[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 10: Hiểu lầm



C10: Hiểu lầm

Lễ nhậm chức Chủ tịch tập đoàn đá quý Tĩnh Bảo Thạch diễn ra thành công, đây là sự hiển nhiên. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt, chỉ có Cố Hàn Đình vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh từ lúc khai mạc đến lúc kết thúc.

Truyền thông vô cùng tranh thủ,khoảnh khắc Cố tổng cong môi cười mỉm, khuôn mặt không góc chết thách thức mọi góc máy.

Ánh mắt trầm ổn của anh quét qua một lượt, khi mọi dự định, kế hoạch nằm trong tầm kiểm soát.

Trong hội trường các cổ đông cấp cao đều có mặt đầy đủ. Bữa tiệc nhậm chức thật ra cũng mang tính thương mại hóa, một là cổ phần cao nhất của anh trong Tĩnh Bảo Thạch, hai là cả một Cố thị sau lưng anh.

Hướng về sân khấu Tần Tĩnh ánh mắt như sao sáng trên trời, khuôn miệng cười không khép:

_ Hoan nghênh các vị có mặt đông đủ ngày hôm nay, dưới sự đồng thuận của Tân Chủ tịch tập đoàn Tĩnh Bảo Thạch anh Cố Hàn Đình. Tôi Tần Tĩnh xin được phép mời Tân Chủ tịch lên khai mạc buổi tiệc"

Tiếng vỗ tay như sấm nổ vang cả hội trường.

Cố Hàn Đình trong bộ Âu phục chỉnh chu, khuy măng_ sét đắt giá lấp lánh. Khí chất trầm ổn, chỉ cái bóng lưng thôi cũng toát vẻ phóng khoáng, anh tuấn.

Ánh mắt khâm phục của các vị trưởng bối, các giám đốc công ty kể cả ánh mắt ngưỡng mộ của nhân viên nữ, còn có tiếng hò reo vì khuôn mặt đẹp trai quá sức.

Tiếng violon tấu những bản nhạc êm ả hòa cùng tiếng cười nói khắp hội trường.

Viên trợ lý đến báo cáo tình hình bên sân bay với Cố Hàn Đình:

_ Cố tổng Tần Thư Linh bị bắt làm con tin, hiện tại đang ở đồn cảnh sát.

Cố Hàn Đình điềm tĩnh, hỏi han:

_ Ở đâu?

_ Dạ, ở sân bay Cảnh Thành, Tần tiểu thư vừa mới du lịch về, ngay lúc cảnh sát truy bắt tội phạm.

Cố Hàn Đình nhấp một hớp rượu:

_ Đi báo cho Tần Tĩnh biết.

Viên trợ lý ngập ngừng, hít một ngụm khí lạnh:

_ Thiếu gia, còn có một chuyện nữa. Nhị thiếu gia đã trở về.

Cố Hàn Đình đáy mắt xẹt qua tia ngạc nhiên.

****

Tại đồn cảnh sát

Ba tên nghi phạm đã được được về đồn điều tra lấy lời khai. Tuy Cố Hành Kiêu và Hạ Giao có công phối hợp bắt tội phạm nhưng để đảm bảo an toàn, tạm thời mời hai người họ ở sở cảnh sát để bảo vệ.

Những tên này không phải là tội phạm bình thường mà là tội phạm buôn bán ma túy, từng cướp của giết người. Bọn chúng luôn mang súng bên người, bị truy nã gắt gao, nhiều lần ngụy trang, xuất nhập cảnh trái phép. Dưới sự chỉ huy của Trần Khải Hà, một mẻ tóm gọn bọn chúng sa lưới cùng đồng bọn của hắn.

Một nữ cảnh sát cấp cao ngồi đối diện trao đổi cùng Cố Hành Kiêu:

_ Anh Cố, trao đổi một chút. Anh có thể cho tôi hỏi, tại sao anh biết hắn chưa có vợ?

Cố Hành Kiêu mỉm cười, ánh mắt thản nhiên:

_ Theo nhân tướng học mà quan sát, đặc điểm anh ta. Vả lại ngón áp út của anh ta không có vết hằn nhẫn cưới.

_ Thế tại sao anh biết hắn rất yêu mẹ hắn?

Cố Hành Kiêu mỉm cười thật lớn:

_ Tôi đoán thôi. Ai mà chẳng yêu mẹ của mình chư?

Cố Hành Kiêu đăm chiêu nhìn về phía bên trong phòng đối diện. Bao nhiêu tâm tư anh đặt vào đấy hết rồi, còn lòng dạ nào mà tán gẫu cùng cô. Vào trong đã rất lâu rồi còn chưa thấy ra.

Hạ Giao đang ngồi trên ghế cùng với Trần Khải Hà:

_ Họ tên?

_Hạ Giao.

_Giới tính?

_Nam.

