[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 62: Người tôi yêu là anh trai anh



Vừa chạy bạt mạng ra khỏi đại trạch Cố Gia, khi cơn gió đêm thổi qua mặt cũng mang theo cái ấm áp, mùi hương của đầu hạ. Cô lao ngay một chiếc đang đậu bên đường.

_ Làm ơn, chở tôi một đoạn đường, có bọn người xấu đang đuổi bắt tôi. Ba tôi vay nặng lãi, bọn chúng bắt ép tôi trừ nợ. Tôi chạy trốn được ra đây.

_ Vậy luôn, mắc mớ gì đến tôi?

Hạ Giao ngước mắt lên, vô tình bắt gặp người phụ nữ, mặt cả bộ áo jacket đen, nội nón kết đen, hình dáng hao hao giống mình, đang nhìn cô. Nghĩ Cố Hàn Đình đã không còn đuổi theo cô nữa. Cuối cùng thì sợi dây căng thẳng trong lòng Hạ Giao cũng hạ xuống. Được mấy phút thì lại căng lên, khibnhìn thấy vệ sĩ đang tìm kiếm mình. Hạ Giao sốt ruột:

_ Giúp tôi được không?

_ Lên xe.

Cô gái ghét bỏ nhìn Hạ Giao, nhưng vẫn mở điều khiển xe, lăn bánh. Xe cứ bon bon trên đường phố tấp nập.

_ Cô à! Cô muốn đi đâu? Chúng ta chạy qua nhiều con phố rồi. Xe tôi đổ xăng chạy chứ không phải đổ nước đâu. Con gái ở bên ngoài không tốt đâu.

_ Cô nghĩ ở Cảnh Thành này muốn đi ngông suốt đêm thì đến đâu.

_ Tôi không biết. Tôi không phải dân ở đây.

_ Cho tôi xuống cửa hàng quần áo phía trước được rồi. Cám ơn cô.

Hạ Giao chợt nhớ ra điều gì đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trở nên xấu hổ…

Cô gái kia đầu tiên bị hoảng sợ bởi bộ dáng của cô, sau đó thấy vẻ mặt xấu hổ kia, đột nhiên rõ ràng ý muốn của cô, nhưng lại cố ý cười cười, thấp giọng hỏi...

_ Như thế nào?

Hạ Giao cắn cắn môi, nhìn về phía cô gái kia có chút mất tự nhiên:

_ Cái đó á…Đêm nay tôi không mang tiền theo…

Xấu hổ chết được.

_ Rốt cuộc cô muốn đi chơi ở đâu?

Cô gái kia nghi ngờ nhìn cô.

*****

Hạ Giao và cô gái kỳ lạ bước vào một quán Bar nổi tiếng:

_ Cô thấy bộ này thế nào? Tôi mặc đẹp chứ?

Phần thân trên chỉ đơn thuần màu áo croptop hai dây, áo sơ mi khoát ngoài, quần ống suông dài, rách rưới lộ đôi chân trắng suông dài, ngọc ngà bên trong, tất cả chất liệu vải jean, giày thể thao màu trắng. Duy nhất, điểm nhấn ma mị là chiếc bụng trắng mịn lộ ra trong không khí, giống như có ánh trăng chiếu lên chiếc rốn, toát ra một cảm giác mê hoặc quỷ mị, khiến đàn ông đều muốn phạm tội.

Cô gái kia nhìn nhìn một lúc lâu mới bước lên, gật đầu nói:

_ Đẹp.

Hai cô gái phong cách bụi bụi, tiêu sái bước vào quầy Bar. Người bartender đứng sau quầy bar cũng là một người Mỹ, tốc độ nói của anh ta cực nhanh lại toát lên một vẻ phong độ:

_ Cocktails Tom Collins nhé.

Bên tai Hạ Giao đều là tiếng nhạc cực mạnh. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười:

_ Là thế nào? Không thích!!! Cho tôi mười ly Martini.

Người Bartender và Cô gái kia trợn mắt lên nhìn Hạ Giao:

_ Mạnh dữ.

Hạ Giao chỉ nhếch môi cười, trong lúc nói, cô đảo mắt và nhanh chóng phát hiện bóng một người đàn ông đi xuyên qua đám đông ồn ào rồi lặng lẽ ngồi vào một bàn trống ngay góc khuất.

" Nhanh vậy sao?"

Rồi lại nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, cô chợt hiểu tất cả.

_ Đi theo tôi hai giờ liền vẫn chưa biết tên cô, Tôi là Hạ Giao, còn cô, cô tên gì?

_ Tôi tên Ali.

Đàn ông luôn được mọi người chào đón. Nhất là đàn ông lạnh lùng, đẹp chói mắt, càng khiến phụ nữ say đắm. Chẳng mấy chốc đã có mấy cô nhân viên chủ động tới viết menu cho anh. Qua ánh đèn hỗn loạn, Hạ Giao nhìn rất rõ ràng, một cô gái với mái tóc vàng rực lửa đang phục vụ anh.

