Âu Dương Vân bị Nam Cung Phong hôn tới mức gần như nghẹt thở. Mãi cho tới khi từng tiếng còi inh ỏi truyền vào trong tai, cô mới xấu hổ đẩy anh ra, giận hờn nói: “Mau lái xe đi, làm ảnh hưởng tới trật tự giao thông nghiêm trọng rồi kìa.”
Nam Cung Phong hừ một tiếng, không cho là đúng: “Về nhà rồi lại xử lý em.”
Về đến nhà, Âu Dương Vân vừa lên lầu thì Nam Cung Phong cũng đi theo: “Nói mau, rốt cuộc em đã trả lời bà già kia thế nào hả?”
Âu Dương Vân không giận mà cười: “Đúng là không thể chịu nổi anh. Chẳng lẽ em sẽ nói với bà ấy là được thôi, dì giới thiệu cho cháu đi à?”
“Thế em từ chối à?”
“Em nói em đã kết hôn rồi.”
Nam Cung Phong thế mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ đầu cô: “Được lắm, rất tốt.”
“Nhưng bà ấy mời em cuối tuần đến nhà bà ấy ăn cơm.”
“Ăn cơm gì cơ?”
“Thì là bữa tối bình thường thôi.”
Nam Cung Phong vừa thở phào nhẹ nhõm xong giờ lại căng thẳng: “Ây em nói có phải bà ấy không được bình thường không nhỉ? Mới gặp em mấy lần mà đã mời em đến nhà bà ấy ăn cơm rồi. Em rất thân với bà ấy à?”
“Người ta thích em chớ sao.”
“Anh thấy bà ta không có ý tốt gì đâu.”
Nam Cung Phong nhíu mày: “Không được, kiểu gì cũng không thể đến Hồng Môn Yến đó được.”
“Em đã hứa với người ta rồi. Làm người phải biết giữ chữ tín chứ, có đúng không?”
“Tại sao em lại phải hứa với bà ta? Cơm bà ta nấu ngon hơn cơm nhà mình chắc?”
“Ây dà, anh nói gì vậy. Không phải anh nói là em ít bạn bè quá, nên kết bạn với những người có thân phận hay sao? Em sống theo cách anh nghĩ thôi mà.”
“Nhưng bà ta không có ý tốt gì đâu.”
“Sao tự nhiên lại nói bà ấy không có ý tốt?”
“Không phải em đã từ chối bà ấy rồi sao? Hơn nữa sau này người ta cũng có nhắc tới chuyện này nữa đâu, đừng keo kiệt như thế nữa được không? Hửm? Chồng ơi? Chồng yêu dấu của em?”
Âu Dương Vân không làm nũng thì thôi, vừa làm nũng cái là khiến Nam Cung Phong mềm nhũn cả người.
“Vậy em chắc chắn rằng chỉ là tiệc tối bình thường mà không phải là tiệc xem mắt gì chứ?”
“Đương nhiên, em chắc chắn.”
Âu Dương Vân gật đầu chắc nịch, Nam Cung Phong thế mới yên tâm, một tay ôm Âu Dương Vân lên bàn trang điểm, vén váy dạ hội của cô lên chui vào.
Cô mềm nhũn nằm lên vai Nam Cung Phong, thậm chí không còn sức mà thở nữa. Tuy rằng người dùng sức cũng không phải là cô.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, cô mới hồi phục chút sức lực, suy yếu đi vào nhà tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong, cô lại trở về phòng ngủ, ngã sõng soài trên giường, vô tri vô giác nói: “Ông xã, anh đi tắm đi.”
Nam Cung Phong đáp một tiếng rồi vào phòng tắm. Ngay lúc Âu Dương Vân sắp ngủ, Nam Cung Phong đi ra, vừa lau mái tóc ướt sũng vừa lơ đễnh hỏi: “Người mà mụ già kia giới thiệu cho em là người thân của bả hả?”
“Con trai của bà ấy…”
Âu Dương Vân nhắm mắt lại đáp.
“Tên là gì?”
Nam Cung Phong chờ cả buổi cũng không nghe thấy câu trả lời của Âu Dương Vân, bèn đi đến bên giường: “Ê?”
Nhìn kỹ, cô đã ngủ rồi.
Trong chớp mắt, cuối tuần đã đến. Âu Dương Vân đến sơn trang Tịnh Hải như đúng hẹn. Đàm Tuyết Vân có vẻ rất vui vì cô đã đến.
“Cô Âu Dương, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không tới đâu. Không ngờ cô lại là người giữ lời hứa như thế.”
Âu Dương Vân đặt giỏ hoa quả tươi mới mua lên bàn, mỉm cười nói: “Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, không có lý do gì để không tới cả.”
“Cô mau ngồi đi. Căn nhà này mới được trang trí cách đó không lâu, còn hơi bừa bộn chút xíu.”
Đàm Tuyết Vân vào nhà bếp làm việc. Âu Dương Vân rảnh rỗi nhàm chán, bèn đi vào nói: “Dì ơi, có cần giúp đỡ không vậy?”
“Không cần đâu, sắp xong rồi. Cô cứ chờ trong phòng khách đi.”
Âu Dương Vân nhìn bóng dáng bận bịu của bà ấy, không khỏi líu lưỡi. Không ngờ một người phụ nữ mạnh mẽ có bề ngoài cao quý như vậy mà ở nhà cũng có thể mặc tạp dề, bận rộn như một bà chủ gia đình bình thường.
Reng, reng, reng…
Chuông cửa vang lên, Âu Dương Vân lập tức thu hồi tầm mắt, xoay người chạy ra cửa. Cửa vừa mở ra, cô bỗng ngây ngẩn cả người.
“Hiệu trưởng Giang?”
Quả thực không thể tin được lại gặp Giang Hựu Nam ở đây. Biểu cảm lúc này của Âu Dương Vân hoàn toàn là trợn mắt há mồm.
“Âu Dương Vân?”
Giang Hựu Nam cũng rất khiếp sợ. Anh ta liếc nhìn phòng khách, khó hiểu hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“Thế sao anh cũng ở đây?”
Âu Dương Vân còn khó hiểu hơn cả anh ta.
“Đây là nhà của mẹ anh.”
“Hả?” Giang Hựu Nam vừa dứt lời, Âu Dương Vân lập tức ngơ ngác: “Thế, bà ấy…”
“Ai vậy?”
Đàm Tuyết Vân bưng một đĩa thịt kho tàu đi ra phòng bếp, bỗng nhìn thoáng qua người đứng ngoài cửa, vui sướng kêu lên: “Hựu Nam, sao con lại đến đây?”
“Con lái xe đi ngang qua đây nên muốn tới thăm mẹ. Nhưng sao mẹ lại quen cô giáo Âu Dương vậy?”
Giang Hựu Nam hoang mang hỏi mẹ mình.
“Cô giáo Âu Dương?”
Đàm Tuyết Vân thoáng nhướn mày, liếc nhìn Âu Dương Vân, hỏi bằng giọng không chắc chắn cho lắm: “Chẳng lẽ cô quen với con trai tôi à?”
Đến lúc này, Âu Dương Vân đã tiếp nhận hiện thực. Cô đau khổ gật đầu: “Vâng, tụi cháu là đồng nghiệp.”
“Không thể nào? Trùng hợp thế cơ à?”
Đàm Tuyết Vân che miệng cười nói: “Quả thực là quá trùng hợp, thật là khiến người ta không dám tin.”
“Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết tại sao hai người lại quen nhau đâu.”
Giang Hựu Nam cất bước đi vào, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Đàm Tuyết Vân kể tóm tắt lại quá trình quen biết với Âu Dương Vân. Sau khi nghe xong, Giang Hựu Nam cười nói: “Không ngờ cô Âu Dương của chúng ta thế mà còn từng nhặt được của rơi trả lại người mất, xem ra ngày mai phải triệu tập học sinh giáo viên toàn trường tới làm đại hội khen thưởng mới được.”
Âu Dương Vân trợn trắng mắt: “Đừng đá đểu em nữa, không biết giấu mặt vào đâu mất thôi.”
“Rồi rồi, hai đứa là đồng nghiệp thì quan hệ giữa chúng ta lại thân thiết hơn nhiều. Đồ ăn đã xong rồi, vừa ăn vừa nói chuyện thôi.”
Đàm Tuyết Vân gọi hai người họ ngồi vào bàn ăn.
“Cô Âu Dương, dì có thể gọi cháu là Tiểu Vân không?”
“Vâng, được ạ.”
“Cháu cũng dạy học ở trường trung học B hả?”
Giang Hựu Nam buồn bực nói với mẹ mình một câu: “Mẹ, mẹ hỏi thế vô nghĩa quá. Cô ấy là đồng nghiệp với con, không dạy ở trường B thì chẳng nhẽ dạy ở trường C chắc?”
“Mẹ có hỏi con đâu mà, thằng nhóc này.”
Đàm Tuyết Vân trừng con trai mình một phát.
“Cháu thật sự rất bất ngờ, nằm mơ cũng không ngờ rằng hiệu trưởng Giang lại là con trai của dì.”
Âu Dương Vân nói là sự thật. Đúng là cô hoàn toàn không ngờ đến chuyện này.
“Ha ha, dì cũng giật mình lắm. Không ngờ cháu lại quen biết với con trai dì từ lâu. Thế mà hôm đó dì còn bảo sẽ giới thiệu cháu làm bạn gái cho con trai dì.”
Câu nói đùa này của Đàm Tuyết Vân khiến Âu Dương Vân và Giang Hựu Nam đều rất lúng túng. Có lẽ bà ấy không biết con trai mình thầm mến Âu Dương Vân, cho nên mới nói chuyện mà không hề băn khoăn như vậy.
“Rồi, mau ăn đi thôi.”
Giang Hựu Nam sợ Âu Dương Vân lúng túng nên nhanh chóng đổi đề tài.
“Ăn đùi gà đi.”
Anh ta kẹp một cái đùa gà vào bát của Âu Dương Vân. Âu Dương Vân vội lắc đầu: “Không cần, không cần đâu. Em tự làm là được rồi.”
“Em tự làm gì mà tự làm? Nhìn em gầy như bộ xương khô kia kìa, anh rất hoài nghi có phải em bị nhà chồng ngược đãi hay không đấy.”
“Làm gì có.”
Ánh mắt Âu Dương Vân lóe ra, cúi đầu chậm rãi và ăn cơm.
Đàm Tuyết Vân là ai? Từ chi tiết nhỏ bé này có thể phát hiện quan hệ tế nhị giữa hai người. Có lẽ bà không biết Âu Dương Vân, nhưng bà rất hiểu con trai mình không phải là loại người chủ động quan tâm săn sóc phụ nữ.
Giống như rất nhiều lần trước đó, bà thu xếp giới thiệu đối tượng cho anh. Nhưng mỗi lần đều bị anh ta từ chối. Lý do chỉ có một, trong lòng con đã có người thương rồi.
“Tiểu Vân ăn nhiều chút, đừng khách khí. Cứ coi đây là nhà cháu đi. Con trai, con cũng ăn nhiều chút.”
Đàm Tuyết Vân hết gắp đồ ăn cho Âu Dương Vân rồi lại gắp đồ ăn cho con trai mình. Âu Dương Vân không khỏi buồn rầu, thế là thế nào? Sao tự nhiên lại làm như người một nhà vậy? Xấu hổ quá.
Vì có thể nhanh chóng kết thúc bữa tối khiến người ta phải xấu hổ này, Âu Dương Vân ăn rất vội vã. Vất vả lắm mới kết thúc, cô bèn viện cớ: “Hôm nay cảm ơn sự chiêu đãi của dì. Tay nghề của dì rất tuyệt vời. Cháu còn có chút việc, xin đi về trước được không ạ?”
“Ây dà, chuyện gì mà đi vội thế? Lại ngồi chơi với dì một lát đã.”
Đàm Tuyết Vân kéo tay cô ngồi vào sofa, nghiêm túc nói: “Cháu biết đấy, dì thích cháu thật lòng. Thấy cháu cứ như là thấy dì lúc còn trẻ ấy, không thích giao thiệp với người khác, cũng không thích dây dưa lằng nhằng.”
“Người ta đâu có mạnh được như mẹ đâu? Mẹ là người phụ nữ thành đạt cơ mà.”
Đàm Tuyết Vân nhéo con trai một phát, nói tiếp: “Cho nên ấy, dì mong rằng sau này cháu có rảnh thì có thể đến ăn cơm với dì. Thật ra thì dì vẫn muốn có một đứa con gái, mà ông trời lại cứ cho dì đẻ ra thằng con trai. Đã hai mươi mấy năm rồi, tới giờ dì vẫn tiếc.”
“Ấy, thế thì đừng đẻ nữa. Không thì trước khi đẻ đi siêu âm ấy, trực tiếp xử lý con không phải là xong hay sao?”
Giang Hựu Nam lại xen mồm vào.
“Thật ra thì con trai hay con gái cũng như nhau. Hiệu trưởng Giang tính tình khiêm tốn, chắc hẳn sẽ không bất hiếu với dì đâu nhỉ?”
“Bất hiếu thì không có, nhưng đôi lúc không chịu nghe lời dì. Điểm này rất là đau đầu.”
“Trên đời này mẹ không tìm được thằng con trai thứ hai nào ngoan hơn con đâu. Có không giữ mất đừng tìm.”
“Mẹ bảo mày không nói gì thì người ta cũng không tưởng mày bị câm đâu! Không thấy mẹ đang nói chuyện với Tiểu Vân hả?”
Giang Hựu Nam lơ đễnh nhún vai: “Thấy chứ, nhưng con cũng có quyền phát ngôn mà.”
Âu Dương Vân cười đứng dậy: “Ừm… Cháu đi vệ sinh một lát.”
Chắc là do tối nay ăn cay nên lúc này bụng cô lại hơi râm ran. Sau khi cô ôm bụng rời đi chưa được bao lâu, Đàm Tuyết Vân khẽ hỏi con trai mình: “Con thích cô ấy đúng không?”