muốn xem không?

- Cô dám!

Dạ Đình Sâm nổi cơn thịnh nộ, tay hắn siết mạnh hơn, chỉ cần thêm chút nữa là có thể bẻ gãy cổ Julia.

Cô ta không sợ hãi, dù lời nói có khó thốt ra nhưng vẫn khá trôi chảy.

- Có gì mà không dám? Nhà William đã mạnh mẽ bao năm nhưng giờ lại thành ra thế này vì anh. Norman vẫn còn truy đuổi không thôi khiến bọn em vô cùng khốn khổ. Tất cả là vì Dạ mà em yêu nhất! Ngoài chút thế lực ấy ra, em chẳng còn gì nhiều, em chỉ có thể bắt Nhạc Yên Nhi thôi. Nhưng anh có thể làm khó dễ em hay sao?

Người anh yêu đang nằm trong tay em, bây giờ anh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời em thôi. Cố gắng đi, em còn có thể cho anh gặp cô ta sớm một chút, thế nào?