Đây là bệnh viện lớn nhất, nằm ở phía đông nước M, bên cạnh khu rừng dài thẳng tắp.. Với hơn 1000 giường nằm. Nắng chiều rực rỡ chiếu qua hàng cây xanh lấp lánh, làn gió thổi qua lá cây xào xạc nên, ở phía đông nước M này khí hậu tương đối mát mẻ.
Hạ Giao cùng dì dượng của mình bước vào cổng
" Hospital State Pattonne", cô xuất trình thẻ nghành. Ở bệnh viện tâm thần Pattonne có bốn cổng vào, hai cổng chính là lối đi dành cho nhân viên bệnh viện, hai cổng phụ dành khám bệnh nhân ngoại trú, nên bệnh viện tâm thần không phải chỉ dành riêng cho những bệnh nhân tâm thần, mà còn có những bệnh nhân đến khám thần kinh do stress, trầm cảm.Hệ thống bệnh viện qui mô rất lớn.
Một dãy tòa nhà theo phong cách châu Mỹ, trải dài là bãi cỏ xanh mướt, vườn hoa đủ màu sắc xung quanh.
Sau khi trình thẻ Hạ Giao đứng chờ dì, dượng ngay lối ra vào. Kiến trúc tòa nhà cao tầng che lấp bóng mát cả một vùng trời, đủ thấy cơ sở hạ tầng được đầu tư lớn thế nào. Hạ Giao phấn chấn khi sắp gặp được em gái mình. Có lẽ một số người chưa bao giờ đến bệnh viện tâm thần lần nào, nhưng đây là nơi cô và Hạ Kỳ ở suốt năm năm qua.
Cô và Cố Hành Kiêu cùng vào đại học và thực tập nơi đây. Sau khi biết được Hạ Kỳ điều trị và Hạ Giao ra trường sẽ xin việc tại Pattonne nên Cố Hành Kiêu quyết định mua lại cổ phần. Người ta nói yêu ai yêu cả đường đi lối về là vậy.
Đây không phải là lần đầu tiên vợ chồng Hạ Bảo Châu bước vào bên trong, họ vẫn thường sang thăm Hạ Kỳ.
Đang đi cánh tay bà Hạ Bảo Châu bị nắm lại:
_ Cướp hà... cướp hà.
Cô gái có làn da trắng xanh,ánh mắt đơ dại, cứ lặp đi lặp lại một động tác ấy. Bà cũng không bỡ ngỡ, khẽ vuốt đầu cô, dỗ dành.
Như không nhận được tín hiệu mình muốn, cô nhăn mặt:
_Cướp hà... cướp hà.
Bà giả vờ: " Hết hồn".
Cô gái vui vẻ, nhảy nhảy lên vỗ tay:
_ Hay... hay quá. Đi vô chích thuốc.
Hạ Giao nắm lấy tay cô:
_ Ngoan, để họ đi. Chút nữa chị ra chơi với em. Cho em.
Cô gái nhìn nhìn Hạ Giao đưa cho mình thanh socolate thì mỉm cười,gật gật đầu.
Vài chục bệnh nhân đi tới đi lui trên bãi cỏ. Một số người lớn trầm lặng, ngồi ghế đá, ánh mắt đờ đẫn, ngây dại.
Một số người ngồi một mình cười vu vơ, nói láp giáp, cũng có một số người không nói gì cả chỉ ôm mặt khóc rấm rứt.
Người bệnh là do bẩm sinh, còn lại do lo âu, căng thẳng, hoặc gặp một số cú sốc tinh thần nào đó không thể vượt qua.
Vị bác sĩ cùng với các em thực tập sinh đi đến. Thấy Hạ Giao, bác sĩ Rain chào hỏi:
_ Hoan nghênh cô trở về Tiến sĩ tâm lý Hạ Giao.Giới thiệu với các em đây là truyền kỳ y học của Pattonne.
_ Không dám Rain, chào các em.