" Chốc" Trán Hạ Giao bị búng một cái.

_Ây da... Anh Hai này.

Trần Khải Hà ngẩng đầu lên trừng cô.

_ Còn biết gọi anh Hai sao?Có biết nguy hiểm không mà dám thách thức tội phạm.

_ Em chỉ muốn giúp mọi người một tay thôi.

" Ngay lúc ấy, gương mặt anh nhìn cô dửng dưng, như nhìn quần chúng thiên hạ, giờ mới quan tâm cô sao"

Vâng, đây mới chính hiệu là anh Hai cô, con của dì và dượng Trần Bình, anh Cô nằm vùng ở biên giới đã nhiều năm.

Năm ấy, dì Bảo Châu sau khi sinh anh cô thì bị băng huyết phải cắt bỏ tử cung. Dì và dượng rất thích con gái, nên yêu thương hai chị em cô như bảo bối.

Vì tính chất công việc nguy hiểm, cha mẹ anh đã di dân ra nước ngoài sống cùng Hạ Giao.

_ Anh Hai, cha mẹ về nước rồi đấy. Anh có đi gặp họ không?

_ Anh còn có chuyên án đặc biệt, thôi em về nhà đi. Có gì khẩn cấp thì gọi cho anh. Tạm thời anh vẫn ở thành phố này.

Anh đứng lên,hôn trán cô, đứa em gái của anh nay đã lớn thế này.

_ Hạ Kỳ vẫn khỏe chứ.

_ Vâng, anh Hai. Thôi không phiền anh làm việc nữa, em về đây.

Trần Khải Hà đóng nắp bút máy lại, trêu cô:

_ Khoan đã, người đàn ông theo em,là em rể anh à?

Hạ Giao đỏ mặt, xấu hổ nhìn anh:

_ Anh này.

_ Được đấy, từ nãy đến giờ đôi mắt hắn không rời khỏi cái phòng này. Nếu đây không phải phòng đặc biệt, hắn đã xông vào từ lâu.

Khuôn mặt tươi cười của Hạ Giao biến dạng, đôi mắt lạnh băng khi nhìn ra ngoài cửa.

***

Bên ngoài

_ Thư Linh, con có sao không? Sao lại bị uy hiếp làm con tin.

Tần Thư Lan cuối đầu nhỏ nhẹ, như biết lỗi:

_ Cha à, con đi du lịch về, chẳng may trong tầm ngắm bọn tội phạm thôi. Cha đừng lo lắng quá, mọi người đã cứu được con, con gái cha vẫn còn nguyên vẹn.

Cô sà vào lòng cha mình, nũng nịu như chim oanh yến.

Đây là phòng kính chuyên dụng chỉ nhìn thấy từ bên trong, không thấy được từ bên ngoài.

Đường tầm mắt Hạ Giao là một già một trẻ thể hiện tình phụ tử thiêng liêng, vô thức hai hàng lệ rơm rớm. Qua từng câu từng chữ thể hiện Tần Tĩnh lo lắng cỡ nào, những đứa con bảo bối của bọn họ.

Vô thức, di ảnh mẹ cô lướt qua, Hạ Kỳ oằn oại khóc lóc, thở than trong bốn bức tường lặng ngắt.

Hạ Giao run lên bần bật,toàn thân toát mồ hôi lạnh,móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến cứa thịt, môi dưới bị cắn đến bật máu.

Bên ngoài giọng nói cô gái trong trẻo vẫn đều đều:

_ Cha à, cũng may có hai vị ân nhân cứu con, là anh ấy đấy.

Tần Thư Linh chỉ tay về phía Cố Hành Kiêu đang ngồi.

Tần Tĩnh đi đến, ngạc nhiên không kém:

_ Cố Nhị, đã lâu rồi,không ngờ gặp cháu ở đây.

Cố Hành Kiêu ngẩng nhìn đáp lễ:

_ Chú Tần, cháu vừa về nước cùng bạn.

Tần Thư Lan tròn xoe đôi mắt, miệng lẩm bẩm:

_ Anh là Cố Hành Kiêu sao,là Cố Nhị thật à?

Cô thật không ngờ,chàng thiếu niên anh tuấn của Cố gia khi nhỏ,mà cô ưa đứng nhìn từ xa, lại anh tuấn bất phàm như thế.

Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Cố Hàn Đình khoanh tay trước ngực, bóng dáng cao lớn đổ dài, anh đứng yên lặng quan sát Cố Hành Kiêu, bây giờ mới lên tiếng.

_Mọi chuyện thế nào?

Viên cảnh sát lập tức đi đến bên cạnh Cố tổng giải thích:

_ Chúng tôi vây bắt tội phạm ở sân bay, Tần tiểu thư bị uy hiếp làm con tin, cũng may dưới sự giúp đỡ của vị này đây và một cô gái, Tần tiểu thư đã được bình an, nghe đâu họ là chuyên gia phân tích tâm lý.

