Cô cười khẩy, sắc mặt người đàn bà này giống như bộ quần áo thu đông nào đó. Cao Kiều đã nhìn rõ chiếc kẹp caravat mà cô cầm, vậy thì, nếu sau này nó lại được đeo trên người Cố Hàn Đình thì sẽ thế nào?
Nghĩ tới cảnh tượng có thể xảy ra trong tương lai, Hạ Giao liền cảm thấy sung sướng. Khóe môi còn chưa kịp nhếch lên, giọng nói trầm ấm của anh đã vang lên trên đỉnh đầu:
_ Giao Giao, trong lòng em đang bất mãn anh điều gì? Đừng bực tức như thế sẽ hại sức khỏe đấy!!!
Xoay cô đối diện mình, anh nhìn xuống, hai con người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô trong veo, còn đôi mắt anh ngập tràn sự quan tâm.
_ Giao Giao... nói gì đi, hoặc là em mắng anh cũng được.
_ Em muốn ngủ.
Hạ Giao lạnh mặt, ngước lên nhìn anh, gò má sát lại rất gần:
_ Anh đặt camera trên người em 24/24, cần gì nói những chuyện thừa thải.
Anh khẽ thở dài.
Cố Hàn Đình nhiều lần tránh xa cô, hoặc nhắc nhở cô, trước khi chưa xác định tình cảm của chính mình thì không phép đùa với anh. Nhưng con người trước sau luôn ích kỷ, Anh chưa bao giờ nhận quà của phụ nữ, vì anh không muốn nợ họ bất cứ điều gì.Vậy mà món quà này lại khiến anh rất vui, càng vui hơn nữa là sự chủ động của cô.Cố Hàn Đình không trách cứ cô lãng phí thời gian của anh, vì khoảnh khắc cô vùi đầu vào lòng anh, anh mới phát hiện ra, trái tim đong đầy hạnh phúc như thế nào?
Hạ Giao đột nhiên nói:
_ Hình đẹp không? Không phải lần đầu bị chụp lén nên không cần bỡ ngỡ? Bao nhiêu phụ nữ được lên ảnh cùng anh?
Cố Hàn Đình bất giác khẽ chạm nhẹ vào gương mặt. Anh không biết chống cự ra sao trước mấy lời trách móc của cô, khó xử đáp:
_ Ngày nào anh cũng bận đến nỗi thời gian ngủ còn ít đến đáng thương, ở đâu ra mấy người phụ nữ đó chứ?
_ Không có thời gian ngủ ở nhà thôi, chứ ngủ " lang" thì có. Người ta có "chơi" có "chịu", còn em nằm không cũng trúng đạn.
Nhưng Cố Hàn Đình lại ôm cô, khẽ hôn nhẹ lên má cô, nửa đùa nửa thật nói:
_ Em không nằm làm sao trúng đạn được.
Câu nói đầy ái muội khiến Hạ Giao ửng hồng hai má. Anh lại véo má cô:
_ Ngủ đi, anh đi tắm.
_ Anh nói thử xem anh có bao nhiêu tình một đêm, bao nhiêu tình nhiều đêm.
_ Em biết ghen rồi,?
Trái tim Hạ Giao co thắt lại, theo phản xạ đẩy anh ra. Ngược lại anh càng vui vẻ hơn:
_ Nói anh biết đi phải em ghen không, hửm?
_ Cô ấy là ai? Tên gì, sau này lỡ có bị đánh ghen cũng biết đường mà tránh.
Cố Hàn Đình nhìn cô, như cười như không, không biết phải làm sao, anh chưa từng phải năn nỉ bất cứ người phụ nữ nào. Nhẹ nhàng xuống nước.
_ Đã là chuyện của quá khứ, trước đây cũng có vài cô tình nhân, nhưng đã chấm dứt. Anh cũng không muốn nhắc lại.
Hạ Giao khẽ cắn môi, nghe Cố Hàn Đình lạnh nhạt trả lời như vậy, trong lòng cô chợt lạnh, không nói gì nữa.
Cố Hàn Đình thấy ánh mắt cô như người mất hồn, biết ngay suy nghĩ của cô lại đang trống rỗng. Anh hơi chau mày, giơ tay kéo lại cô vào lòng, nhanh như một con chim ưng vồ bắt một con mồi. Lúc này cô mới có phản ứng, không vui:
_ Ây da. Anh làm em đau rồi.
_ Con người nếu không có quá khứ sẽ không có hiện tại, nên anh tôn trọng quá khứ. Chuyện không có gì để nói.
_ Hai người vì sao lại sao lại tách ra?
