Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 134: Kiểm tra sức khỏe sinh sản(2)



Trong lòng Triệu Diệc Thần, Đường Huyên vẫn là Đường Huyên mặc áo trắng, thuần khiết lương thiện giống như thiên sứ nhiều năm về trước.

Tuy hiện giờ cô đã thay đổi nhưng anh vẫn tưởng tượng ra dáng vẻ lúc ban đầu của cô.

“Không phải em ích kỉ, mà là do ông trời thiếu nợ em, anh cũng rõ ràng hơn ai hết, ba năm nay em đã sống như thế nào, cũng rõ ràng vì sao em phải trở về đây.”

“Đúng vậy, anh rất rõ ràng, nhưng khi em quyết định trở về em đã nói với anh thế nào? Em nói nếu như người đàn ông kia vẫn yêu em thì cho dù có khó khăn hơn nữa em cũng không rời bỏ anh ta, nhưng nếu như người đàn ông kia không còn yêu em thì em sẽ thoải mái buông tay. Những điều này không phải do em nói sao?”

“Là em nói! Nhưng lúc đó em chưa biết ba mẹ em không còn sống nữa... Anh biết ba mẹ em bị cô anh hại chết không? Lúc đó em không biết, nếu như em biết rồi thì em sẽ không nói ra những lời như vậy. Gặp phải chuyện này thì cho dù một người lương thiện tới đâu thì cũng sẽ bị hiện thực tha hóa!”

Triệu Diệc Thần hít sâu một hơi, hỏi cô: “Em quyết tâm muốn phá vỡ hôn nhân của người khác sao?”

Nước mắt Đường Huyên lập tức chảy ra, cô nghẹn ngào nói: “Em cũng không muốn như vậy, nhưng em đã không còn đường lui nữa, nghĩ đến việc ba mẹ em chết, em không nuốt trôi được! Nếu như em không đoạt được người em muốn thì cái chết của ba mẹ em đúng là vô nghĩa rồi...”

“Ba mẹ em chết thì có liên quan gì tới em họ anh? Em yêu Nam Cung Phong hay vì muốn trả thù ba mẹ Nam Cung Phong?”

“Em yêu anh ấy!”

Đường Huyên điên cuồng hét lên.

“Nếu đã như vậy thì lúc trước đừng có đi, đã đi rồi thì đừng trở lại làm tổn thương người vô tội.”

Tâm trạng của Triệu Diệc Thần còn kích động hơn Đường Huyên, đây là lần đầu tiên từ khi hai người quen biết, anh ta bộc lộ ra cảm xúc mãnh liệt như vậy. Không thể phủ nhận, những lời Đường Huyên nói ra ngày hôm nay đã khiến cho anh vô cùng thất vọng.

Trong bệnh viện trung tâm, Âu Dương Vân bị Nam Cung Phong kéo tới bắt kiểm tra cả người một lượt, mặc dù cô đã bảo cô không bị thương nhưng anh nhất định bắt cô đi kiểm tra.

Ra khỏi phòng khám, cô trừng mắt: “Hiện giờ anh tin chưa?”

Nam Cung Phong gật đầu: “Ừm, anh tin rồi, yên tâm rồi.”

Cô tức giận chỉ vào trán anh: “Anh nên lo lắng cho chính mình thì hơn, đầu đã nở hoa rồi kìa...”

“Không sao, chỉ xước da mà thôi.”

“Vậy thì cũng phải băng bó một chút, tránh bị nhiễm trùng hoặc để lại sẹo.”

Cô đẩy anh sang một phòng, nói với anh: “Anh ở đây băng bó, em đi xem tình hình của Quý Phong và Lâm Ái.”

Quý Phong và Lâm Ái nằm ở hai gian phòng gần nhau, cổ tay Quý Phong bị gãy xương nghiêm trọng, đầu bị khâu sáu mũi, Lâm Ái thì gãy xương đùi, hai tay bị khâu bốn mũi, cả người đều băng bó thạch cao, nằm im trên giường, không thể động đây.

Cô đẩy cửa phòng bệnh của Lâm Ái, đi vào hỏi: “Thuốc tê hết hiệu lực rồi, đau lắm phải không?”

Lâm Ái yếu ớt lắc đầu: “Cũng may, không đau lắm.”

Thật ra bị thương như vậy sao có thể không đau, nhưng Lâm Ái nói vậy chỉ vì không muốn cô lo lắng mà thôi.

Âu Dương Vân đau lòng vuốt mặt cô: “Thật sự là cảm ơn trời đất, may mà không bị thương ở mặt, nếu không Lâm Ái xinh đẹp của chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Không phải vì bảo vệ mặt thì sao tay tớ lại bị thương thành ra thế này chứ?”

