Đương nhiên Hạ Giao nhận ra anh đã mềm lòng, một cảm giác ngọt ngào dâng lên. Cô ngồi vắt ngang trên đùi anh, càng nhích lại gần anh hơn. Chiếc chăn vừa đủ để che khuôn ngực cao vút. Cô vòng hai tay ra ôm chặt cổ anh, thế là khe rãnh mê người lại lộ ra.
_ Tại sao biết em đang gặp nguy hiểm mà đến cứu.
Hai chân cô co lên, càng dễ cho anh bôi thuốc. Đương nhiên, càng tiện cho anh chỉ cần hơi xoay ngang là có thể ngắm nhìn toàn bộ “cảnh đẹp” vô hạn trước mắt. Cố Hàn Đình liếc mắt dừng lại vài giây. Anh kéo tay cô lại, tiếp tục xoa thuốc lên khủy tay cô.
Thấy anh không lên tiếng, cô tự biên tự diễn.
_ À, em biết rồi. Anh chỉ thuận tiện Phó cục trưởng nhờ vả.
Anh ăn no rửng mỡ chạy đi tìm chết? nhíu mày với lý sự cùn của cô, vẫn chẳng dễ chịu gì.
_ Anh thật sự là vì em mới đến sao?
_ Ừm!
_ Là anh săn sóc vết thương trên mặt, thay quần áo cho em?
_ Em nói xem?
Anh hỏi ngược lại, giọng hơi khàn.
_ Vậy… Anh không về với vị hôn thê của mình, mà ở lại đợi em?
Hạ Giao cố nhịn cười:
_ Anh thật sự quan tâm em nhiều như vậy sao?
Cố Hàn Đình cuối cùng cũng không chịu nổi mồm mép tía lia của cô. Anh kéo cao chăn, đắp lại lên người cô, gần như chỉ hở cái đầu:
_ Sao hỏi lắm thế? Em không lạnh sao?
_ Em muốn xác định một số vấn đề mà.
Cô cười hớn hở, nhận ra anh có chút khó xử.
_ Còn chỗ nào đau nữa không?
Trái tim có làm bằng thép thì cũng phải tan chảy. Bôi thuốc xong, anh ưu nhã lau sạch tay rồi xoa lên đầu cô:
_ Nghỉ ngơi đi không còn sớm nữa, anh thay váy khác cho em nhé
Thấy vậy, Hạ Giao biết anh hết giận rồi, cô bỗng bật cười.
Nụ cười ấy len vào trái tim Cố Hàn Đình, anh có khi nào giận được cô. Bao cảm giác ngột ngạt ngưng tụ từ khi cô quay người bỏ đi cùng Cố Hành Kiêu giờ cũng tan biến. Đúng như anh nói. Anh chỉ muốn bóp chết cô. Một là vì chuyện cô dám lẻn ra khỏi lâu đài này, hai là cô đến một nơi quá nguy hiểm, suýt bị lũ ô hợp làm nhục, anh thật không dám nghĩ đến nếu anh không đến kịp lúc. Cô sẽ chịu uất ức cỡ nào? Nếu có chuyện ấy xảy ra chắc anh sẽ điên lên mà bắn bọn chúng chết hết, chứ không dễ dàng giao cho cảnh sát xử lý như vậy.
Nhưng làm sao anh nỡ? Dù cô có thế nào đi nữa khi nhìn thấy gương mặt đó nhào vào lòng mình, anh cũng không thể giận được nữa. Vì cô là người con gái duy nhất có thể chi phối mọi cảm xúc của anh.
Hạ Giao nhìn thấy sự dịu dàng trong đôi mắt anh. Cô suy nghĩ một chút rồi động đậy ngón chân:
_ Không còn chỗ nào đau nữa, chân chỉ hơi lạnh thôi.
_ Lần sau mà còn dám chân trần chạy khắp nơi, anh sẽ quăng em sang châu Nam Cực.
Nghe anh nói xong, cô cười khúc khích, đặt hai chân vào bụng anh, đôi chân phác họa cơ bụng săn chắc, thật ấm. Cô ngước mắt lên nhìn anh, nhu tình dịu dàng trong đôi mắt.Cố Hàn Đình cúi đầu ngắm vật nhỏ đang khuấy đảo bụng mình. Đôi chân búp măng nhỏ nhắn, một tay anh gần như có thể nắm hết toàn bộ. Có lẽ mấy ngày nay cô cũng chẳng ăn uống và nghỉ ngơi cho tốt, nó hơi tái đi.
Anh bất giác siết chặt gan bàn chân cô, sự đụng chạm ấy khiến Hạ Giao bật cười khúc khích
Cuối cùng Cố Hàn Đình cũng cười.