_ Anh phải lấy vợ!!!
Cố Hàn Đình thành thật. Cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh:
_ Chúng ta thế này đến bao giờ. Chẳng lẽ sau khi cưới vợ, mỗi tối anh ngủ cùng vợ, em nằm kế bên. Anh định bao giờ tách em ra?
Chỉ còn tiếng kim đồng hồ, tích tắc tích tắc. Mỗi giây trôi qua, sự im lặng đã qua cũng đang ngầm đối đầu với sự ấm áp của hiện tại. Sợ nhất chỉ là, đáp án người đàn ông sắp nói ra đây sẽ là bát nước đổ đi, khó mà thu lại.
Cố Hàn Đình si mê hương thơm nhẹ nhàng của cô, lên tiếng:
_ Hạ Giao, đừng nghĩ lung tung nữa, mọi việc cứ giao cho anh.
Cố Hàn Đình giơ tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào gương mặt cô, trong ánh mắt sâu thẳm là sự u tối mãnh liệt không thể hóa giải, nhưng nét mặt anh ôn hòa trở lại:
_ Hãy tin anh.
Dứt lời anh cúi xuống, phủ lên bờ môi cô.
Làn môi mỏng thấm đẫm hương bạc hà. Lý trí của Hạ Giao bỗng bay rất xa cùng với hơi thở thanh mát ấy. Cô muốn giơ tay giữ chặt nó lại nhưng lại chỉ nắm được vòm ngực trước mặt, rồi lại bị anh kéo cổ tay vòng qua cổ anh. Nụ hôn của anh vẫn triền miên sâu đậm như buổi chiều hoàng hôn ở lâu đài.
Còn lòng cô thì lạnh dần theo nụ hôn.
*********
Buổi chiều yên ả, ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cỏ cây xanh um tươi tốt, gió mát phảng phất qua, thoang thoảng xen lẫn mùi hương hoa. Hạ Giao cùng Cố Hành Kiêu, chậm rãi tản bộ trong đại trạch Cố Gia, nhưng trong mắt lại thất thần một hồi.
_ Hạ Giao, em nghĩ gì vậy?
Cố Hành Kiêu huơ huơ tay, thấy cô không có chút phản ứng nào, lại trầm giọng một tiếng:
_ A Giao
Lúc này cô mới có phản ứng, cùng sóng đôi bên anh, nhẹ giọng hỏi:
_ Anh đã khỏe hơn nhiều chưa? Em thường xuyên đến thế này, có phiền đến anh Cả và chị dâu không?
Đã mấy ngày nay hầu như sức khỏe của anh đã ổn. Hôm nay ngẫu hứng muốn gặp Hạ Giao sớm hơn, cô thường hay đánh đàn cho anh nghe, đi dạo phơi nắng cùng anh:
_ Anh Cả và chị dâu anh rất dễ chịu, họ còn mong bọn anh mau chóng lấy vợ kìa.Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ngồi dưới bóng râm rất thoải mái.
_ Được.
_ Hạ Giao à …
Cố Hành Kiêu kéo bàn tay nhỏ bé của Hạ Giao, hỏi một câu trúng đích:
_ Em có tâm sự gì đúng không? Nói cho anh nghe đi.
Hạ Giao nhìn sang chỗ khác, một lát sau, cười cười nói:
_ Hành Kiêu, em làm gì có tâm sự.
_ Vậy sao, cả buổi em đều ngây người ra, lúc nói chuyện với em thì em đều không nghe được, còn nói không có chút tâm sự nào?
Cố Hành Kiêu bất mãn nhíu mày.
_ Có phải em trai anh gây khó dễ cho em?
Mấy hôm nay mọi người từ trên xuống dưới trong Cố gia đều tất bật chuẩn bị hôn lễ cho Cố Hàn Đình và Tần Thư Lan. Ngay cả anh Cả và chị dâu anh cũng bận rộn mời khách khứa Chỉ riêng em trai anh vẻ mặt lạnh tanh, âm khí càng thêm nặng nề khi nhìn Hạ Giao. Cô thân thiện và xinh đẹp, điều quan trọng nhất là không có chút kiêu ngạo nào. Cho nên hạ nhân đều rất thích đến gần Hạ Giao, chỉ có Cố Hàn Đình, cứ nhìn thấy cô là bộ dạng lại lạnh nhạt.
_ Hành Kiêu, anh nghĩ nhiều rồi, sao Cố Hàn Đình lại ức hiếp em chứ.
Cố Hành Kiêu vén tóc của Hạ Giao lên một chút và nói.
