Nhưng giờ cô mới biết bản chất của tình yêu khiến mình không còn là chính mình nữa, nó sẽ nghiền nát sự cao lãnh của cô, dẫm đạp lên sự kiêu hãnh của cô, sẽ khiến cô đối mặt với sự lo được lo mất.
Cô đánh rơi rồi … Thậm chí không biết mình đánh rơi từ lúc nào?
Vì khao khát muốn yêu người đàn ông này.
Cũng vì anh là người đàn ông đã cảm động được cô.
Một lúc lâu sau, anh mới trầm giọng, mang theo bao kiềm chế vang lên trên đầu cô:
_ Giao Giao
Anh chỉ khẽ gọi tên cô cũng khiến trái tim cô " thịch " một tiếng, thế là nước mắt cô tràn bờ đê. Phó cục trưởng đứng bên cạnh thật sự không thể nhìn nổi nữa. Giới quan chức xung quanh đã bắt đầu thì thầm to nhỏ.
"Cô gái này là ai? Khóc thật lợi hại "
Viên trợ lý bèn bước tới, do dự một lúc, liều mạng nói:
_ Cố tổng! Ngài xem ở nơi đông người thế này…
Lời nói nửa vời của Viên trợ lý như một lời hồi chuông trấn hồn Hạ Giao. Lúc này cô mới ý thức được mình đường đột đến thế nào. Hạ Giao đang sụt sùi bỗng im bặt, ngước nhìn Cố Hàn Đình với đôi mắt chấm hỏi.
Cố Hàn Đình không để ý tới lời nói của Viên trợ lý mà chỉ nhìn chằm chằm xuống gương mặt nhỏ xíu, như hoa lê đái vũ này. Nhưng sau khi lướt xuống đôi chân trần ngọc ngà, anh chợt chau mày. Con ngươi anh lập tức co lại, trở về vẻ sắc bén thường ngày, thậm chí còn có chút không vui.
Hạ Giao vô thức nới lõng hai tay đang ôm eo anh ra. Cô cúi gằm cái đầu " heo tai xanh " xuống, xấu hổ, hai tay lại nắm chặt lấy nhau, ngã ngồi trên đùi anh. Cô cũng không dám nhìn mặt anh nữa, chỉ biết nhẹ nhàng khép rèm mi đang run run. Cô muốn đào một cái hang, sau đó chui vào có được không?
Sao cô có thể vô ý đến mức này?
Đúng như Viên trợ lý nói. Đây là chốn hội họp đông người, lại có mặt quan chức cấp cao. Cho dù cô bỏ hết tất cả lòng tự trọng, nhưng còn anh thì sao? Khi cô áo quần xộc xệch, nước mắt nước mũi tèm lem gào thét ôm lấy anh, người ta sẽ đánh giá anh thế nào? Nếu họ chỉ cho rằng một mình cô điên thì thôi đi, chỉ e rằng anh bị mất hình tượng vì cô.
Hạ Giao chỉ mong thời gian quay ngược lại. Nếu thật sự được như vậy, cô tình nguyện ở lì trong phòng chờ anh họp xong sẽ quay về bên cô, nhưng toàn bộ người làm đã thay đổi khiến cô hoang mang, xen lẫn kinh ngạc.
Anh giận rồi nhỉ?
Nếu không tại sao lại im lặng lâu như thế?
Đúng rồi, anh giận là phải. Cô quá nông nổi và bốc đồng.
Gọi tên cô xong, anh không nói thêm gì nữa, chỉ mím môi mỏng, nhíu mày nhìn Hạ Giao trước mặt. Cô nhợt nhạt đến kinh người, nhất là khi mái tóc đen rủ xuống. Gương mặt vốn dĩ xinh đẹp, lanh lợi đó, giờ sưng vù, còn hằn vết xanh xanh,tím tím, đọng máu bầm Cô như chú chim nhỏ bị lạc phương hướng hoang mang nép vào lòng anh, váy áo trắng toát, những ngón tay trắng mịn, thon dài siết chặt vào nhau.