Đám thực tập sinh nhìn cô gái trước mặt, chỉ khoảng hai mươi tuổi nhưng ngoại hình chững chạc, tự tin, vận một bộ đầm vest suông dài,đôi chân thẳng tắp,.Tóc búi cao, mang cặp kính phản quang màu màu hồng nhạt, cùng tông với đôi cao gót. Phong cách trang nhã.
_ Chúng em xin chào Bác sĩ Hạ, mong chị dẫn dắt chúng em tốt nghiệp trong đợt thực thực tập này.
Hạ Giao mỉm cười:
_ Có dịp nhất định sẽ chiếu cố,sao dám qua mặt Rain trưởng khoa thần kinh. Các em được Rain đào tạo nhất định sẽ là các bác sĩ ưu tú trong tương lại.Chị có việc chào các em, chị đi trước.
Cô ôm lấy Rain:
_ Chào Rain, đi trước nhé.
Cô vẫy tay với mọi người:
_ Hội thảo chẩn bệnh chúng ta gặp lại nhau.
Dì,dượng cô đi đến bệnh cạnh, Hạ Giao dẫn họ lên thang máy,vào văn phòng làm việc của mình.
Nhìn bóng dáng cô gái biến mất cuối dãy hành lang, đám đông vẫn còn bàn tán, trầm trồ:
_ Chị ấy đẹp và tài giỏi quá.
_ Không ngờ được mới hai mươi đã có bằng tiến sĩ.
Ông bà Hạ Bảo Châu cảm thấy tự hào về Hạ Giao rất nhiều, họ mong cuộc đời cô sẽ hạnh phúc, chứ không như em họ, bị lừa gạt, mang danh tiểu tam, phá hoại hạnh phúc của người khác, cho đến chết.
Thang máy lên đến tầng năm, văn phòng Hạ Giao nằm ngay lối ra vào thang máy, vì cô muốn thuận tiện khi tư vấn bệnh nhân.
Vị nữ bác sĩ Luxy đang túc trực ở đây, thấy cô mừng rơi nước mặt, liền nhét vào tay cô một chồng bệnh án.
_ Ôi cứu tinh của đời tôi. Đây một chồng bệnh khó,chúng tôi đã hội chẩn nhiều lần, nhức muốn nứt đầu. Làm sao tôi có thể chịu nổi 3 tháng cô vắng nơi này.
Hạ Giao mỉm cười, nhận lấy chồng hồ sơ, bảo:
_ Gọi điện cho trợ lý Kathy dắt ba mẹ tôi đến chỗ Hạ Kỳ trước đi.
Rồi quay sang nói với dì,dượng mình:
_ Ba, mẹ sang thăm Hạ Kỳ trước con xem bệnh án,sẽ đến sau.
_ Vậy ba mẹ đi trước, thăm em con xong ba mẹ về luôn.Không phiền con làm việc. Nhớ muốn ăn gì bảo mẹ gửi vào cho.
_ Dạ, con yêu mẹ.
Ông Trần Bình lên tiếng:
_ Con gái chỉ biết có mẹ.
_ Con yêu bố nhất.
Ông vỗ vai con gái,cất giọng yêu thương:
_ Cần gì thì điện thoại cho ba, không được chạy lung tung về Cảnh Thành nữa.
Trợ lý của cô đưa bọn họ đến nơi ở của Hạ Kỳ.
Hạ Giao vừa mở hình ảnh và chồng hồ sơ trước mặt, vừa gọi cho Cố Hành Kiêu:
_ Alô, xin hỏi ngài có phải viện trưởng viện tâm thần Pattonne Cố Hành Kiêu không ạ?
_ Phải. Tôi chính là Cố Hành Kiêu.
_ Dạ, chúng tôi có một bệnh nhân mắc chứng lo âu trầm cảm, dài hạn dẫn đến rối loạn thần kinh, mong ngài quay về Pattonne gấp. Nếu ngài không về gấp, tôi sẽ thay thế vị trí của ngài.
_ Rất sẵn sàng.
Có tiếng con gái cười khúc khích.
_ Em trở về sao không chờ anh về cùng, bỏ đi một mình xem anh xử em thế nào?
_ Em đi trước với ba mẹ. Anh về đi, em nghi ngờ bệnh án này có liên quan đến một số vật thể duy tâm,khi nào anh sang em nói rõ hơn.
_ Anh chuẩn bị ra sân bay đây, sáng gặp.
_ Sao anh nhanh thế?
_ Không có em ở đây có gì vui?
Anh nhớ em, Hạ Giao?
_ Ok. I miss you, too.
Hạ Giao cười khúc khích, quay qua trao đổi với Luxy:
_ Theo tài liệu chúng ta có được cô Kate bị mắc chứng rối loạn ác mộng.
Trợ Lý Luxy đưa hình ảnh trích xuất camera quay giấc ngủ của Kate cho Hạ Giao:
_ Bác sĩ Hạ, đây là quá trình giấc ngủ của cô ấy 1 tháng nay kể từ khi chúng ta nhận điều trị, thường là khoảng 3h sáng cô ấy sẽ gặp ác mộng, sau đó cô ấy đập phá đồ đạc trong nhà. Bác sĩ Hạ hôm nay tôi có hẹn tái khám nhưng cô ấy không đến.
_ Tại sao?
_ Tôi có làm một vài vật lý trị liệu cho Rose, và liệu pháp hình ảnh, kể cả thôi miên cho cô ấy. Theo phân tích của tôi thì cô ấy bị PTSD ( rối loạn căng thẳng sau chấn thương).
Hạ Giao gõ gõ cây bút, nhìn vào màn hình, đây là thói quen tập trung suy nghĩ của cô.
_ Tôi muốn xác nhận thông tin từ những người thân của cô ấy. Ngày mai chúng ta đến nhà Rose một chuyến. Các bệnh án còn lại tôi đã xem qua ngày mai hẹn họ đến một lượt, chẩn đoán lại một lần nữa.
_ Vâng, thưa bác sĩ Hạ.
Hạ Giao nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ này Hạ Kỳ chắc đang ở phòng ăn, cô dọn dẹp hồ sơ, xách túi chuẩn bị rời khỏi:
_ Thôi được rồi, cô nghỉ ngơi đi. Mai 8h chúng ta đi thăm Rose không chậm trễ nữa, tình trạng cô ấy rất nghiêm trọng.
****
Nhà ăn nằm phía sau khu nội trú. Hạ Giao đi hơi nhanh đến, nơi đây có cổng rào khóa lại. Chỉ những người có nhiệm vụ mới vào được. Bệnh nhân nội trú ngồi thành hàng dài, món ăn đựng trong khay rất bắt mắt. Mỗi bệnh khoa ăn phòng khác nhau, giờ giấc cũng khác nhau.
Hạ Giao cùng trợ lý ôm một chiếc túi quà thật to.
_ Chào mọi người, hôm nay mọi người có khỏe không? Nếu ai ăn giỏi Bác sĩ sẽ thưởng cho một thanh Socolate.
Cô gái mái tóc ngang vai, cười ha hả:
_ Bác sĩ ăn kẹo, ăn kẹo. Anna ăn giỏi.
Hạ Giao ngạc nhiên nhìn cô.
_ Ủa Anna, chị mới ra viện hồi tuần rồi mà
Anna mỉm cười đưa hàm răng chiếc còn chiếc mất:
_ Ai biết đâu thấy bình thường mà, mới ra viện tuần rồi hả. Tự nhiên sao vô đâu ta?
Trợ lý kề tai, nhỏ giọng giải thích:
_ uh, tự nhiên lắm, vui thì xem tivi cười cả tiếng đồng hồ, buồn thì dọng đầu vô tường như dọng chuông.
Hạ Giao vỗ vai cô xong bới lại mái tóc cho cô gọn gàng:
_ Uống thuốc đúng giờ, đừng suy nghĩ nhiều nữa, hết bệnh em cho chị về nhà.
