Dạ Đình Sâm đắp lại chăn cho Mạnh Y Bạch, do dự một chút, hắn cảm thấy không yên lòng về Nhạc Yên Nhi.
Vậy là hắn vội sang phòng bệnh của cô để xem cô đã tỉnh chưa.
Tối qua, hắn đi mua đồ ăn cho Mạnh Y Bạch, chẳng ngờ lại bị Nhạc Yên Nhi gặp được. Hắn đã hứa với Mạnh Y Bạch, không thể nuốt lời, vậy nên đành phải vội vàng trốn đi.
Hắn nghe được cô khàn giọng chất vấn mình, thấy cô thút thít trong gió nhưng chỉ có thể nhìn, chỉ có thể núp trong bóng đêm quan sát mà không thể xuất hiện.
Sau khi về, lo lắng Nhạc Yên Nhi sẽ ốm, hắn không gỡ bỏ camera theo dõi trong nhà nên vẫn luôn chú ý tới.
Hắn thấy cô uống thuốc rồi đi nghỉ thì yên tâm hơn, nhưng thấy cô ngủ cũng đau khổ, khuôn mặt đỏ rực, hắn mới nhận ra có vấn đề nên vội vàng tới đó, vừa hay thấy cô ngã xuống đất.
Lúc này, hắn mới kịp thời đưa cô đi viện, nếu chậm một bước thôi, chắc chắn hắn sẽ hối hận đến chết.
Hắn bước trên hành lang, phòng của Nhạc Yên Nhi ở cuối cùng.
Đang định tới thì chẳng ngờ giọng nói của Vãn Vãn vang lên phía sau:
- Mẹ đâu?
Hắn vội nghiêng người đi, thấy Vãn Vãn, Evan và cha mẹ Đinh Đang đang vội vã chạy tới.
Nhạc Yên Nhi vừa tỉnh lại, thấy hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, rất lâu sau cô mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Sốt cao chưa hạ, đầu óc cô vẫn rất hỗn loạn.
Nhưng có một việc Nhạc Yên Nhi hoàn toàn rõ ràng, đó là có người đã xông vào nhà, ôm lấy mình trước khi mình hôn mê.
Hơi thở quen thuộc kia cả đời cô sẽ không quên, đó là Dạ Đình Sâm!
Nhất định là hắn!
Cô chạm được tới hắn, cảm giác ấm áp, hơi thở và cả nhịp tim bên tai.
Là hắn, nhất định là hắn!
Cô vội vàng túm lấy tay y tá, hỏi:
- Ai đưa tôi tới bệnh viện?
- Một người đàn ông ạ.
- Người ấy đâu?
Cô kích động hỏi.
- Không biết nữa, đưa tới xong thì đi luôn.
Y tá lắc đầu rồi đi mất.
Đưa tới xong thì đi luôn.
Vì sao?
Dạ Đình Sâm không muốn gặp mình? Chẳng lẽ hắn thực sự ở bên Mạnh Y Bạch, vậy vì sao lại kịp thời xuất hiện để đưa mình đi viện?
Đầu óc cô ong ong, mãi vẫn không phản ứng lại được, ngay lúc này thì cửa mở, Vãn Vãn lao vào.
- Mẹ!
Nó lao vào lòng cô, ôm chặt cô, sợ hãi khóc lên:
- Mẹ, mẹ đừng bỏ con, đừng bỏ con một mình, mẹ ơi!
Nhạc Yên Nhi mềm lòng, cô vội an ủi:
- Mẹ không sao, mẹ sẽ không bỏ con lại, sao hai đứa tới được đây?
- Bệnh viện gọi ạ, nghe giọng giống ba lắm!
Vãn Vãn vừa lau nước mắt vừa đáp.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì tim đập thình thịch.
Cô vội vén chăn, xông ra ngoài, không ai cản được.
Cô tới lễ tân hỏi thăm, nửa giờ sau mới tìm ra đúng là có một người đã gọi nhờ điện thoại của bệnh viện.
Nhưng người kia đi đâu thì không ai biết.
Không ai biết!
Nhạc Yên Nhi run rẩy cúp máy rồi thất hồn lạc phách trở lại phòng bệnh, một đoạn đường đi chỉ mất năm phút đã khiến mặt cô trắng bệch.
Dù cô luôn tỏ vẻ bình thản nhưng cô là người quan tâm tới tin tức của hắn hơn ai hết.
Nhưng lần nào cũng phải thất vọng.
Mọi người an ủi cô, cha mẹ Đinh Đang, Vãn Vãn, Evan.