_ Đừng giấu anh, thằng nhóc Cố Hàn Đình kia có đúng hay không? Nhất định là nó ức hiếp em rồi! Anh nhìn ra được nó không mặn không nhạt với hôn lễ này, lại chú ý đến em hơn.Đừng ngại, em nói cho anh, anh giải quyết cho em.
_ Hành Kiêu.
Hạ Giao dịu dàng cười.
_ Thực sự không phải như thế.
_ Vậy em nói cho anh biết, rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Cố Hành Kiêu hơi sốt ruột.
Hạ Giao thấy thế, khẽ thở dài một hơi, nhìn Cố Hành Kiêu nói:
_ Em muốn đi đến khu resort phía Tây, khám nghiệm hiện trường, sau đó quay về Mỹ. Cũng nên kết thúc mọi việc ở đây rồi.
Thời gian ba tháng trôi qua thật nhanh, cô vẫn chưa tác động được gì đến Tần gia, nhưng phải quay về với Hạ Kỳ.
Bake có gọi điện báo với cô người đàn ông lẩn trốn bên Pháp kia đã khai, ông được người ta thuê, chỉ muốn hù dằn mặt cha Lý, ép cha Lý rời xa mẹ cô thôi, chứ không nhằm mục đích mưu sát, nhưng có người cố tình cắt phanh thắng, khiến cho cha Lý chết không toàn thây. Mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ. Lúc ấy, cô cứ đinh ninh cho rằng ba mình vì ghen tuông mà thuê người mưu sát cha Lý. Vấn đề không đơn giản nữa. Cô lo sợ Hạ Kỳ xảy ra chuyện, nên muốn nhanh chóng trở về sắp xếp lại kế hoạch, nhưng trước tiên đảm bảo an toàn cho Hạ Kỳ.
Hạ Giao cần phải nói chuyện với Cố Hành Kiêu, chỉ có anh mới giúp cô thoát khỏi Cố Hàn Đình.
_ Được anh đi cùng em. Sau đó trở về Mỹ, cuộc sống tự do tự tại hơn.
Hạ Giao nao nao lòng, lập tức nhẹ nhàng gật đầu một cái.
_ A Giao chúng ta vào nhà đi, anh chị đang đợi.
_ Được.
Hạ Giao cùng Cố Hành Kiêu đi về phía trước, lại bị bóng dáng cao lớn đứng ở lối vào hoa viên kia làm cho hoảng sợ.
_ Cố..., Cố Hàn Đình...?
Cô quả thực kinh sợ.Xem chừng hắn đã đứng ở chỗ này rất lâu rồi, nhưng mà sao hôm nay hắn lại trở về sớm như vậy?
_ Cố Hàn Đình, em trở về đúng lúc, anh mời Hạ Giao sang nhà chúng ta dùng cơm, em cũng nên dẫn vợ mình về đi. Anh gặp Tần Thư Lan có một lần, sau này cưới về, đã là em dâu rồi, cần phải đối đãi tốt.
_ Cũng được, buổi tối gặp!!!
Cố Hàn Đình nhìn Cố Hành Kiêu cười cười, sau đó đảo mắt, cặp mắt sớm đã hoàn toàn lạnh lẽo.
_ Ây, Cố Tam, thằng nhỏ này, sao biểu hiện lại là lạ? Ngay cả anh trai này cũng không để ở trong lòng? Vẫn chưa cám ơn em đã cứu Hạ Giao và anh. Hai người quen biết nhau sao?
_ Không quen!!!
Ánh nắng chiếu vào bóng dáng cao lớn đang rời đi của hắn, cảm giác vô cùng lạnh lùng…
Hạ Giao:....
Hạ Giao sững sờ đứng tại chỗ, bất động hồi lâu, trong lòng có một trận rét run…
*****
Cố Hàn Đình đứng ở Hoa viên, nhìn bóng dáng của Hạ Giao vào sảnh, trầm mặc,bất đắc dĩ, lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh nhanh chóng nhận điện thoại, lại nghe tiếng Ali nói nhỏ:
_ Chủ Nhân, đã điều tra được người đàn ông mà cô Hạ muốn giúp đỡ thật sự bị oan, hung thủ là một kẻ khác, hắn rất tinh ranh, ẩn mình nhiều năm, không ai tìm ra hắn.
Cố Hàn Đình nhướng mày!!
_ Âm thầm theo sát bảo vệ Phương Linh, điều tra người đàn ông bên cạnh cô ấy.
_ Ngài...Ngài nghi ngờ là Mạc Đông Kha, cũng tức là Tiza?