Cố Hành Kiêu cũng đã trở về nước M từ tháng trước.
Hôm nay, Cố Hành Kiêu hẹn Hạ Giao đi đến một nhà hàng mới khai trương đổi khẩu vị.
Bữa tối trải qua rất vui vẻ. Bọn họ nói rất nhiều chuyện, bọn họ trao đổi về các trị liệu về chuyên môn. Kể cho anh ta nghe mọi chuyện ở bệnh viện tâm thần Pattonne khi anh không có mặt ở đây. Kể về tất cả mọi thứ, nhưng không kể vầ tình trạng cô hiện tại. Càng làm Cố Hành Kiêu không an tâm.
_ Dường như mọi thứ ở đây vẫn ổn, ngoại trừ em.
Hạ Giao mỉm cười, bưng một ly nước ép trái cây lên uống một ngụm:
_ Em đã kể cho anh nghe suốt bữa anh muốn khản cổ rồi, còn muốn em kể gì nữa, anh nhìn xem em vẫn ổn, tăng cân 2kg rồi...
Cố Hành Kiêu biết cô lãng tránh anh, nhìn cô:
_ Nếu không muốn kể, thì anh sẽ hỏi thẳng, em với em trai anh rốt cuộc có quan hệ gì?
Hạ Giao nhún vai, cười cười:
_ Anh ấy là anh ấy, em là em, quan hệ gì?
_ Em đang lẩn trốn điều gì?
Cố Hành Kiêu bắt chéo chân, lười biếng tựa người ra sau:
_ Anh, em anh rất có nét giống nhau, thế mà lúc trước em lại không nhận ra.
Trong đầu cô thấp thoáng hiện lên hình ảnh Cố Hàn Đình làm tim cô đau thắt lại. Lúc này cô mới hiểu ra so với mối tình đơn phương với Cố Hành Kiêu, nó đau đớn hơn nhiều. Mà cô cũng đã chôn vùi mối tình đơn phương kia không biết tự lúc nào.Cho nên cô có thể bình thản đối diện Cố Hành Kiêu.
_ Hành Kiêu, em và anh ấy không có bất cứ mối liên hệ nào cả, không cần phải nhắc đến. Em đã quyết định trở về nơi đây, buông bỏ tất cả hận thù vì em gái mình, và cũng vì mẹ của mình.
Cố Hành Kiêu nhẹ lòng
Cố Hành Kiêu tính tiền xong như muốn hỏi thêm gì nữa, cô đã chuyển đề tài:
_ Anh Cả anh định hôn cho anh rồi à?.
||||| Truyện đề cử: Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn |||||
_ Hạ Giao...
Cố Hành Kiêu có chút khó xử, cùng cô bước ra xe, cài dây an toàn cho cô, anh liền nói:
_ Em nghĩ anh sẽ bằng lòng để anh Cả sắp xếp hôn nhân của mình.
Anh muốn nói với cô anh thật ra anh chỉ muốn cưới cô làm vợ. Nhưng anh biết cho dù anh có nói một ngàn lần, cô vẫn không chấp nhận anh. Không chấp nhận tình yêu của anh.
Trước đây, anh tin chắc Hạ Giao và mình cảm mến lẫn nhau, nhưng giữa anh và cô còn thiếu một chất xúc tác. Anh còn đang tìm hiểu chất xúc tác ấy là gì? Bây giờ khi anh nhìn cô cứ chằm chằm nhìn vào điện thoại xong lại buồn bã. Anh mới hiểu, lại rất sợ...
Anh sợ cô yêu em trai mình.
Lòng anh lạnh ngắt.
Sau khi Hạ Giao xuống xe, đi bộ vào tiểu khu, Cố Hành Kiêu gọi giật lại. Nhìn những bước chân lẻ loi, đơn bạc của cô, anh không nhịn được, tiến lên ôm cô.
Giây phút ấy, cô sựng lại ngạc nhiên hơn là cảm động:
_ Anh sao vậy...? Tâm tình không tốt à...? Có thể đến phòng khám của em...!!!
Cô mỉm cười, dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng anh.
