Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 109: Lần đầu đối đầu với đường huyên(3)



“Đúng thế, hơn nữa còn không ai nghe điện thoại. Thôi, để tôi qua đó xem sao.”

Âu Dương Vân dập máy, cô lái xe đến công ty. Toàn bộ tòa nhà được phủ một màu đen kịt. Không phải cô chưa từng đến đây trong hoàn cảnh thế này, vì vậy ít nhiều cô cũng đã quen. Đi thang máy lên thẳng tầng chín, sau đó cô đến trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, đẩy cửa rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phong, anh ở đây không?”

Không có ai trả lời, Âu Dương Vân lấy điện thoại ra rồi gọi vào số của anh. Ánh sáng của chiếc điện thoại và nhạc chuông truyền tới từ chiếc bàn làm việc cách đó không xa, cô nghi ngờ bước tới. Lúc khẳng định rằng đấy chính là điện thoại của Nam Cung Phong, cô lại càng thêm buồn bực. Điện thoại còn ở công ty mà người đi đâu rồi?

Cô bật đèn trong phòng lên, sau đó ngồi xuống chiếc ghế làm việc chờ anh quay về. Trong lòng cô nghĩ, điện thoại còn vứt ở phòng làm việc thì chắc là anh sẽ về nhanh thôi.

Vì rất buồn chán nên cô đã mở hết ngăn kéo trong phòng làm việc ra. Kết quả, vừa mở ra cô liền thấy một phong thư màu xanh lam, cô do dự một lúc nhưng vẫn quyết định rút nó ra. Vừa liếc qua, sắc mặt cô lập tức u ám.

Trái tim cô đau đớn, lá thư trong tay rơi xuống đất, cô vội vàng gọi điện cho Quý Phong.

“Quý Phong, Đường Huyên đã đến tìm Nam Cung Phong à?”

Quý Phong phủ nhận với vẻ kinh ngạc: “Không, xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Ai đã đưa lá thư mà Nam Cung Phong nhận được đến thế?”

“Lẽ nào là lá thư do Đường Huyên viết à?”

Quý Phong thực sự vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.

“Ừm.”

“Hỏng rồi, lúc đó tôi không mở ra mà đưa thẳng cho tổng giám đốc. Xin lỗi, tôi có lỗi với cô.”

Âu Dương Vân cố nén sự đau lòng: “Không sao, anh có biết nơi mà bọn họ gọi là chỗ cũ ở đâu không?”

Quý Phong suy nghĩ: “Tôi có nghe sếp Phong nói một lần, nhưng không chắc chắn lắm. Cô có thể đến đó xem thử, một quán mỳ cay ở cạnh đường B.”

“Được rồi, cảm ơn anh.”

“Cô à.”

Âu Dương Vân đang định dập máy thì Quý Phong vội vàng gọi cô: “Cô đừng nói với sếp Phong là tôi đã báo tin nhé. Tôi cũng không hy vọng người phụ nữ đó quay lại làm tổn thương anh ấy.”

“Tôi hiểu rồi.”

Âu Dương Vân vội vàng rời khỏi công ty, cô hối hả lái xe đến đường B với sự đau lòng và thất vọng tràn trề. Sau khi đi một vòng quanh đường B, cô nhanh chóng phát hiện ra xe của Nam Cung Phong.

Cô dừng xe lại, hít sâu một hơi rồi đi vào bên trong quán mỳ.

Đứng bên cạnh cửa, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nam Cung Phong. Sau đó, ánh mắt dần dần chuyển sang người phụ nữ đối diện với anh. Cô ta chính là Đường Huyên à? Cô ta chính là người phụ nữ đã dày vò anh suốt gần ba năm? Cô ta chính là mối tình đầu mà đến bây giờ Nam Cung Phong vẫn không thể quên nổi?

Trái tim cô bất giác rơi vào hố sâu, cô luôn không tưởng tượng được rốt cuộc người phụ nữ nào có thể làm tình cảm của Nam Cung Phong dao động. Mãi đến bây giờ, cô mới hiểu ra, thì ra là người phụ nữ như thế này.

Bảo cô ta giống trăng sáng, cô ta còn sáng tỏ hơn trăng. Bảo cô ta giống những vì sao, cô ta còn lấp lánh hơn nhiều. Bảo cô ta giống một đóa sen, cô ta còn tinh khiết và đẹp đẽ hơn vậy. Bảo cô ta là một bông mẫu đơn, cô ta còn xinh đẹp động lòng hơn thế.