Nhưng cô không nghe lọt câu nào.
Dạ Đình Sâm không chết, vẫn ở thành phố A, vì sao lại không tới gặp cô?
Đã biến mất thì sao không biến mất luôn, còn quan tâm sống chết của cô làm gì?
Nghĩ đến đây, Nhạc Yên Nhi nhíu mày, cô quay sang hỏi Vãn Vãn:
- Ba con có lắp camera ở nhà đúng không?
- Vâng, ở phòng khách, bếp với ban công.
Không, chắc chắn là có cả ở phòng ngủ nữa.
Nếu không mình ngất ở phòng ngủ, làm sao hắn có thể biết mà tới?
Nhạc Yên Nhi chẳng còn lòng dạ nào ở lại bệnh viện, cô vội làm thủ tục xuất viện, về nhà.
Cô tìm kiếm mọi ngóc ngách, cuối cùng tìm được một camera và một máy ghi âm.
Hắn luôn biết tình hình của cô nhưng cô không biết bất cứ tin tức nào của hắn trong thời gian hắn mất tích.
Thấy camera, cô tức giận:
- Khốn nạn! Dạ Đình Sâm, anh có phải đàn ông không? Vì sao không chịu xuất hiện gặp em? Hủy dung? Hay tàn tật? Hay bất lực? Em không gặp em thì cũng phải có lý do, sống hay chết phải nói với em một lời, để em và mọi người lo lắng thì vui lắm à? Đồ lừa đảo, lại chơi trò mất tích, anh có biết làm thế thì em sẽ sợ hãi lắm không?
Em biết anh đang nhìn em, em cho anh biết, dù anh biến thành thế nào em cũng cần anh, chỉ cần gia đình mình ở bên nhau thôi, được không? Dạ Đình Sâm, anh trả lời em, trả lời em đi!
Biết camera không thể nói chuyện nhưng cô vẫn tức giận gào lên.
Giống như nổi điên, cô giẫm nát tất cả camera và máy nghe lén rồi ném vào thùng rác.
Nhạc Yên Nhi cuộn tròn người lại, ngồi cạnh thùng rác, ngơ ngác nhìn những mảnh vụ kia rồi chảy nước mắt.
Cô đã chịu đủ cuộc sống thế này rồi.
Ngày ngày tìm kiếm dấu vết tồn tại của Dạ Đình Sâm như một kẻ điên, cô sắp không chịu được nữa rồi.
Kể cả hắn muốn ra đi, không cần mình và Vãn Vãn thì chỉ cần gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn thôi, còn hơn là để mình phải chờ đợi tin tức thế này.
Cô cười tự giễu.
Dạ Đình Sâm, anh biết không, kể cả anh có khổ tâm, em đã mệt rồi, không muốn nghe nữa.
Cô từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy mình thật buồn cười, nước mắt cứ yên lặng rơi xuống. Nhạc yên Nhi sắp phát điên rồi.
Cùng lúc đó, Dạ Đình Sâm không còn thấy được bất kỳ hình ảnh nào, hắn hiểu camera đã bị phá.
Hắn cười khổ, rất cô đơn.
Ngón tay hắn đặt lên màn hình, khẽ nói:
- Anh nhớ em lắm, em biết không?
Câu nói tràn đầy bất đắc dĩ và đau lòng.
Mấy ngày trôi qua rất nhanh, Dạ Đình Sâm bận rộn chuẩn bị hôn lễ, hắn tìm thấy một nhà thờ ở ngoại ô thành phố, chủ yếu dùng để tổ chức cho những người xung quanh đây.
Nhà thờ không lớn nhưng yên tĩnh và còn khá mới.
Nơi này không có cha xứ và nữ tu, chỉ có một ông lão thờ Thiên Chúa, luôn hát thánh ca, truyền bá tư tưởng của Chúa.
Tối đến, Dạ Đình Sâm đưa những nơi mình tìm được cho Mạnh Y Bạch chọn, cô đã chọn nhà thờ tầm thường nhất này, nói là không muốn người khác quấy rầy.
Hẳn là người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái, khí sắc Mạnh Y Bạch tốt hơn nhiều, cô cũng bắt đầu chọn váy cưới.
Mạnh Y Bạch quá gầy nên mặc đồ trắng không đẹp, cuối cùng họ để nhà thiết kế vội lên bản vẽ một mẫu áo cưới Trung Quốc để cô trông không quá gầy.
Nếu cô nhớ không lầm thì trước đây Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi cũng tổ chức hôn lễ truyền thống, cô bỗng cảm thấy mình đã rất gần với hắn rồi.