Khi hai xe đâm vào nhau, mảnh kính vỡ bay tung tóe về phía bọn họ, cô theo bản năng đưa tay bịt kín mặt, nửa thân trước của xe bị đụng đến biến dạng, một chân của cô cũng bị ép vào nên gãy xương.

“Đúng rồi, Quý Phong không sao chứ?”

“Cậu ta cũng bị thương nặng như cậu, nhưng đầu bị khâu sáu mũi, không biết có bị tổn thương thần kinh không. Tớ qua xem thử một chút, kiểm tra xem cậu ta đã bình thường chưa?”

Âu Dương Vân ra khỏi phòng bệnh của Lâm Ái, nhanh chóng đi vào phòng bệnh sát vách, lúc cô chuẩn bị đẩy cửa ra thì thấy một người phụ nữ ngồi bên cạnh giường bệnh của Quý Phong, nhìn bóng lưng cũng khá xinh đẹp, nhưng lại không phải em chồng Nam Cung Tình Tình của cô.

Cô nghe thấy hình như bên trong có tiếng cãi nhau, bước chân đang định rời đi của cô bỗng nhiên dừng lại.

“Muốn em giải thích thế nào anh mới tin đây? Đêm nay em thật sự ở trong nhà, không đi đâu cả!”

“Nhưng anh đã nhìn thấy rất rõ ràng, anh thấy em bước ra từ trong xe của một người đàn ông khác!”

“Sao có thể? Đúng là ăn nói linh tinh! Em ở nhà xem tivi, anh lại nói thấy em đi cùng người đàn ông khác, chẳng lẽ anh nhìn thấy hồn ma sao?”

“Nếu không phải anh nhìn thấy thì anh cũng sẽ không mất khống chế mà đuổi theo, cũng không xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy!”

“Anh uống rượu sao?”

Quý Phong không nói lời nào.

“Uống rượu đúng không?”

Dương Văn Lệ chất vấn: “Nói, rốt cuộc có uống không?”

“Uống thì sao?”

“Uống thì mới thần trí mơ hồ, mới có thể nhầm người phụ nữ khác thành em được! Anh lúc nào cũng nhớ tới em, em biết, nhưng anh không được say rượu, nhìn gà hóa cuốc rồi đổ trách nhiệm cho em!”

“Anh chỉ uống một chút, không đến mức không khống chế được tốc độ của mình.”

“Uống một chút cũng là uống, luật giao thông đã có quy định xử phạt người lái xe khi uống rượu rồi, chẳng lẽ mỗi người say rượu gây tai nạn đều nói rằng vì nhìn thấy bạn gái hoặc vợ mình ngồi trong xe người khác sao?”

Dương Văn Lệ nói vô cùng chính trực, làm cho Quý Phong nghĩ rằng bản thân anh thật sự nhìn thấy ảo giác, chẳng lẽ anh lại say rượu đến hoa mắt sao?

Thấy anh trầm tư, Dương Văn Lệ lập tức nói: “Quý Phong, chúng ta yêu nhau hai năm rồi, em là hạng người gì thì anh rõ ràng nhất, ngoài anh ra thì trong lòng em không chứa được bất kì người nào...”

“Được rồi, em về trước đi, để cho anh yên tĩnh một chút.”

“Em không đi, bây giờ anh như vậy sao em có thể rời đi được? Em đi rồi thì ai chăm sóc anh?”

“Anh không sao!”

“Không sao cái gì? Đầu anh cũng bị thương rồi, tay cũng gãy rồi, đây gọi là không có việc gì sao?”

Quý Phong nhìn cô, tùy ý trả lời: “Được rồi, em muốn ở lại thì ở đi, chỉ là thức đêm cũng không thoải mái đâu.”

“Không sao, đừng nói là thức đêm, cho dù em vì anh mà phải lên núi đao xuống biển lửa em cũng không từ chối.”

“Đừng nói mấy câu buồn nôn như thế!”

Dương Văn Lệ cười ha hả: “Em cũng chỉ nói mấy câu buồn nôn với anh mà thôi, anh đói chưa? Em về nhà chuẩn bị bữa ăn khuya cho anh được không?”

Quý Phong gật đầu: “Được, tối qua anh chỉ uống rượu, không ăn gì, hiện giờ anh có chút đói bụng!”

Nói xong, cô xoay người lại hôn lên mặt anh, Quý Phong cười nói: “Đúng là càng lúc càng buồn nôn.”

“Cái gì? Anh bảo em buồn nôn sao?”

Khi hai người đang vui vẻ thì Âu Dương Vân gõ cửa phòng, thản nhiên đi tới: “Quý Phong, đỡ hơn chút nào chưa?”

“Không sao nữa rồi...”