_ Hạ Giao, anh vẫn luôn quan tâm em, mặc kệ em và người nhà họ Tần có mối quan hệ gì? Bọn họ là bọn họ...em là em...chúng ta sẽ không liên quan đến bọn họ?
_ Anh có hận bọn họ không?
_ Anh không để bọn họ vào mắt. Toàn một đống tăng động, hơi sức đâu giận làm gì?
Hạ Giao mỉm cười sau đó gỡ tay anh ra.
Hạ Giao bước vào tiểu khu,men theo con đường một vài vụn sáng hắt trên đường, âm thanh giày cao gót gõ lanh lảnh giữa đêm thanh vắng.
Nhưng ở đầu ngõ Hạ Giao liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông, đang đứng khoanh tay, dựa vào tường.
Là Cố Hàn Đình.
Anh rít một hơi thuốc, ánh lửa lập lòe khiến cô nhìn rõ gương mặt đẹp tinh xảo của anh đang nhìn cô, nghiêm nghị, khiến cô có vẻ sợ hãi.
Trái tim Hạ Giao bất ngờ "thịch" một tiếng, ánh mắt lướt qua hướng anh đang đứng, từ góc độ này có thể nhìn ra bên ngoài tiểu khu. Sao cô cảm thấy giống như vụng trộm bị anh bắt tại trận.
Giữa cái lạnh giá ở đây, sự xuất hiện của anh làm tất cả mạch máu trong người cô di chuyển nhanh hơn, cả cơ thể cô nóng lên. Hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh,giọng cô lạnh như băng:
_ Sao anh lại có mặt ở đây? Có muốn vào nhà ngồi không?
Cô đau xót nhìn anh, áo măng tô màu ghi, càng làm nổi bật sự tôn quý của anh, có lẽ anh đợi cô rất lâu rồi, trên mái tóc anh cũng ươn ướt vì không khí lạnh bên ngoài.
Cô nói xong liền quay đi, đứng trước cánh cửa, mở túi xách tìm chìa khóa. Anh cũng chầm chậm từng bước đi theo cô:
_ Vào đi, hôm nay không biết là anh có may mắn hay không, ba mẹ dẫn Hạ Kỳ đi chơi rồi. Em có nên khâm phục anh? Dù ở bất cứ đâu anh cũng có thể tìm được.
_ Ali luôn luôn ở bên cạnh em.
_ Thật sao? Cô ta thật lợi hại em không có cảm giác bị theo dõi.
Giọng anh trầm thấp:
_ Tại sao rời khỏi anh lại tắt máy, không nghe điện thoại của anh. Anh để cho em có thời gian yên tĩnh nghĩ về quan hệ giữa chúng ta, chứ không phải lẩn trốn anh.
_ Chúng ta có mối quan hệ gì nữa à, anh rể? Những gì cần nói em đã nói hết rồi. Bây giờ không có gì để nói nữa.
Hạ Giao bước vào nhà, bật đèn chùm lên, để túi xách lên bàn, nhìn anh. Phát hiện gương mặt anh có vẻ ốm đi thì phải? Anh không nghỉ ngơi tốt sao?
_ Anh ngồi đi, em đi nấu cho anh một cốc nước gừng nhé, khí hậu ở đây hôm nay hơi lạnh.
Nói xong Hạ Giao bật lò sưởi lên, vào bếp một lúc mang lên. Ngồi đối diện anh.
_ Uống đi, cho ấm người. Vợ anh có biết anh lặn lội tận đây không?
_ Giao Giao, so với thời tiết bên ngoài thì hành động và thái độ của em mới khiến lòng anh giá lạnh.
_ Uống xong tách trà này, anh có thể rời đi, khách sạn năm sao, ba sao ở khu vực quanh đây rất nhiều, em muốn nghỉ ngơi, cả ngày làm việc em mệt rồi.
Cố Hàn Đình ngồi im đó nhìn cô rất lâu, sau đó đứng lên, từng bước đi đến cô. Hạ Giao giảo mắt, lùi ra phía sau, anh chống hai tay lên ghế sô pha, nhìn cô từ trên xuống:
_ Cố Hàn Đình tôi không cần em bôi nhọ danh dự của mình để giữ thể diện cho tôi. Đừng nghĩ tôi không biết người tung ra đoạn lip sau cùng đó là ai?