_ Ai biết đâu, trong đầu có nhỏ nào nó xúi,kêu đi đập đầu, đập đầu đi, nghe lời nó đập thôi, chứ có biết gì đâu.
_ Đừng nghe lời nó nói nữa, nghe lời bác sĩ mới mau hết bệnh, về với người nhà. Nhe chưa? Cố lên.
_ Dạ dạ, hihi
Hạ Giao ôm cô như người chị trong gia đình, cô cũng giống như Hạ Kỳ bị tấn công tình dục khi còn nhỏ, phát bệnh cho đến giờ.
Hạ Giao bước vào phía trong tìm dáo dác bóng dáng cô bé gương mặt trái xoan, nước da trắng hồng.
CHÁT
Trên vai Hạ Giao đau nhói, xoay qua là một bác hơi lớn tuổi, mái tóc hoa râm:
_ Hihi, đi về... mai về... có giấy rồi... mai về.
Hạ Giao làm bộ không vui;
_ Sao quánh người ta, nếu còn quánh người như vậy thì đâu hết bệnh mà về.
Người đàn ông mái tóc hoa râm khoe tờ giấy rút từ túi ra.
_ Về mà... nhớ bác sĩ, nhớ con trai...quánh thương. Có giấy rồi... mai về...
_ Thật không?
_ Thật, mai về mà bác sĩ,vui vui.
_ Thế cháu tên gì?
Suy nghĩ một hồi bác nói
_ Bác sĩ Hạ Giao.
_ Giỏi quá. Vậy là khỏe rồi đó bác.
Cô lấy một thanh socolate đưa cho lão.
Hạ Giao nhìn thấy Hạ Kỳ đang mặc chiếc áo kẻ sọc, đang ôm khay cơm ngó dáo dác, như tìm kiếm ai đó.
_ Kỳ Kỳ... Giao Giao nè. Em đi đâu vậy. Chị Hai về rồi nè,có mang chocolate mà em thích nhất.
_ Chờ Kỳ Kỳ, mang cơm cho Sary, em ấy trốn cơm.
Hạ Giao nhìn Hạ Kỳ đáy mắt đầy ý cười.
_ Ba mẹ đâu rồi em. Em đưa cơm rồi chị đợi,mình cùng nhau ăn cơm nhé.
Hạ Kỳ chỉ chỉ vào trong nhà ăn.
****
Trên bàn cơm được dọn lên với năm món mặn,hai món canh và một món xào.
Dì dượng Trần Bình cùng Nhã Trúc, hai chị em, ngồi quay quần bên nhau cười nói vui vẻ.
Trước cửa bóng dáng một người đàn ông cao lớn,anh tuấn,lịch thiệp từ bên ngoài bước vào.Gương mặt anh đượm chất phong trần vì bay đường xa. Cố Hành Kiêu bước vào với gương mặt tươi cười:
_ Xin chào mọi người. Chào dì dượng con đến trễ.
Hạ Kỳ reo lên
_ Anh...anh...đến rồi... Có quà...cho Kỳ Kỳ.
Cố Hành Kiêu vui vẻ gật đầu với dì dượng Trần Bình,quay qua trách hờn Hạ Giao:
_ Tại sao về mà không nói trước với anh một lời?
Hại anh phải bôn ba về ngay trong đêm.Nhã Trúc đứng lên lấy đĩa, muỗng đến cho anh:
_ Mọi người đã về đây rồi là tốt, cô ấy có công việc phải xử lý, chứ không bốc hơi đâu Viện trưởng.
Nhã Trúc, che miệng cười, lén nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, chỉ có Hạ Giao mới khiến anh để tâm lo lắng như vậy.
Ông bà Trần Bình cũng mỉm cười, hài lòng với chàng thanh niên trước mặt, nhìn qua một vòng:
_ Thôi các con ăn cơm đi.Mới đây nhanh quá.Các con đã lớn hết rồi.