Dương Văn Lệ đánh giá Âu Dương Vân, gật đầu ra hiệu chào hỏi với cô, sau đó chớp mắt với Quý Phong: “Em đi trước.”

“Ừm.”

Âu Dương Vân liếc mắt nhìn Dương Văn Lệ rời đi, sau đó ngồi xuống trước mặt Quý Phong, sắc mặt nghiêm túc.

“Sao vậy? Đừng nói rằng sai lầm của tôi đã gây ra tai nạn chết người chứ?”

“Bởi vì cậu thấy được người giống với bạn gái cậu nên mới mất khống chế tông vào đuôi xe người khác sao?”

Ánh mắt Quý Phong lóe lên: “Có lẽ là tôi hoa mắt.”

“Thật sự chỉ là hoa mắt sao? Sao cậu không nghĩ tới việc người cậu nhìn thấy đúng là bạn gái cậu?”

“Ý cô là gì?”

Âu Dương Vân thở dài: “Vài ngày trước, tôi nghe Tình Tình nói cô ấy gặp bạn gái cậu ngồi trong quán cà phê với người đàn ông khác, nếu như cậu nhìn nhầm thì chẳng lẽ Tình Tình cũng nhầm sao?”

“Dáng vẻ của Văn Lệ tương đối bình thường, rất dễ nhận nhầm...”

Âu Dương Vân cười châm chọc: “Cậu yêu cô ta như vậy sao? Tình nguyện tin tưởng nhan sắc của cô ta dễ nhận nhầm cũng không muốn tin cô ta cặp kè với người đàn ông khác?”

“Cô sẽ tùy tiện nghi ngờ chồng mình sao?”

“Chuyện này không giống nhau.”

“Sao lại không giống nhau? Cô yêu nhiều hơn tôi hay là ít hơn tôi?”

“...”

Âu Dương Vân đúng là bó tay rồi, quả nhiên trí thông minh của người đang yêu sẽ bị giảm xuống, bình thường thấy Quý Phong rất tài giỏi, nhưng không ngờ đứng trước chuyện tình yêu cậu ta lại không khác gì trẻ con ba tuổi.

“Dù sao tôi cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu mà thôi, có yêu nhiều hay không thì đó là chuyện của cậu. Được rồi, tôi về trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừm.”

Ra khỏi phòng bệnh của Quý Phong, cô lại trở về phòng Lâm Ái, bảo Lâm Ái cố gắng nghỉ ngơi, sau đó cô quay về phòng băng bó, thấy trán Nam Cung Phong đã được băng bó cẩn thận, cô không nhịn được, bật cười. Nam Cung Phong nhíu mày: “Cười cái gì?”

“Cười dáng vẻ bây giờ của anh, trông như võ sĩ samurai Nhật Bản vậy.”

“Không phải vì em nên anh mới có cơ hội làm samurai sao?”

“Cảm ơn, cảm ơn anh đã phối hợp, cảm ơn anh đã dễ dàng tha thứ, cũng cảm ơn sự bảo vệ ngày hôm nay của anh.”

Âu Dương Vân cảm kích nhìn anh, nghĩ đến việc khi tai nạn xe xảy ra, cô và Đường Huyên lại có hai tâm trạng khác nhau, Đường Huyên phẫn nộ, mà cô thì lại là vui mừng...

Rốt cuộc cô cũng tin tưởng, Nam Cung Phong thật lòng yêu cô, không hề ít hơn Đường Huyên.

“Chúng ta về dinh thự Bạch Vân thôi.”

“Ngay bây giờ sao?”

“Ừm.”

Nam Cung Phong nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Muộn lắm rồi, mai về đi.”

Đúng là đã muộn, nhưng cô không chờ được, muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mẹ chồng khi thấy con trai bà trở về nhà. Chỉ là lúc này muộn rồi, cô cũng không vội, huống chi nếu trở về thì cả nhà cũng đã đi ngủ...

Hai người trở lại biệt thự bên bờ biển, tắm rửa xong, nằm ở trên giường. Âu Dương Vân dựa vào ngực Nam Cung Phong: “Thời gian đúng là liều thuốc tốt nhất để quên đi một người. Thời gian ba năm, cuối cùng cũng khiến anh quên được tình yêu khắc cốt ghi tâm giữa anh và Đường Huyên...”

Nam Cung Phong khẽ thở dài: “Không phải thời gian khiến anh quên đi, mà chính là bởi vì có sự xuất hiện của em... Sự xuất hiện của em quá mạnh mẽ, khiến anh chưa kịp sắp xếp lại chuyện quá khứ thì đã chìm sâu vào trong lưới tình của em, không cách nào thoát ra được.”

“Vậy giờ anh hối hận không? Nếu bắt anh so sánh em với Đường Huyên thì ai thích hợp với anh hơn?”