[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 36: Rạp chiếu phim tư nhân(2)



Cả quá trình trong phim Cố Hàn Đình xem như không có gì. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào sống lưng dần cứng đờ của Hạ Giao,đến khi cô hơi nghiêng mặt, cúi đầu xuống nhìn anh, trong lòng anh không khỏi xuất hiện một điều khác lạ.

Dưới bóng đêm, gương mặt cô trắng trẻo, đôi gò má lại hơi ửng hồng. Cô không nhìn anh, lông mi dài như cánh quạt cong vút khẽ run rẩy, lời đề nghị cô như giọt sương sớm sa xuống nơi sâu thẫm trái tim anh.

Anh không thể không thừa nhận, cô quá đỗi xinh đẹp. Dù chỉ là nhẹ nhàng thu lại hàng mi cũng quyến rũ, có lẽ là người phụ nữ xinh đẹp và đáng yêu nhất anh từng gặp. Anh vươn người lên trước, bóng hình gần như đã ôm trọn toàn bộ thân hình cô.

_ Không chịu nổi rồi?

Vốn là một câu nói mang cảm giác cưng chiều, vậy mà thốt ra từ miệng anh lại có một sự kích thích ám muội rất gợi tình. Anh tựa sát vào cô, qua lớp áo mỏng Hạ Giao có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh người đàn ông.

Những tiếng động giao hoan mạnh mẽ truyền tới, từng tiếng từng tiếng kích thích màng nhĩ của Hạ Giao trân mình, bịt chặt tai. Hạ Giao không hiểu sao nhịp tim cô trở nên dồn dập. Hình ảnh buổi sáng hôm ấy tỉnh lại trên mình anh bất giác lướt qua đầu cô, bầu không khí lúc này càng có vẻ mờ ám.

Đôi mắt anh quét nhìn cô, cắt đứt hành động của cô, lại hỏi một câu.

_ Em mệt sao?

_ Vẫn, vẫn tốt……

Chỉ là cổ hình như bị tê cứng, không thể quay đầu lại.Hơn nữa rượu hình như đang phát huy tác dụng, đầu óc choáng váng, cả người khô nóng khó chịu.

Màn hình tiếp cảnh sau đó là vụ án được mở ra. Hạ Giao nào có tâm trí xem đó là cái gì nữa. Sau cuộc hoan lạc đám người bị trúng thuốc mê được thoa trên người cô gái. Họ lại tiếp tục bị cô tiêm liều thuốc cực độc, cô gái bắt đầu thực hiện tra tấn các nạn nhân.

Cô với tay lấy bịch snack khoai tây bỏ vào miệng.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, cảnh xxx đã không còn thì đôi tay cao quý của anh lại vươn đến đặt thẳng lên ngực của cô.

_Anh anh anh……tay của anh..hình như để sai chỗ rồi.

Anh nói ra hai chữ vô cùng dứt khoát.

_ Anh sợ.

_ Anh sợ gì?

_ Ướp xác kìa em không sợ sao?

Vài lần Hạ Giao có ý đẩy tay anh ra, không hề thành công, đành phải nhẫn nhịn.

Trôi qua vài phút, người nào đó được đằng chân lân đằng đầu.

_ Mặc nội y ngủ không khó chịu sao?

Tóc gáy của cô dựng thẳng lên, đây là ý gì chứ?

_ Không, không có đâu, rất thoải mái mà…

Anh im lặng vài giây, đề nghị. _ Cởi ra đi! Anh không được thoải mái. Anh vẫn còn sợ.

_ Anh sợ cái gì?

Không chờ cô đồng ý, tay của anh đã luồng về phía lưng, ngón tay lạnh băng.

_ Này, này, anh đừng như vậy…..

Khóa nội y và dây quai bị anh giải phóng nhanh nhẹn rút ra, ném qua một bên. Thưởng thức nơi đẫy đà cùa cô.

_ Ừm… Đỡ sợ hơn nhiều.

Mềm mại có độ co giãn, độ cong cũng khớp với lòng bàn tay của anh, anh rất hài lòng…

Nhưng bàn tay lớn của anh như dính chặt trên ngực của cô, không nhúc nhích chút nào, dính rất chặt. Cô mệt thở hồng hộc, mở to hai mắt.

_Bỏ.... tay anh ra….bỏ tay anh ra đi…

_ Đừng làm loạn, coi phim.

Hạ Giao phát điên, anh như vậy là muốn ăn đậu hũ cô đây hả? Mặt của cô đỏ ửng, rất không biết nói gì:

_ Hàn Đình đầu óc anh thật đen tối.

_ Anh chỉ đặt tay ở đây cho đỡ sợ thôi mà, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.”

Anh trêu ngược lại cô:

_ Người đầu óc đen tối là em ây

“……….”

Hạ Giao bị anh hỏi đến cứng họng không trả lời được, thực sự rất muốn cho một cái tát vào bản mặt đẹp đẽ, yêu mị nhưng đầy vô sĩ cùng gian trá.