Một người phụ nữ thanh khiết, xinh đẹp thế này, chẳng trách Nam Cung Phong và Triệu Diệc Thần lại bất chấp tình cảm anh em chỉ để có được cô ta. Âu Dương Vân tự cảm thấy nhan sắc của mình cũng không kém cô ta là bao, nhưng cô lại không có được khí chất động lòng người đó.

Mà khí chất động lòng người này có lẽ đã thật sự làm Nam Cung Phong rung động.

Âu Dương Vân bước về phía bọn họ một cách máy móc, nhưng cô không hề tiến lên chào hỏi mà chỉ lặng lẽ ngồi ở một vị trí gần đó rồi bắt chuyện với bà chủ: “Cho tôi một bát mỳ cay.”

Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, tâm tư đang lơ lửng của Nam Cung Phong lập tức quay về. Anh đảo mắt nhìn, một giây sau, cả người chợt cứng đờ, không hề có bất kỳ chút phản ứng nào.

Âu Dương Vân biết rõ Nam Cung Phong đang nhìn chằm chằm mình, nhưng cô lại chỉ liếc sang một bên, giả vờ như không nhìn thấy. Cô muốn nhìn thử xem, trước mặt mối tình đầu, anh có dám đi đến nói chuyện với cô hay không.

Sau khi nhìn cô một lúc lâu, Nam Cung Phong bỗng nhiên đứng dậy bước đến trước mặt cô: “Sao em lại ở đây?”

“Sao thế? Em không thể đến đây à? Nhà hàng này là do anh mở à?”

Âu Dương Vân lạnh lùng đối mặt với anh, ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích.

Đường Huyên đi đến, cô ta tò mò hỏi Nam Cung Phong: “Cô ấy là...”

Không chờ Nam Cung Phong giải thích, Âu Dương Vân liền tự giới thiệu: “Chào cô Đường, nghe danh đã lâu, tôi là vợ của Nam Cung Phong, tôi tên là Âu Dương Vân.”

Nghe thấy năm chữ "vợ của Nam Cung Phong", ánh mắt Đường Huyên hiện lên một tia khác thường, cô ta mỉm cười rồi giơ tay ra: “Chào cô.”

“Tôi có thể ăn mỳ cùng hai người không?”

Âu Dương Vân chỉ vào bát mỳ cay phía vừa mới được đưa lên ở trên bàn.

“Ừm, được chứ.”

Đường Huyên gật đầu.

Âu Dương Vân cũng không hề khách sáo, cô bưng bát mỳ cay của mình đến ngồi bên cạnh Nam Cung Phong, sau đó vừa ăn vừa giả vờ hỏi một cách vô ý: “Lần này cô Đường quay về là vì có chuyện cần làm đúng không?”

“Ừm, đúng thế.”

“Chuyện gì vậy?”

“Xin lỗi, chuyện này tôi không tiện nói ra.”

“Thế cô hẹn chồng tôi ra đây có việc gì vậy?”

Vì bị Âu Dương Vân hỏi thẳng nên Đường Huyên hơi lúng túng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

“Đừng nói với tôi là chỉ để ôn chuyện cũ. Tôi là người rõ hơn ai hết, quan hệ giữa hai người đã không thể ngồi ôn chuyện cũ với nhau được nữa rồi.”

“Tiểu Vân, em đừng nói nữa.”

Nam Cung Phong lạnh lùng ngắt lời cô, không để cho cô nói tiếp nữa.

“Chắc là cô Âu Dương hiểu nhầm rồi, tôi hẹn Anh Phong ra đây là vì chuyện khác. Tôi chỉ muốn nói một câu xin lỗi với anh ấy thôi.”

“Cô cảm thấy việc này cần thiết lắm à? Ba năm trước cô kiên quyết rời đi, ba năm sau bỗng nhiên lại quay về chỉ vì để nói một câu xin lỗi với anh ấy? Cô cho rằng câu xin lỗi này của cô ghê gớm lắm đúng không?”

Chắc không ngờ rằng Âu Dương Vân lại ăn nói sắc bén đến vậy. Đường Huyên vội dùng ánh mắt kinh ngạc để đánh giá cô, nhưng cô ta lại không hề tức giận: “Không có gì ghê gớm cả, tôi chỉ muốn nói ra để trong lòng dễ chịu hơn một chút mà thôi.”

“Trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn? Cô chỉ quan tâm đến chuyện bản thân có dễ chịu hay không chứ không nghĩ đến việc người khác có thấy dễ chịu hay không à? Cô biết rõ rằng, đến bây giờ chồng tôi vẫn không quên được cô, vậy mà cô còn hẹn anh ấy ra ngoài gặp mặt, cô có ý gì thế hả?”

“Tiểu Vân, không được nói nữa.”

Nam Cung Phong lại ngắt lời cô, gương mặt anh lạnh lùng như một tảng băng, nhưng anh không hiểu vì sao mình trở nên lạnh lẽo như thế.

“Em đã nói gì nào? Không phải những lời em nói đều là sự thật ư? Cô ta không nên trở về! Nếu như ban đầu đã quyết định ra đi thì không nên quay lại, bất kể lý do quay về là gì! Bây giờ cô ta mặt dày xuất hiện trước mặt anh như vậy sẽ chỉ làm em liên tưởng đến bốn chữ "không biết xấu hổ".”

“Đủ rồi, em đã nói xong chưa hả?”

Nam Cung Phong đứng dậy rồi quát lên, anh cầm lấy cánh tay Âu Dương Vân định kéo cô ra ngoài, nhưng cô lại tức giận hất ra: “Anh không cho em nói thì em vẫn cứ nói!” Cô lại liếc mắt về phía Đường Huyên: “Cô nghe cho rõ đây, đây là người đàn ông mà trước đây cô đã vứt bỏ. Lúc cuộc đời anh ấy tối tăm nhất, chính tôi đã cứu anh ấy ra. Vì vậy, cho dù cô có lấy lý do gì để tiếp cận anh ấy thì cũng phải xem tôi có đồng ý không đã. Nếu như tôi không đồng ý thì cô không có tư cách để đến gần. Cuộc hẹn hôm nay là lần đầu tiên và hy vọng nó cũng là lần cuối cùng. Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!”

“Em đã ầm ĩ đủ chưa?”

Bên trong nhà hàng mỳ cay đang có rất nhiều người xúm lại xem kịch hay. Nam Cung Phong tức giận gầm nhẹ với Âu Dương Vân, nhưng cô thì chỉ hờ hững liếc mắt nhìn anh rồi chất vấn với giọng điệu giễu cợt: “Là em lại ầm ĩ à? Chính miệng anh đã hẹn tối nay sẽ ăn cơm cùng em, thế mà anh lại quên mất. Bây giờ anh lại ngồi ăn mỳ với mối tình đầu ở nơi ngập tràn kỷ niệm của hai người. Vậy mà anh còn cho rằng em thích gây chuyện ư? Nam Cung Phong, trong mắt anh, em chỉ là một con ngốc phải xuất hiện lúc anh muốn và bấm bụng chịu nhịn lúc anh không cần ư?”

Trái tim cô đau đến mức run rẩy, không chờ anh trả lời, cô đã quay người chạy ra khỏi nhà hàng. Lúc quay người, nước mắt cô rơi lã chã, cô có thể không tủi thân ư? Nhân vật chính của bữa cơm này rõ ràng nên là cô mới đúng.

Sao cô có thể chấp nhận nổi sự che chở của Nam Cung Phong dành cho Đường Huyên? Sao anh có thể quên được những đau đớn khôn cùng mà mình đã phải trải qua cách đây ba năm chỉ vì người phụ nữ này chứ?

Không khí bên trong quán mỳ trầm xuống, Nam Cung Phong liếc mắt nhìn về phía Đường Huyên đang cúi đầu im lặng, anh nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi đi đây.”

“Ừm.”

Đường Huyên không ngẩng đầu, cặp lông mi dài nhẹ nhàng lay động.

Anh đi đến bên quầy, thanh toán tiền rồi cất bước đuổi theo Âu Dương Vân. Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của anh, giọt lệ mà cô ta cố nén nhịn trong hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô ta hít một hơi rồi móc một mảnh giấy trong túi ra, sau đó rưng rưng đặt bút: “Em rất vui khi biết anh sống tốt, cho dù không phải cùng em...”

Cô ta bước về phía vách tường bên phải quán mỳ rồi nặng nề dán tờ giấy vào góc mà mình thích nhất.

Sau đó, cô ta quay về vị trí lúc đầu, ngồi xuống rồi ăn nốt nửa bát mỳ còn lại.