Họ sốt ruột, biết Cố Hành Kiêu đang theo đuổi Hạ Giao, nhưng đứa cháu gái xinh đẹp kia vẫn im hơi lặng tiếng.
Mọi người cười nói vui vẻ ăn uống xong ra về. Ông bà Trần Bình gọi xe trở về nhà.
Còn Hạ Giao,Cố Hành Kiêu thảo luận vấn đề quanh các bệnh án.Nhã Trúc pha cà phê cho bọn họ xong, thì đi vào giỗ Hạ Kỳ ngủ.
*****
Chiếc xe công vụ lái vào con đường lát sỏi, hai bên đường,xen kẽ cây cối và những dãy nhà cao tầng trắng xóa phủ đầy rêu xanh.
Cố Hành Kiêu, Hạ Giao và trợ lý tìm đúng căn nhà cao tầng số 8. Trợ lý ấn chuông, không ai ra mở cửa. Từng hồi chuông liên tục vang lên.
Cố Hành Kiêu quan sát liên tục xung quanh căn nhà, anh móc điện thoại ra gọi cho cảnh sát viện trợ,nói với Hạ Giao.
_ Em xem.
Hạ Giao nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ,liền thấy một cô gái trẻ, mặc váy ngủ, đứng lơ lửng trên sân thượng, đi qua đi lại trên thành.
"Không hay rồi", Hạ Giao mắt nhìn cô gái, nói nhanh:
_ Em cố gắng kéo dài thời gian, Luxy hỗ trợ anh, vòng phía sau leo lên sân thượng trong 5 phút chúng ta cứu cô ấy được không.
Cố Hành Kiêu nghiêm túc làm dấu OK, theo lời Hạ Giao vòng nhanh ra phía sau.
Luxy khóc không ra tiếng, tầng 10, mẹ ơi! Cô ước gì sau lưng mình mọc ra thêm đôi cánh.
Cô gái đi lơ lửng, tóc tai rũ rượi không nhìn ra được mặt mũi, run rẩy:
_ Đừng, đừng qua đây, đừng qua đây. Ai giúp tôi với.
Hạ Giao hô to, như trấn an cô gái:
_ Em gái,bước vào trong nhanh lên. Chị sẽ giúp em, em không phải chỉ có một mình.
Cô gái tinh thần đang hoảng loạn, nghe loáng thoáng tiếng người bên dưới kịch động hét lên:
ÁAAAAAA
Hạ Giao cố gắng la lớn hơn nữa, mong những lời nói của mình gây chú ý cho cô.
_ Em gái chị là bác sĩ tâm lý, chị sẽ giúp được em, hãy tin chị, nhanh bước vào trong. Nhanh lên.
Thần trí cô gái mơ hồ, nghe câu được câu mất, quay xuống nhìn bóng trắng bên dưới, cô nhận định được bộ đồ bác sĩ, rồi nhìn dáo dác xung quanh, tay hoảng loạn huơ vào không trung,thều thào:
_ Cứu... tôi...
Tim Hạ Giao nhảy thót lên mừng rỡ, càng gọi lớn hơn:
_ Em nghe lời chị, bước vào trong. Nhanh lên, chị sẽ giúp được em.
Cùng lúc đó những vị cảnh sát đã có mặt do Cố Hành Kiêu báo án, giăng nệm phía dưới đề phòng tình hình xấu xảy ra. Một số đông người ngang qua tò mò đứng xem.
Cô gái thơ thẩn, lùi ra phía sau vài bước, lẩm bẩm:
_ Đi vào, đi vào, cô tránh ra...
Nhưng được vài bước, đột nhiên cô ngã nhào về phía trước.
Đám đông bên dưới la ầm lên.
_ Thôi xong rồi.
Đây là chung cư 10 tầng đấy. Mọi người nhắm mắt trân mình, tưởng tượng ra hình ảnh cô gái rớt xuống,thịt nát xương tan. Phía cảnh sát thì cố căng mắt ra chống đỡ bên dưới.