Thậm chí đến giày dép cũng không mang. Cứ thế chân trần chạy tới trước mặt anh, dẫm lên sàn nhà lạnh ngắt. Không cần nói cũng biết, chân cô chắc chắn đã lạnh đến cỡ nào rồi.
Cố Hàn Đình nhíu mày: Người làm chăm sóc bảo bối anh kiểu gì? Chẳng lẽ anh tiếp tục thay "bộ khác"? Anh phải thay bao nhiu "dàn áo" họ mới chăm cô vừa ý anh.
Cô e dè ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mặt giận dữ đó của anh, trái tim bỗng hoảng hốt. Cô run rẩy gọi:
_ Cố Hàn Đình... em...
Cố Hàn Đình cảm thấy như mình bị trúng một phát đạn, ngay chính giữa ngực, xuyên tim! Anh không nói nhiều, cởi ngay áo vest dài ra, choàng vào người cô, không hề quan tâm tới ánh mắt khác thường của những người xung quanh, bế ngang người cô lên.
_ Ngài Bake, Phó cục trưởng! Về chuyện làm lễ tuyên dương, tặng huân chương gì đó, tôi là thương nhân xin được phép miễn. Hứa Mạc, Nhậm Kỷ thay tôi tiếp khách chu đáo.
Anh cảm thấy vô cùng đau lòng, cố gắng kìm nén tâm trạng kích động, đáp lại một câu rồi bế Hạ Giao đi về phía thang máy.
Chùm đèn pha lê kiểu Pháp chiếu xuống người Cố Hàn Đình, kéo dài bóng anh, in đậm dáng dấp vững chắc và cao lớn khiến phụ nữ có thể nương tựa cả đời.
Chẳng mấy chốc anh đã bế Hạ Giao đi vào trong thang máy. Cánh cửa mạ vàng đóng lại một lúc lâu, mọi người xung quanh mới bắt đầu có tỉnh hồn, dần dần mới hiểu mình là bóng đèn phát sáng lung linh.
Bake nhìn Cố Hàn Đình ôm Hạ giao rời đi, thở dài:
_ Cô gái ấy là quý nhân nhà tôi, cũng may có cô ấy gia đình tôi mới được đoàn tụ, nhưng lại khiến cô ấy chịu khổ rồi! Phó cục trưởng!! Vừa nãy anh cũng nhìn thấy rồi đấy. Cũng may nhờ có Cố tổng, nếu không...
_ Hả? Người phụ nữ vừa rồi chính là người mà Cố Hàn Đình bấp chấp cả sinh mạng đi giải cứu?
Sao ông ngu thế? Nếu không, cô ta lại được đến gần người đàn ông âm trầm này. Cũng may ông chưa hét vào mặt cô ta. Phó cục trưởng, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, tự lẩm bẩm một mình:
_ Thật may! nếu đắc tội với " cái đầu heo" kia thì hậu quả khôn lường.”
Chả lẽ ông ta không biết Cố Hàn Đình có lai lịch tầm cỡ nào? Từ việc đột nhập dinh thự Bake giải cứu thành công tất cả mọi người, có thể thấy không thể xem thường người này. Cô gái “quái lạ” đó từ lúc " bổ "vào anh ta tới lúc bị ôm đi, ánh mắt người đàn ông cưng chiều rõ rệt. Hôm nay lần đầu gặp cô ta, tuy rằng ông ta cũng cảm thấy khó hiểu nhưng chí ít cũng không được dí súng trước mặt Cố Hàn Đình như thế? lại còn là khách đặc biệt của Bake. Liệu ông có bị ghi sổ hay không?
Thông qua những gì ông hiểu biết về Cố Hàn Đình, phụ nữ vây quanh nhiều vô số kể, nhưng anh vẫn lãnh đạm vô tình. Lãnh đạm vô tình con mẹ đâu không thấy? Thử đụng vào " cái đầu heo" kia xem, anh ta có rút gân lột da bọn họ hay không?
Xem ra lại là một người phụ nữ được đàn ông chiều hư.
_ Các anh sau này, không được chĩa súng vào cô gái kia nghe rõ chưa?
_ Dạ, cục trưởng.
Phó cục trưởng lại đổ mồ hôi.