Âu Dương Vân chạy vào trong xe của mình, cô gục mặt lên vô lăng khóc rất thương tâm. Cô vốn cho rằng, chỉ cần nỗ lực thì cho dù ngày tận thế cũng không thể chia cách nổi họ. Thế nhưng, lúc này cô mới nhận ra, ngày tận thế cũng không sánh nổi với hiện thực...

Cốc cốc, cửa sổ xe đang đóng chặt bị gõ. Cô ngước gương mặt đầy nước mắt lên, thấy Nam Cung Phong, cô lại tiếp tục vùi đầu khóc.

“Tiểu Vân, mở cửa, nhanh mở cửa ra!”

Nam Cung Phong đứng bên cạnh ô cửa sổ mà cô đang ngồi, anh gào lên. Thế nhưng, cô lại đang chìm đắm trong sự đau khổ của bản thân mà không tự thoát ra nổi. Bị anh gõ đến mức buồn bực nên cô nổ máy lái xe đi.

Nam Cung Phong lập tức ngồi vào xe của mình rồi vội vã đuổi theo. Thấy cô không ngừng tăng tốc, trái tim anh như bị bóp nghẹt, anh rất lo cô gặp nguy hiểm. Anh định gọi điện thoại cho cô, nhưng lúc này mới chán nản nhận ra mình đã quên điện thoại ở phòng làm việc. Vậy nên, anh chỉ có thể tăng tốc vượt lên để chặn cô lại.

Âu Dương Vân gần như phát điên, cô lái xe về đến bên bờ biển rồi mới dừng lại. Lúc này, trái tim treo lơ lửng trên không của Nam Cung Phong mới hạ xuống. Anh vội vàng mở cửa xe rồi bước nhanh về phía bóng người đang đứng bên bờ biển, sau đó hét lên: “Tiểu Vân, em nhất định cứ phải thế này ư?”

“Thế anh nói cho em biết, em nên làm thế nào?”

Âu Dương Vân quay đầu, dường như lúc nói câu này, cô thực sự rất buồn bã. Cô không thể xóa được ánh mắt của chồng mình nhìn người phụ nữ khác ăn mỳ một cách chăm chú như vậy.

“Thế nào cũng được. Nhưng em đừng làm những hành động khiến anh lo lắng như lúc nãy nữa. Lái xe với tốc độ như vậy, em không muốn sống nữa à?”

“Đúng, em không muốn sống nữa, anh mà cũng biết quan tâm em à? Lúc nãy, anh đã đối xử với em trước mặt mọi người thế nào?”

“Giữa anh và Đường Huyên không hề có gì cả, anh chỉ không hy vọng em làm cô ấy khó xử trước mặt mọi người thôi.”

“Vì thế nên anh mới làm em lúng túng trước mặt họ? Trước mặt người anh yêu, ngay cả tư cách để nói chuyện em cũng không có, đúng không?”

“Có gì thì chúng ta có thể về nhà nói, không cần phải làm ầm lên trước mặt nhiều người như vậy.”

“Nói đi nói lại, chẳng qua anh cũng chỉ vì bảo vệ cô ta, anh sợ người khác nghĩ cô ta là người thứ ba. Em còn tưởng rằng anh nhất định sẽ có thái độ kịch liệt với người phụ nữ đã từng khiến anh nhục nhã. Xem ra, em sai rồi, đối mặt với những tổn thương mà cô ta đã gây ra cho anh, chỉ có em là người phẫn nộ mà thôi.”

“Tiểu Vân, anh rất cảm động vì em đã tức giận thay anh, nhưng chuyện của anh, em cứ để anh tự giải quyết, được không?”

“Anh tự giải quyết thế nào? Em chắc chắn rằng, trước khi giải quyết xong, anh sẽ lại rơi vào vũng bùn của mối tình đầu mà không thể tự thoát ra nổi.”

“Em không tin anh đến mức đó ư? Em cho rằng những lời hứa hẹn anh từng nói với em chỉ trong phút bốc đồng thôi sao?”

“Không phải thế à? Anh có dám nói với em rằng, trái tim anh không hề dao động khi Đường Huyên đột ngột quay về không?”