Nhưng không khí xung quanh vẫn yên ắng.
Nhìn xa xa bóng dáng nhỏ bé của cô gái được chàng trai cao to ôm lấy. Cố Hành Kiêu không tiếc thân mình ôm cô từ phía sau, sân thượng không có lan can tựa vào, nếu rơi xuống chỉ là mớ thịt vụn.
Lucxy tay chân run rẩy, trán lấm tấm mồ hôi, cô vừa mới cột xong một đầu dây thừng bên này vào trụ sắt, đầu kia cột vào eo Cố Hành Kiêu, cô gái kia lao vội xuống nhanh quá, cũng may ngay khoảnh khắc ấy vừa cứu kịp cô. Nếu không Cố Hành Kiu có làm ma cũng về oán cô
Đám đông thở phào nhẹ nhõm.
Một người đàn ông kích động gào thét lên.
_ Cút hết đi, có gì mà xem. Cô ấy là bạn gái tôi, từ khi điều trị tại Pattonne, tinh thần hoảng loạn đến mức nhảy lầu.
Có người trong đám đông vội thanh minh:
_ Bọn họ vừa mới cứu bạn anh đấy.
_ Anh trông chừng người bệnh kiểu gì. Còn oán trách người ta, a.
Người đàn ông bị cảnh sát giữ lấy:
_ Các người buông ta, tôi tội gì mà bắt tôi.
*****
Hạ Giao từ phòng tâm lý của mình, đưa báo cáo cho vị cảnh sát trưởng:
_ Thưa Viện Trưởng, thưa các vị cảnh sát. Tôi vừa tiến hành thôi miên cho cô Kate đây, hiện tại tinh thần cô ấy đã ổn định, theo như trong phần báo cáo trước đó cô Kate bị rối loạn ác mộng, nhưng cơ thể chứa một lượng lớn thuốc gây ảo giác nặng. Tôi nghi ngờ đó là do người nhà cho uống, vì trong phần bệnh án chúng tôi điều trị không sử dụng thuốc.
Vị cảnh sát trầm ngâm, một hồi lên tiếng.
__ Danh tiếng của Pattonne không ai không biết. Tôi tuyệt đối tin tưởng, nhất là Viện Trưởng Cố đây quên mình vì mọi người. Theo như Bác sĩ Hạ Giao phân tích tôi nghi ngờ cố ý mưu sát. Còn nguyên nhân phải đợi thần trí cô gái minh mẫn lại.
Cố Hành Kiêu,xoa cằm, suy nghĩ xong cam đoan:
_ Ngài yên tâm, rối loạn ác mộng chỉ cần tìm ra nguyên nhân sẽ khỏi.
Hạ Giao tiếp tục:
_ Cô Kate này do mất ngủ nhiều ngày, cộng thêm tinh thần hoảng loạn, lại bị kẻ xấu lợi dụng. Cho tôi 1 ngày tôi sẽ cho anh kết quả.
Vị cảnh sát nhướn mày, nhìn về cô gái trẻ, đang tỏa ra hào khí.
_ Bác sĩ Hạ Giao,tôi đặt hết hi vọng vào cô. Thời gian không nhiều, xin phép trở về đồn.
Anh bắt tay Cố Hành Kiêu, vỗ lên vai anh:
_ Chào viện trưởng Cố.
_ Khoan đã,sự việc hôm nay tôi mong muốn ngài hạn chế cánh nhà báo, tôi biết mình rất đẹp trai, không nên xuất hiện nhiều. Khiến các mỹ nữ khác để ý,mỹ nữ trong bệnh viện tâm thần đã làm tôi muốn mệt rồi.
Vị cảnh sát trưởng bật cười sảng khoái,khoát tay bảo mọi người rút.
Hạ Giao quay sang, mở chồng hồ sơ bệnh án, những tấm hình phân tích giấc ngủ của cô Kate, chỉ vào:
_Thưa viện trưởng anh xem, đầu giấc ngủ cô ấy ở trạng thái bình thường, nhưng khoảng 3 giờ lại gặp ác mộng. Qua phân tích MRI Cô Kate lại không bị chấn thương. Thưa viện trưởng... tôi...