Khi thấy chiếc chăn trượt xuống bả vai cô. Hạ Giao thấy thuốc ở cánh tay và đầu gối cũng khô đi nhiều rồi, bèn bạo dạn vòng tay ôm lấy cơ ngực săn chắc của anh.Vì nhìn thấy đôi mắt anh, cô mới dám có hành động kích thích tiếp theo.
Cô đã cảm nhận được có vật gì rắn chắc. Mặt cô ửng đỏ, tựa vào lồng ngực anh, mím môi cười.
_ Cười gì? Đợi cơ thể em khỏe lại, xem anh có chỉnh chết em không?
Bên tai vang lên tiếng cười khe khẽ, trêu chọc của của Cố Hàn Đình.
_ Hạ Giao, em cũng nên biết anh cố nhịn muốn liệt dương. Giờ thì anh không muốn cơ thể em có thêm dấu vết gì nữa?
_ Có đáng tin không?
_ Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đợi em khỏi hẳn, anh chủ động bù đắp cho em không, xem anh có đáng tin không?
Nói thì nói vậy, nhưng bàn tay anh đã luồn vào trong chăn, phủ lên nơi đẫy đà …Hạ Giao chỉ cảm thấy ngực mình nóng rát, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
_ Cố Hàn Đình.
Cô giơ tay nâng khuôn mặt anh lên, ngắm những đường nét anh tuấn của anh, gò má ửng hồng:
_ Cố Hàn Đình mặt em có khi nào bị lệch luôn không? Nếu em bị bọn chúng cường bạo, anh sẽ thế nào? Có chê em bẩn mà bỏ rơi em?
Cố Hàn Đình nghiêm nghị nhìn cô:
_ Sẽ không?
Bờ môi Cố Hàn Đình nhân cơ hội đó chạm vào những ngón tay cô. cắn nhẹ lên ngón tay Hơi thở nóng rực khiến cô vô thức rụt tay lại. Anh lại tiếp tục cúi xuống, leo dần lên hai ngọn đồi cao ngất ấy. Cô chỉ cảm thấy vô cùng kích thích.
_ Khuôn mặt em dù có lệch, hay em thế nào anh cũng vẫn yêu.
Giọng nói của anh đầy mê hoặc.
Hạ Giao bạo dạn ôm lấy anh, thủ thỉ bên tai:
_ Em yêu anh. Cố Hàn Đình.
Cả người cô toát lên một sự dụ hoặc mà những người con gái khác không thể so sánh được. Không biết vì cô quá đẹp, hay vì anh vốn đã si mê người con gái này. Chỉ cần là Hạ Giao cho dù chỉ một ánh mắt rụt rè nhìn Cố Hàn Đình thì bức tường thành cao ngất trong lòng anh cũng sẽ đổ sập xuống.
Hạ Giao hiểu ý anh. Cô đỏ mặt, mím môi khẽ cười. Anh kéo cô ngồi thẳng lên người anh, hai ngọn đồi nhấp nhô cọ xát vào ngực anh. Anh vùi sâu trong khe rãnh mê người ấy. Cô khẽ rên lên, Né tránh bờ môi người đàn ông.
Anh hơi híp mắt lại, thốt lên một tiếng động tình sảng khoái.Từng đợt sóng lòng trào dâng, như có một con mãnh thú đang gấp gáp muốn thoát nơi hoang dã.
Anh đan tay vào tóc cô, vuốt sang một bên để lộ gương mặt nhỏ nhắn. Lại bao bọc lấy hai ngọn núi, xoa nhẹ hai đóa hoa mai trên đỉnh.Cô thở dốc, bấu chặt lấy cổ anh.
_ Nếu khó chịu như vậy, em sẽ giúp anh, dùng...miệng hôn....nó được không?
Cố Hàn Đình tay run lên, lời cô nói như viên sỏi thả vào mặt nước tĩnh lặng:
_ Ai dạy em? Em đã làm thế với ai rồi?
Anh vừa nói, vừa dồn lực mạnh hơn xuống bàn tay.
_ Anh làm em đau rồi!!! Em xem phim cùng anh đấy? Chẳng phải cô gái kia cũng làm thế để giải tỏa cho đàn ông sao? Em còn biết anh quen ăn thịt sao có thể trường chay thời gian dài như thế chứ?
Cố Hàn Đình cười, bờ môi áp sát về phía cô.
_ Xem ra bộ phim kia đã dạy hư em. Anh không nỡ để em chịu ủy khuất như vậy. Anh đi tắm đây. Ngoan, ngủ trước đi.
Mặc dù rất muốn ấn cô xuống giường. Nhưng nghĩ thương cô khắp người đầy vết thâm tím, lại vừa trải qua hoảng sợ. Anh lại mềm lòng buông tha.