Nam Cung Phong chán nản vò đầu: “Rốt cuộc anh phải nói thế nào em mới chịu tin rằng, anh với Đường Huyên đã hết hy vọng rồi. Anh biết rõ, bây giờ người phụ nữ bên cạnh anh là ai, ai mới là người phụ nữ mà anh phải chịu trách nhiệm? Cuộc hẹn tối nay không có ý nghĩa gì cả, cho dù Đường Huyên có đề nghị quay trở về bên anh thì anh cũng sẽ không dao động. Bởi vì em mới là người mà anh phải trân trọng.”

Âu Dương Vân chậm rãi ngổi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối rồi khóc hu hu. Thấy cô khóc thương tâm như vậy, Thương Quan Phong cũng không khỏi buồn bã. Anh ngồi xuống trước mặt cô rồi ôm cô vào lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, không ai có thể cướp đi những thứ thuộc về em đâu. Anh sẽ không bao giờ vứt bỏ người đã ở bên anh, cùng anh đứng dậy để bước về phía ánh sáng trong những ngày tăm tối nhất cuộc đời mình đâu.”

Hứa hẹn là lời thề đẹp nhất trên đời, nhưng có đôi lúc, nó cũng không thể vỗ về một trái tim tràn đầy nghi ngờ. Sở dĩ Âu Dương Vân lo lắng là vì cô còn hiểu rõ Đường Huyên có sức ảnh hưởng thế nào đối với Nam Cung Phong hơn cả anh.

“Không vứt bỏ không có nghĩa là trái tim sẽ luôn ở đây.”

Âu Dương Vân lau nước mắt, cô mạnh miệng nói: “Anh hãy trả lời thật đi, anh thật sự không yêu Đường Huyên ư? Hay là, lúc cô ta đề nghị gặp mặt, anh hoàn toàn không khống chế được bản thân mà muốn gặp cô ta ngay?”

Nam Cung Phong giật mình, anh không phủ nhận Âu Dương Vân đã đâm trúng tim đen của mình. Anh cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ liếc mắt mà sao cô có thể nhìn thấy tâm sự của anh nhỉ?

Sự yên lặng của anh chính là câu trả lời thật lòng nhất, Âu Dương Vân đứng dậy, cô không muốn hỏi thêm gì nữa.

Cô quay người rời đi, vừa đi được mấy bước thì dừng lại, cô buồn bã bỏ lại một câu: “Thất tình không đáng sợ, điều đáng sợ nhất chính là anh luôn luôn đắm chìm trong ngày hôm đó...”

Lần này, Nam Cung Phong không đuổi theo cô nữa. Anh chỉ đứng một mình giữa làn gió lạnh thấu xương bên bờ biển, nghiêm túc suy nghĩ về câu nói của cô, anh thật sự không yêu Đường Huyên chút nào ư?

Nam Cung Phong ngồi trong xe cả một đêm. Sau khi trời sáng, anh mới lái xe đến thẳng công ty. Thấy lá thư màu lam rơi trên sàn, anh liền nhận ra tối qua Âu Dương Vân đã đến công ty tìm mình.

Bỗng nhiên, anh cảm thấy rất áy náy. Anh cầm lấy chiếc điện thoại đã bị bỏ lại trên bàn nguyên một đêm, bấm số gọi cho cô, nhưng chỉ nhận được một lời nhắc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt, xin vui lòng gọi lại sau...”

Anh do dự vài giây rồi gọi điện về nhà, em gái anh là người nghe máy: “Alo? Dinh thự Bạch Vân xin nghe, ai đấy ạ?”

“Tình Tình, anh đây, chị dâu em đã dậy chưa?”

“Em không biết, tối qua anh làm gì thế? Sao cả đêm không về nhà?”

“Anh có chút việc, em lên bảo chị dâu mở điện thoại đi, anh có chuyện muốn nói với cô ấy.”

“À, được ạ...”

Nam Cung Tình Tình đặt máy xuống, cô bé đi lên phòng chị dâu mình. Gõ cửa một lúc lâu mà không thấy ai trả lời, thấy vậy cô trực tiếp đẩy cửa đi vào. Chăn gối trên giường rất ngay ngắn, cô gọi một tiếng nhưng vẫn không ai trả lời. Đang buồn bực thì cô nhìn thấy một mảnh giấy đặt trên bàn uống trà cạnh sô pha. Cô cầm lên xem, sau khi liếc qua, cô kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi vội vàng chạy xuống tầng, cầm máy hét vào bên trong: “Anh, không hay rồi! Chị dâu bỏ nhà đi rồi...”