_ Cái tên thật không? Tôi sẽ nhớ tên này. Ali.

_ Thật.

Thấy nét mặt cô có vẻ lạc lõng, Ali lại im lặng không nói gì, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên bật tay một tiếng, chậc lưỡi:

_ Được, tôi điên cùng cô. uống hết số cocktails này.

Người ngồi trên quầy bar không nhiều, tính cả cô và Ali tổng cộng có sáu người. Cô người ở vị trí trong cùng. Cách cô khoảng một mét cũng là một người phụ nữ. Cô ta ăn mặc khá ít, rất lả lơi phong tình vạn chủng. Trước mặt cô ta đặt một ly Martini. Có thể nhận ra tâm tư của cô ta không đặt vào rượu chỉ nhìn lơ đãng khắp nơi.Những người náo nhiệt khác hoặc là ngồi ở bàn riêng, hoặc là ngồi ở ghế sofa. Có thể là ngồi một mình, cũng có thể túm tụm thành một nhóm đông đúc.

Tóm lại, đã đến nơi này, thì những người ồn ào chỉ càng ồn ào hơn, còn những người cô đơn chỉ càng thêm chiếc bóng.

Nhờ ánh sáng chớp lóe của đèn màu. Hạ Giao nhìn thấy Cố Hàn Đình gọi một ly rượu mạnh. Hơi khói giá lạnh của băng đá lan ra khắp thành cốc. Chất lỏng màu nâu sóng sánh đậm dần dần hòa tan từng cục đá. Khi liếc thấy anh cầm cốc rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, chẳng hiểu vì sao tay cô run lên.

Ép buộc bản thân mặc kệ anh, Hạ Giao chỉ chăm chăm vào ly rượu của mình, nhấp nháp từng ngụm.

Chẳng mấy chốc, người phục vụ bê lên một ít thức ăn lót dạ, được cắt gọn gàng thành từng miếng vừa tiện cho việc ăn uống nhanh gọn và được xếp trên một chiếc đĩa tinh xảo.

_ Ali, Cô gọi à?

Hạ Giao ngẩng đầu nhìn Ali, uống cạn ly cocktail.

Ali nhún vai.

_ Là anh đẹp trai kia gọi cho cô. Còn nữa, anh ấy đã trả trước tất cả chi phí của cô tối nay.

Người phục vụ nói.

Theo hướng tay chỉ của anh ta, Hạ Giao quay đầu lại. Cố Hàn Đình ngồi gần đó đang cầm ly rượu hướng về phía cô tỏ đưa lên, đôi môi mỏng khẽ mím lại.

Vị trí anh chọn rất tốt, cách cô không quá xa cũng không quá gần, vừa đúng vặn chệch hướng nhìn rõ cô, có thể không bị ai che mất tầm nhìn.

Ali cũng cầm ly cocktails đưa lên miệng, đánh giá người phụ nữ

Gương mặt xinh đẹp động lòng người, cũng chìm trong thứ ánh sáng giao hòa giữa thanh xuân và nổi loạn. Có tia sáng màu lam tím và tia sáng màu vàng rơi xuống sống mũi cô, ánh lên những đường nét thẳng tắp.

_ Anh đã cắt giảm độ rượu.

Không còn men cay nồng như ban nãy nữa. Có lẽ đã bị cắt giảm. Như thế này, khác gì uống nước ép trái cây?

Anh ta nhún vai:

_ Là anh đẹp trai bên đó dặn.

Lại là cái “anh đẹp trai bên đó”!

Cô nhếch môi, cụng với Ali, ngửa mặt ra nốc cạn, không nói gì nữa, chỉ tiếp tục uống rượu.Nhưng mãi vẫn không thể cảm thấy thoải mái. Trong hoàn cảnh vốn dĩ nên được tận hưởng thỏa thích, thì Cố Hàn Đình cứ yên lặng ngồi đối diện ngắm cô như thế. Chỉ cần cô khẽ liếc mắt, lập tức có thể xác định được vị trí của anh.

Một cảm giác khó tả.

Giống như đang lật bùa mà bị giáo viên phát hiện.

Thoắt cái bên cạnh Cố Hàn Đình có thêm một người phụ nữ.

Cô nhíu mày. Chính là cái cô gái ăn mặc gợi cảm ngồi bên cạnh quầy Bar lúc nãy. Giờ cô ta đang bám riết lấy Cố Hàn Đình

Thú vị!

Hạ Giao thản nhiên, coi như không thấy, uống hết ly rượu này tới ly rượu khác.Thoắt cái, cô gái kia lại quay trở về, ngồi phịch xuống vị trí cũ của mình. Từ hành động uống rượu trong bực bội, có thể thấy cô ta đã bị Cố Hàn Đình từ chối.

Hạ Giao cười nhẹ tênh.

Ali quan sát cô một hồi, giọng nhẹ tên:

_ Uống ít thôi, sẽ say đấy?