Trong thang máy từng con số thay nhảy lên liên tục, yên tĩnh.
Cố Hàn Đình cứ bế cô như thế, không nói câu nào. Từ khi bước vào thang máy, nét mặt anh điển trai vẫn yên ả như nước. Cô nằm trong lòng ngực anh, khẽ rướn người lên hôn anh, nhưng chỉ chạm được tới chiếc cằm tinh tế. Sự yên tĩnh này mang lại cho cô một sự lo lắng vô cớ. Sao cô lại cảm thấy… anh đang kiềm chế một thứ cảm xúc gì đó.
Đến cả đôi mắt kia cũng nhìn không ra anh đang nghĩ gì, bình thản lãnh đạm như thế này, chắc chắn chỉ có hai tình huống.
Hoặc là anh quá thương yêu cô, nên không để ý hành động mất kiểm soát vừa rồi.
Hai là anh vô cùng tức giận, chỉ đang kìm nén tâm trạng của mình. Xách cô lên tầng cao nhất chuẩn bị ném xuống.
Cô rùng mình cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn một chút nhỉ?
Hay là bỏ của chạy lấy người? Cất giọng trong tâm trạng phập phồng, thanh âm run rẩy như như tiếng muỗi kêu:
_ Cố Hàn Đình...…thả em xuống, em đi được.
Ai ngờ Cố Hàn Đình vẫn im lặng, thậm chí chẳng thèm liếc mắt cô lấy một cái.
Cô ngọ nguậy, cảm thấy ủy khúc, cố gắng cắn chặt môi:
_ Cố Hàn Đình.
Cuối cùng anh cũng nhàn nhạt nhìn cô, nheo mắt như cảnh cáo.
Thế là cô rúc mặt vào lồng ngực anh, nước mắt không kiềm được rưng rưng.
Hạ Giao được Cố Hàn Đình bế về phòng, cửa phòng được rộng mở. Người quản gia và người hầu vẫn cung kính đứng đợi ngoài cửa. Sau khi thấy cảnh này, bà ta cũng kinh ngạc không kém.
Cố Hàn Đình coi mọi người như không khí, cứ thế bế Hạ Giao ngồi trên ghế nệm. Cô cảm thấy xấu hổ chết đi được. Vừa hay lại nhìn thấy Bake đứng tựa cửa nhìn vào.
So với sự trầm mặc của Bake, Cố Hàn Đình càng nguy hiểm hơn. Sau khi đặt cô xuống, anh đứng dậy. Cố Hàn Đình vô thức giơ tay ôm lấy cánh tay anh. Cô ngước lên nhìn anh.
_ Buông tay anh ra.
Giọng nói của Cố Hàn Đình vẫn điềm nhiên như lúc ở trong thang máy nhưng lại khiến người ta không dám làm càng. Cô nhận ra sự nghiêm khắc phía sau lời nói ấy, buông tay ra. Anh liền đi ra khỏi phòng...
Bake đi đến, đứng bên cạnh bàn trà, nhu tình nhìn cô.
Người giúp việc mang trà nước đến, rồi lặng lẽ đứng ở trước cửa.
Hạ Giao cảm thấy cực kỳ tủi thân. Cô ngồi trên đệm, ủ rũ cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống hai bên che nửa gương mặt. Một lúc lâu sau, cô mới yếu ớt nói:
_ Bake! Anh sao lại ở đây?
_ Anh muốn tận mắt trông em khỏe chưa? Hạ Giao tha thứ cho anh.
_ Mọi chuyện vẫn tốt lành, em không sao cả, em không trách anh. Mẹ anh mới là người phụ nữ đáng thương. Em rất vui vì giúp được dì ấy.
Ngay sau đó, chiếc bóng cao cao của người đàn ông bao trùm. Cô ngẩng đầu, đối diện với nét mặt đượm buồn và quan tâm của Bake. Anh ta ngồi xuống trước mặt, nắm lấy bàn tay, nhìn cô, như nhìn một chú mèo hoang, bị lạc đường.
_ Em sao lại chạy loạn đến thế? Vẫn còn hoảng sợ sao?