_ Thì đã sao..? Anh đừng hiểu lầm là em hi sinh hay gù gì đó với anh, chỉ là em phá hôn lễ của anh. Đó là chuộc lỗi... Giữa chúng ta không ai mắc nợ ai... Trò chơi đã kết thúc...
Hạ Giao nhìn anh, hệ thống thông tin mạng anh dày đặc, vài trò vặt vãnh làm sao có thể qua mặt anh.
_ Em quậy cho cuộc đời tôi tanh bành khói lửa, rồi sau đó phủi mông trở về đây. Bây giờ tuyên bố chúng ta kết thúc, hửm...? Cũng là do tôi quá nuông chiều em...
Cố Hàn Đình lớn tiếng xong lại cảm thấy hối hận, nhìn vào đôi mắt trong suốt, phản chiếu hình bóng anh, đau lòng ngồi xuống bên cạnh, ôm cô:
_ Giao Giao đừng tự ý hành động, tự quyết mọi chuyện. Anh không cần em bảo vệ anh. Chỉ cần em ngoan ngoãn đừng tùy ý thoát khỏi thế giới của anh.
Trên người anh toát ra hương thơm thanh mát, khiến cô nín thở, không muốn trầm luân vào người đàn ông này.
Cô không cử động, trong vài phút suy tư để mặc anh ôm, ghi nhớ phút giây này, khắc sâu vào ký ức...
Nhanh thôi, quan hệ giữa bọn họ sẽ thiếp lập lại trật tự. Sẽ là hai bán cầu không bao giờ gặp nhau nữa.
_ Nếu anh không muốn uống tách trà gừng này, có thể rời đi.
Cô đứng phắt dậy, Cố Hàn Đình sững sờ, quát lên, lại một lần nữa cô thành công chọc giận anh:
_ Nói lại nghe xem?
_ Tôi không yêu anh, dù có ép buộc cỡ nào cũng không thể khiến tôi yêu anh. Anh cũng biết rõ mục đích thật sự tôi tiếp cận anh. Tại sao anh vẫn chấp mê bất ngộ?
Hạ Giao chuẩn bị tâm lý, đón nhận cơn thịnh nộ của anh:
_ Hàn Đình, em biết anh thích em, từ ánh nhìn đầu tiên anh đã thích em. Anh luôn chờ đợi và bao dung em, em biết anh kiên nhẫn không đụng vào em, chỉ chờ một ngày em nguyện ý, thật sự yêu anh!!!
Cố Hàn Đình nheo mắt nhìn cô:
_ Em muốn nói gì?
_ Hàn Đình, anh thật sự ngây thơ cho rằng một ngày kia em sẽ từ bỏ thù hận? Em biết anh có sự nhẫn nại với em, nhưng em không có cách nào làm mình yêu anh?
Cố Hàn Đình nắm cằm cô, sắc mặt sa sầm:
_ Thật sự...?
_ Phải, tung đoạn clip trên mạng chỉ bắt nguồn từ sự áy náy của em.
Cái lạnh bên ngoài giao hòa với không khí lạnh tỏa ra từ cơ thể anh. Cố Hàn Đình thu trọn người con gái lạnh lẽo bên dưới, gương mặt cô trắng đến nỗi khiến anh khó nắm bắt. Anh gằn giọng:
_ Em dám nói lại xem?
Cô có cảm giác anh đang đè nén tận cùng cơn tức giận.
_ Em xin lỗi vì đã lợi dụng anh hết lần này đến lần khác. Từ việc cố ý tiếp cận anh ở Bar Thiên Sắc, cho đến theo anh về Thời Ức, sang Pháp hay cố tình mua cho cặp khuy măng set để thách đố Cao Kiều, lợi dụng anh để chọc tức Tần Thư Lan, trêu ghẹo anh ở buổi hôn lễ...
Cả căn phòng yên tĩnh, từng lời nói của Hạ Giao như phá vỡ sự tĩnh mịch. Anh càng siết mạnh cằm cô hơn. Nói rõ ràng rành mạch.
_ Vì đó là em...anh nguyện ý dàn xếp những tàn cuộc do em gây ra, thậm chí dung túng sự tùy hứng của em!!! Anh còn có thể vì em làm nhiều chuyện hơn nữa... cho nên em không được phép...
_ Đừng... Cố Hàn Đình đừng như vậy anh cho dù có hủy hôn, không nghe theo di ngôn của mẹ anh, thì tôi cũng chẳng mảy may động lòng. Không yêu thì không yêu dù anh có làm bất cứ chuyện gì?
Đôi bàn tay anh liền áp hai vai cô xuống ghế sô pha, đôi mắt ẩn hiện sự nguy hiểm:
_ Không yêu anh...?
_ Vâng, cho dù sau này vô tình lướt qua nhau, chúng ta tốt nhất xem nhau như người xa lạ. Đừng bi lụy như thế, chỉ mới ba tháng ngắn ngủi, Cố Tổng Tài lạnh lùng đi đâu mất, sao đau khổ van xin tình yêu như thế, nhìn không giống anh!!!
Dứt lời, bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Trước mắt cô cả ngàn con đom đóm nổ hoa. Còn Cố Hàn Đình buông cô ra, ngả người ra sô pha nhìn lên trần nhà. Chùm đèn vàng nhạt, bờ môi mỏng của anh dường như mím lại thành một đường cong, khẽ nhắm mắt, chiếc cằm góc cạnh, ngạo mạn mọi khi giờ cứng đờ.
Một lúc lâu...
_ Em có từng yêu anh...
Cố Hàn Đình đưa hai tay vuốt mặt, như cố giữ cho mình tỉnh táo, không thể quát tháo hay làm tổn thương cô, anh cao giọng:
_ Nói cho anh biết trong khoảng thời gian em lợi dụng anh, em có từng đặt anh trong tim.
Hạ Giao nghe những lời anh nói sững sờ, run rẩy.
Nhếch môi cười...tốt nhất nên mỉm cười...cười vì người đàn ông ưu tú này vì cô mà bất chấp tất cả, cười vì cô không có tiền đồ để yêu anh...
_ Hạ Giao, yêu mà lẩn trốn,thì hạnh phúc cũng sẽ lẩn trốn.
Cố Hàn Đình đối mặt với cô gằn mạnh từng tiếng.
_ Nói...có từng đặt anh trong tim không?
_ Chưa...từng...
Những lời chưa kịp nói ra đã bị ngăn lại mạnh mẽ, nụ hôn bất ngờ của Cố Hàn Đình phũ xuống môi cô. Hạ Giao chớp chớp mắt,mắt nổ đom đóm, môi lưỡi ngập tràn hơi thở thơm tho, bá đạo của anh.
Cô bất ngờ chống đỡ, nhưng anh ngay lập tức giữ chặt vai cô, tay kia ghìm chặt cằm cô, thân hình tráng kiện áp sát lên người cô. Không phải anh chưa từng hôn cô, nhưng trước đây nụ hôn của anh luôn dịu dàng và nồng cháy…
Vậy mà hôm nay, nụ hôn ấy như vũ bão, dường như tước đoạt từng hơi thở của cô, ép đầu lưỡi của cô phải đón lấy sự mạnh mẽ của anh. Cô không thể phản kháng lại sức mạnh của anh, cả người cũng bị cánh tay rắn chắc của anh giữ chặt, đầu vai sắp vỡ vụn ra.
Nụ hôn của anh càng giống như một sự trừng phạt, giống gặm nhắm nỗi đau của nhau, môi cô sưng phồng.
Đột nhiên anh đứng bật dậy, nhìn cô chừng một khoảnh khắc, nói:
_ Anh nghĩ phụ nữ như em cũng sẽ không biết hôn?
Nói xong anh quay bước rời đi, cánh cửa đóng sập lại. Cả thân thể Hạ Giao đổ rạp xuống, nước mắt tràn ra. Thì ra yêu một người là cảm giác này sao?
Cách một cánh cửa như cách một cả một thế giới...
Ali nhìn bóng lưng người đàn ông si tình kia chìm trong bóng đêm dày đặc, cô đơn tịch mịch, rồi nhìn cánh cửa bên trong, tay siết chặt lại, rời đi.