Cố Hành Kiêu lườm cô, quát:
_ Em tin anh quăng em xuống lầu không? Còn dám gọi anh Viện trưởng nữa không?
Hạ Giao cười cười, trêu chọc.
_ Một sự việc cứ lặp đi lặp lại nhiều lần,vào đúng một thời điểm như thế. Em nghi ngờ giấc ngủ cô ấy ầm ảnh hưởng bởi tâm linh, một số sự việc không tin cũng không được anh à.
Cố Thành kêu gật gù:
_ Được rồi,chúng ta sẽ xác minh lại với cô ấy. Còn bây giờ anh muốn xác minh lại mối quan hệ giữa hai chúng ta
_ Trong công việc,không gọi anh là Viện trưởng, ai trả lương cho em. Vả lại em là nhân viên anh mà.
Anh đi đến, hai tay áp lên thành ghế sô pha, giam giữ Hạ Giao trong lòng:
_ À, thì ra là vậy. Chỉ cần Hạ Giao nói một tiếng thì chức Viện trưởng phu nhân ở ngay trước mặt.
Hạ Giao quay mặt sang nơi khác, cô muốn nửa là khác nhưng cô còn Hạ Kỳ và món nợ chưa đòi của Tần gia, sao cô có thể nghĩ đến hạnh phúc riêng mình, mặc dù người đàn ông này là ánh trăng trong lòng cô.
Cố Hành Kiêu nhìn sườn mặt non mềm, không kiềm chế cảm xúc, đặt một nụ hôn lên má. Hạ Giao như có một luồng điện chạy quanh xương sống.
Cặp mắt hai mí, long lanh chớp chớp. Hình ảnh thiếu nữ thanh thuần, môi mềm căng mọng như mời gọi anh. Cố Hành Kiêu hôn phớt qua cánh môi cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt. Ánh mắt cô gái vẫn mơ màng, đôi môi vì nụ hôn của anh mà ướt át, thì thầm:
_ Hạ Giao, anh chết mất.
Như được cỗ vũ, Cố Hành Kiêu phũ lên bờ môi anh đào chúm chím khẽ mở như mời gọi, tận hưởng hương vị ngọt ngào bên trong cô.
Đây là nụ hôn đầu của anh và cô, năm năm ở bên nhau. Tình cảm của anh đã quá rõ ràng.
Anh là học sinh cá biệt, từ khi gặp cô,chàng thanh niên suốt ngày chỉ biết đánh nhau lại vươn lên là thủ khoa của trường. Khi biết được cô yêu mến bệnh viện Pattonne này, anh đã không tốn ít khối gia sản, lẫn các mối quan hệ để được nhượng quyền đầu tư. Đặt Pattonne trong lòng bàn tay cô.
_ Anh yêu em Hạ Giao. Năm năm rồi cho anh một câu trả lời, đồng ý làm bạn gái anh không?
Vừa lúc đó cánh cửa hé mở, Luxy bước vào. Cố Hành Kiêu ngồi ngay ngắn lại, khuôn mặt hơi đen.
_ Luxy đến thật đúng lúc. Tôi nghĩ tháng này nên trừ lương cô.
Luxy bất mãn trong lòng, kêu khẽ:
_ Tôi tội gì, thưa viện trưởng
Cố Hành Kiêu đứng dậy sửa vạt áo.
_ Tội gì? Ngay cả mình tội gì cũng không biết, cũng là một cái tội.
Nói rồi anh chỉnh gạt áo bỏ ra ngoài bỏ lại Hạ Giao che miệng cười tủm tỉm
Luxy:...
"Phân tích hoàn cảnh không chính xác. "
Viện trưởng của mình đang lấy công làm tư,trong giờ làm việc, mà đè con gái người ta ra hôn rồi còn kiếm chuyện với cô.