_ Anh để tay trên ngực em như vậy, làm sao em xem phim được.

_ Anh không cảm thấy có vấn đề gì, hay là em mất cân bằng hửm?

" Mất cân bằng gì chứ?”

_ Như vậy……

Một bàn tay khác của Cố Hàn Đình đột nhiên luồng vào trong áo cô, chạm vào bên ngực còn lại của cô.

_Ừm……như vậy thì cân bằng rồi!

_ Em... không xem nữa.... em buồn ngủ rồi. Đi ngủ đây.

Hạ Giao thầm nghiến răng nghiến lợi, rồi ngước mắt lên nở nụ cười “đầu hàng ” với anh.

_ Anh từ từ xem. Không có em tự nhiên anh sẽ hết sợ.

Cô vốn chỉ định giải trí một chút thôi, thật sự không ngờ sẽ cùng anh ta xem loại phim này. Nhất là loại đàn ông “cực phẩm, thân hình tuyệt mĩ ” như anh ta, ngồi bên cạnh nhất định sẽ bị anh " ăn" đến trơ xương. Hoặc là cô "ăn" anh đến trơ xương.

Váy áo cô đã trễ ngang vai, rơi xuống bụng, nửa bờ vai trần phía trên nõn nà. Anh hôn lên đôi vai ngọc ngà của cô, thì thầm bên tai cô:

_ Giao Giao anh nhịn cũng đã lâu, em cũng cho anh sơ múi xíu thịt chứ. Anh là đàn ông mà, kiêng khem quá cũng hại sức khỏe?

_ Ai bắt ép anh. Phụ nữ bên ngoài anh không thiếu, đừng giở trò với em.

_ Hiện tại anh bị em phong ấn. Không còn "cương " với cô nào khác, ngoại trừ em.

Cố Hàn Đình nhìn cô từ trên xuống, không nói gì thêm. Anh chỉ cúi người xuống hôn lấy khuôn ngực mịn màng, áp mặt nơi rãnh, hít thật sâu. " Cám treo mà heo nhịn đói" đến thế là cùng.

Ngồi trong lòng anh, tim cô cứ đập loạn một cách bất an, đang định đẩy anh ra để quay về phòng, ai ngờ bỗng nhiên anh bế cô lên. Hạ Giao trừng mắt, tay chân vùng vẫy,hai cánh tay vây bọc cô trong khoảng không lồng ngực mình.

Nhưng Cố Hàn Đình không làm chuyện gì vượt quá giới hạn. Anh hơi nghiêng đầu sang một bên. Sống mũi cao thẳng chạm nhẹ vào mái tóc, bờ môi áp sát vành tai xinh xắn của cô. Trong tiếng nói du dương mang theo sự đè nén:

_ Đi ngủ thôi. Anh nhịn lâu như vậy rồi, chờ thêm nửa tháng cũng chẳng sao.

********

Phương Linh khoanh chân ngồi trên chiếc ghế gỗ, ngoài phòng đợi của sân bay, trong tay ôm ôm điện thoại, uể oải dựa vào ghế, quan sát Phương Lăng không ngừng rầu rĩ. Cuối cùng không nhìn nổi nữa, cô bèn đưa một cốc cà phê khác cho anh mình:

_ Anh Hai à, theo như tin tức nội bộ. Cố Hàn Đình sang Pháp đầu tư, nhất định sẽ mang Hạ Giao theo, cô ấy sống rất tốt. Anh có cần trưng ra vẻ mặt chán nản vậy không? Phong độ cao lãnh đi đâu rồi. Mau uống chút cà phê đi!

_ Phương Lăng!

Mạc Đông Quân ở bên kia đường băng sang.

Người đàn ông từ xa đã nhìn thấy hai người họ, mỉm cười vẫy tay ra hiệu. Nụ cười của anh đẹp trai mê người, càng thu hút được ánh mắt say đắm của các cô gái xung quanh. Phương Linh ngờ ngợ bóng dáng một người tim thoáng run nhẹ, nhìn kỹ lại thì không phải.

_ Tôi đến không muộn chứ Phương tổng, Ô kìa, Bé con cũng đi theo sau.

_ Mạc Đông Quân co móng vuốt của anh lại đi. Em gái tôi anh cũng không buông tha sao.

Mạc Đông Quân mỉm cười bắt tay Phương Lăng, anh chỉ xem con bé như em gái thôi nào có ý gì khác.

Thất thểu như chiếc lá úa mùa thu, như cánh hoa tàn rụng xuống mặt đất, cô còn chưa kịp thu lại cảm xúc, một cánh tay đã uể oải khoác lên vai Phương Linh cùng với đó là một tràng cười:

_ Nhóc con! Thấy anh không vui sao, em đang thất tình ai à?

Người bất ngờ xuất hiện và thanh âm của anh ta thật sự làm cô hết hồn. Cô quay đầu lại theo phản xạ, liền nhìn thấy một đôi mắt phóng túng khiến người ta bất giác bị hút vào. Anh ta tháo kính đen xuống, đang có hứng thú đánh giá cô. Không, nói chính xác hơn là, anh ta trông giống như đang xem xét một con thú săn. Mạc Đông Quân?