Viên cảnh sát chỉ hướng về phía Cố Hành Kiêu. Cố Hàn Đình sải vài bước:

_ Thật vinh hạnh gặp được Cố Nhị ở đây. Có hứng thú về Cố gia một chuyến không?

Cố Hành Kiêu đứng dậy, dáng dấp hai anh em họ ngang nhau, khí thế mạnh mẽ như nhau.

_ Nhất định rồi, Đương kim chủ tịch, nên gọi anh là Tần tổng hay Cố tổng.

Tần tĩnh giã lã bầu không khí, nồng nặc mùi thuốc súng bay khắp phòng.

_ Cố Nhị, hôm nào chúng ta họp mặt gia đình một bữa nhé cháu. Anh Cả, Cố Xuyên rất vui mừng khi cháu trở về.

_ Thư Linh, chào anh rể và anh Hành Kiêu đi con.

Đôi mắt thiếu nữ trong trẻo, gật đầu:

_ Anh rể, Anh Hành Kiêu.

Cố Hàn Đình lạnh lùng buông câu không mặn không nhạt:

_ Về thôi.

Anh bước ra cửa, bỏ mặc Cố Hành Kiêu vẫn ngồi đấy.

Tần Tĩnh nắm tay Thư Linh bước đi, khung cảnh đầm ấm, thật tốt.

****

Hạ Giao điều chỉnh cảm xúc, đi song song cùng Trần Khải Hà:

_ Không còn việc gì nữa rồi, Hành Kiêu về thôi.

_ Cám ơn sự họp tác của hai người.

Trần Khải Hà chìa cánh tay ra lịch thiệp bắt tay người đàn ông anh tuấn.

Nhìn thấy ánh mắt Hạ Giao đo đỏ, đôi môi kiều diễm bị cắn bật máu, sắc mặt Cố Hành Kiêu đen lại.

_ Anh làm gì cô ấy?

Cánh tay nổi gân xanh, nắm đấm bay đến mặt Trần Khải Hà.

Trần Khải Hà thân thủ mau lẹ, nghiêng người bắt lấy cánh tay mạnh mẽ ấy.

_ Làm gì? là làm gì? Tôi thì có thể làm gì cô ấy.

Trần Khải Hà nhìn thoáng qua đôi môi rướm máu của Hạ Giao.

Giật mình.

Như hiểu ra vấn đề. Nhưng tình cảnh đặc biệt của anh hiện tại không tiện giải thích.

Anh nheo mắt:

_ Tôi muốn làm gì cô ấy, anh có thể cản sao?

_ Tôi đố anh đấy.

Cố Đình Kiêu đọ mắt cùng Trần Khải Hà. Nếu biết trước Hạ Giao bị ức hiếp thế này, anh còn lâu mới nhúng tay vào.

_ Chẳng phải nhà tâm lý,nên nhìn vấn đề nhiều khía cạnh, chứ không phiến diện chứ?

Hạ Giao hoảng sợ, hai vai run lên, vội vàng giải thích:

_ Không phải, Đình Kiêu là do em tự cắn lấy môi mình, không liên quan gì đến sếp Trần.

Cố Đình Kiêu cũng ngớ người:

_ Khi không tự cắn môi mình?

Trần Khải Hà dõng dạc lên tiếng:

_ Tôi xin thề với ngành, tôi tuyệt đối không có ý đồ nào bất chính đối với cô gái diễm lệ trước mặt. Anh có hài lòng chưa?

Mọi người trong đồn cảnh sát cũng đi ra ngoài hết, không ai dám đến gần, chuyện riêng của sếp lớn.

****

Trong chiếc xe Bentley Tần Thư Linh cùng Tần Tĩnh ngồi phía trước. Cố Hàn Đình ngồi phía sau:

_ Cha và anh rể bận bịu công ty mà đến đón con về. Cảm ơn mọi người. Cám ơn anh rể.

Tần Thư Linh vần tiếp tục líu lo:

_ Cha à! Mẹ và chị Thư Lan ngày mai về, nhà chúng ta tổ buổi họp mặt gia đình đi. Sẵn tiện cám ơn anh của anh rể luôn cha nhé.

Tần Tĩnh vỗ đầu cô gái:

_ Con không sao là cha yên tâm rồi, con muốn gì cũng được.

_ Cha à, cha không biết anh Hành Kiêu và chị gái xinh đẹp kia oai phong thế nào đâu. Nói tóm lại...

Tần Thư Linh vẫn liến thắng không thôi.

Cố Hàn Đình nhắm nghiền mắt, buổi tiệc làm anh thoáng mệt.

Cố Hành Kiêu đột ngột quay trở về đương nhiên có lý do.

Cô gái kia là ai mà lại đi cùng Cố Hành Kiêu, anh cũng có hứng thú muốn biết.