_ Ali cô yêu thích đàn ông hay phụ nữ?

Ali khựng lại như suy nghĩ, sau đó hỏi ngược lại:

_ Còn cô? Thì sao?

_ Cả hai, xem tôi cua gái này?

Cô chống ly rượu ngang thái dương, nghiêng đầu nháy mắt với người phụ nữ cách đó không xa qua ánh sáng mơ hồ.Người phụ nữ ấy cũng nhận ra cô đang nhìn mình. Cô ta ngạc nhiên nhìn lại cô một giây rồi quay đi, chắc chắn là chẳng hiểu Hạ Giao định làm gì.

Hạ Giao cười lười biếng, uể oải cầm hai ly rượu, ngồi tới bên cạnh.

Cô ta có lẽ hơi bất ngờ, giật mình một cái rồi quay đầu nhìn cô, như nhìn đĩa bay.

_ Mời cô ly này!

Hạ Giao đẩy một trong hai ly cocktail tới trước mặt cô ta. Nụ cười hờ nơi kẽ răng trông đầy ma mị.

Cô ta không hiểu, cứ nhìn cô chằm chằm, có vẻ như đang đánh giá dụng ý của cô.

_ Người đẹp thì phải uống ly cocktail đẹp nhất, chứ không phải loại rượu mạnh quá kích thích.

Hạ Giao cười nói, rồi đẩy cốc Martini trước mặt cô ta đi.

Cô ta nhìn cô rất lâu rồi mới nói một tiếng cảm ơn, cầm ly cocktail lên, nhấp một ngụm.

_ Nhạt nhẽo.

Cô ta nói. Hạ Giao càng dựa sát vào cô ta, cười thầm:

_ Phụ nữ phải tỉnh táo chút mới càng hứng thú.

_ Thế là ý gì?

Hạ Giao mím môi, giơ tay vòng qua bả vai cô ta. Một tay còn lại của cô cầm ly cocktail. Cô uống một hớp rồi nuốt xuống, nghiêng đầu mỉm cười ung dung quan sát cô ta.Trong khoảng cách gần kề, người phụ nữ ngỡ ngàng trầm trồ trước gương mặt đẹp đúng tiêu chuẩn đáng kinh ngạc của Hạ Giao. Làn da trắng như tuyết, không một chút tỳ vết. Hạ Giao cũng không né tránh cái nhìn đó. Cánh tay cô từ từ lướt xuống, gương mặt càng ngày càng dính sát vào người phụ nữ, gần như là môi áp má kề.

Cô ta không hiểu cô định làm gì, cả người cứng đờ.

_ Tôi thuê phòng, chúng ta cùng thử các loại rượu mạnh nhất, không say không về.

Hạ Giao cong môi cười, bàn tay mơn man eo của người phụ nữ rồi vuốt ve một cách gợi đòn.

Cô ta cũng thuộc dạng sành sỏi, vừa nghe là hiểu.

Cô ta đẩy Hạ Giao ra, đứng dậy với vẻ chán ghét, sau khi hằn học chửi một câu

_ Cô điên à? Bệnh hoạn! Kinh tởm quá đi.

Cũng rời đi như chạy trốn.

Hạ Giao mím môi, mỉm cười uống cạn ly rượu trong tay mình.

Quay về chỗ của mình, thì ánh sáng trước mặt chợt tối đi. Có một người đàn ông đứng chắn tầm nhìn của cô.

Cô ngước mắt lên. Là một anh chàng người ngoại quốc điển trai, trẻ trung, mời gọi vô cùng thẳng thắn.

_ Cô ấy không đi với em, tôi đi với em nhé? Hay là, em đi với tôi?

Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, tươi cười nhìn cô, những tia sáng trong ánh mắt như đang ngầm dâng lên.

Hạ Giao hiểu hàm nghĩa đôi mắt ấy. Ở quán bar, trong một đêm như thế này, chẳng ai còn giấu giếm. Cứ thẳng thắn, vội đến vội đi mới là nguyên tắc hành động của những người sống về đêm.

_ Anh lại thích càng đông càng vui thì phải?

Hạ Giao không tức giận. Nơi đây là chốn vui chơi, những chuyện này có thừa như cơm bữa.

Anh chàng người nước ngoài mỉm cười:

_ Đáng tiếc là… cô ấy bị em dọa, chạy mất rồi!

Hạ Giao gõ tay lên mặt quầy bar. Người bartender hiểu ý, bưng hết các ly rượu mạnh trong quán tới. Cô đưa một ly lên, lả lướt lắc nó trong tay. Ánh sáng của ly rượu hắt vào mặt anh ta. Cô nhướng mày:

_ Cũng đẹp trai đấy chứ!

Anh ta cong môi.

Nhưng cô chợt đổi chủ đề, ngang nhiên hất cằm về phía Cố Hàn Đình.

_ Tiếc là, anh không đẹp trai bằng anh ấy.

Anh ta sững người, nhìn theo hướng của cô, và cũng đã thấy Cố Hàn Đình.