_ Là anh à? Anh đi đâu đây.

_ À...., nên hỏi anh trai em nha, đang yên đang lành chạy qua Pháp, đòi làm ăn cái gì bên đây, không biết?

_ Tôi không quen anh, đừng tỏ ra thân thiết thế.

Phương Linh không hề khách khí, hất ngay “móng vuốt” của anh ta ra.

Người đàn ông đang định gào lên thảm thiết…

_ Phương tổng, anh xem em gái anh hung dữ chưa nào?

_ Tôi hun anh hồi nào mà nói dữ.

Cô trừng mắt nhìn anh.

_ Tôi đói rồi, chúng ta cùng nhau ăn cái gì đi chứ.

_ Nhà hàng bên bờ sông Seine rất nổi tiếng đấy.

Mạc Đông Quân nhíu mày, Phương Lăng có quá nồng hậu với anh không? Hay còn mục đích nào khác.

Vừa lúc ấy thêm một người đáng ông dáng người hao hao giống Mạc Đông Quân bước đến gần bọn họ. Mạc Đông Kha tiến lên trước vài bước, giơ tay vỗ vai người đàn ông mấy cái.

_ Đông Quân! Đi cũng nhanh đấy chứ.

Trái tim Phương Linh bỗng co thắt mạnh mẽ, cô từ từ quay đầu, thấy ngay một người đàn ông đẩy hành lý đi ra khỏi cửa đón khách. Anh mặc một chiếc áo phông xám, đi cùng chiếc quần jean dài sạch sẽ, cái dáng cao cao rất gây sự chú ý.

Hai chân Phương Linh như bị đổ chì, trái tim cũng đập thình thịch từng tiếng rộn ràng theo nụ cười của anh. Cảm giác hưng phấn đó cứ tự nhiên nảy sinh. Tiza là anh ấy.

Người đàn ông từ xa đã nhìn thấy ba người họ, mỉm cười.

_ Mạc Đông Kha, đi đâu đây?

Trái đất này cũng bé thật đấy, anh trai tôi du lịch vòng quanh thế giới, mà tôi cũng bắt gặp được.

Giọng Tiza trầm khàn:

_ Anh đi như vậy chẳng phải hợp ý với đứa con thừa kế gia tộc đây sao? Còn không mau giới thiệu.

Mạc Đông Quân sâu lắng nhìn Mạc Đông Kha. Ngẫu nhiên gặp được người anh thâm trầm này là một điều hiếm.

_ Đây là Phương Lăng tổng Giám Đốc Giải trí The King. Tôi Mạc Đông Quân là Phó tổng, cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi. Mạc thiếu ạ.

Phương Lăng cũng nhìn về Mạc Đông Kha, cậu hai Mạc gia nhân vật bí ẩn nhất của Mạc Thị, không ngờ hôm nay diện kiến.

_ Không dám.Xin chào Mạc thiếu.

Mạc Đông Quân vuốt nhẹ mái tóc của Phương Linh:

_ Đây là bé con Phương Linh, em gái Phương Lăng.

Mạc Đông Quân vỗ vai Phương Lăng thân thiết:

_Ở khoang máy bay bảy tiếng đồng hồ, xuống máy bay việc đầu tiên cần nhanh chóng ăn uống. Chúng ta đi thôi.

Mạc Đông Quân vặn vẹo cổ tay cổ chân, rồi quay đầu sang nháy mắt với Phương Linh:

_ Phải không, bé cưng?

Mạc Đông Kha ngạc nhiên nhìn hai người họ:

_ Hai người quen nhau sao?

_ Đương nhiên!

_ Không quen!

Hai người đồng thanh lên tiếng. Mạc Đông Quân và Phương Linh ngẩn ra khó hiểu.

_ Không biết có quen không mà chung công ty.

_Mạc Đông Quân này, cuộc đời anh xảy ra chuyện gì sao? Hay là anh gặp gái là anh đều xưng "bé con"?

Phương Linh nhíu mày. Trước giờ cô không thích loại đàn ông vừa nhìn là biết đào hoa.

_ Được rồi Đông Quân đừng chọc con bé nữa chúng ta đi thôi.

Phương Lăng nhìn sang Mạc Đông Quân bắt gặp ánh mắt như có như không Đông Kha nhìn Phương Linh. Trong lòng Phương Lăng xuất hiện bất an.

_ Mạc thiếu hân hạnh có thể đi cùng chúng tôi.

_ Phương tổng,tôi phải về công ty họp gấp, hôm khác tụ tập nhé.”

_ Được.

Phương Lăng gật đầu.

Mạc Đông Kha cũng gật đầu chào tất cả mọi người, như chưa từng để Phương Linh vào mắt, anh bước đến xe công vụ.

Đáy mắt Phương Linh chùng xuống. Thất thểu đi theo hai người.