********
Cùng là đêm nhưng ở Cảnh Thành khiến nhiều người thao thức. Tần Tĩnh ngồi bên bàn trà
Cố Hàn Đình đối với ông mà nói, vừa có thể giúp Tĩnh Bảo Thạch như hổ mọc thêm cánh, cũng tựa như ngồi trên lưng hổ. Vì vụ án phía Tây chưa giải quyết, giá cổ phiếu của Tĩnh Bảo Thạch tụt dốc, nhưng cũng vì nó giải cứu thành công cả nhà Tổng thống cho nên giá trị lại cao ngất ngưỡng.
Vai trò của nó đối với sự phát triển của Tĩnh Bảo Thạch mỗi ngày một rõ ràng. Đương nhiên, sản nghiệp này cũng hơn một nửa thuộc về nhà họ Cố. Ông chưa bao giờ lo lắng về Cố Hàn Đình chỉ cảm thấy, một người làm việc luôn suy nghĩ thâm trầm, kỹ lưỡng như nó tại sao lại ngoan ngoãn hợp tác với hội đồng quản trị. Nó chưa bao giờ giao thẳng toàn bộ công việc lại cho bọn họ. Vậy mà mấy ngày này vẫn không thấy bóng dáng nó xuất hiện.
Còn cả Ngọc Giao nữa Ông đã nhìn thấy báo chí quốc tế đưa tinh " Anh hùng đời thực Cố Hàn Đình, giải cứu thành công dinh thự Tổng Thống, bế trên tay một cô gái bí ẩn". Cô gái ấy mọi người không thể đoán được, nhưng ông chỉ có thể nhìn qua một lượt đã nhận ra ngay, con gái rượu của ông: Tần Ngọc Giao.
Vừa hay tin tức, ông muốn đột quỵ tại chỗ, vui mừng thay khi Cố Hàn Đình được cứu con bé, nhưng ông cũng lo lắng không kém, nhận thấy dáng dấp cao ngất của Cố Hàn Đình che chở con bé khi tòa nhà nổ tung. Bằng mọi giá ông phải công khai đứa con gái lưu lạc nhiều năm này.
Ông đã quá già rồi.
Chỉ muốn đứa con gái nhỏ có thể tha thứ cho ông, gọi ông một tiếng cha, ông dù chết cũng nhắm mắt.
Ông mò mẫm trong bóng tối, châm một điếu xì gà trong tâm trạng bộn bề.
Sống hơn nửa đời người giờ ông mới bắt đầu thấy lo lắng, rằng một khi ông qua đời thì đứa con gái bé nhỏ ấy, ai sẽ lo lắng, nó cũng giống như mẹ nó nhìn ông bằng ánh mắt thù hằn,xa lánh. Đây là chuyện ông không thể kiểm soát.Bao nhiêu năm ông muốn được nhìn lại đứa con này, nhưng Hạ Gia quyết liệt cự tuyệt.
Còn chuyện hôn nhân của Tần Thư Lan nữa. Không phải ông không nhìn thấy dáng vẻ ấm ức bực bội mỗi ngày của Tần Thư Lan, cũng từng nghe thấy nó gọi điện thoại cho Cố Hàn Đình, nhưng thái độ của Cố Hàn Đình vô cùng hững hờ, có vị hôn phu nào như thế? Mấy ngày trước chính ông cũng sốt ruột gọi điện cho Cố Hàn Đình. Đến tận bây giờ bên tai ông vẫn còn văng vẳng câu nói nghiêm túc của nó:
_ Con sẽ trở về cho mọi người câu trả lời thỏa đáng.
******
Bên ngoài kia bầu trời trong xanh, tia nắng rực rỡ vương nhẹ từng ngóc ngách tòa lâu đài. Còn trong phòng thì chất chứa đầy ấm áp, yên tĩnh.
Anh dựa vào đầu giường, nhìn Hạ Giao đang nằm gọn trong tay mình. Một nửa gương mặt cô vùi vào lồng ngực anh. Hàng mi dài nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn còn một chút ướt át. Anh đã chỉnh rèm che, ngăn tia nắng xuyên qua khe cửa,để cô ngủ được ngon giấc hơn.
Ánh sáng yếu ớt lan tỏa trên gương mặt cô, ánh đèn vàng vọt như tô điểm thêm làn da trắng hồng. Cố Hàn Đình đưa tay chạm nhẹ lên má cô. Bàn tay anh gần như có thể nắm trọn lấy gương mặt yêu kiều ấy.
Cố Hàn Đình cũng nhận ra thỉnh thoảng cánh tay mình ươn ướt suốt cả đêm, nhưng anh không đánh thức cô dậy. Anh chỉ lặng lẽ ôm cô chặt hơn, cứ như vậy, Hạ Giao ngủ thiếp đi trong sự trầm mặc của Cố Hàn Đình. Cô ngủ rất ngon giấc, dù nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt.