Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 47: Đúng là đáng chết mà



Không có ý muốn thắng cũng không sao, nhưng tốt nhất là đừng có cố ý để thua.

Âu Dương Vân tùy ý rút một quyển tạp chí trên giá sách, yên tĩnh ngồi ở một góc ghế sofa đọc.

Trong bầu không khí ồn ào, đối diện với một đám nam nữ phóng túng mà có thể một mình một kiểu như cô thì quả là một bông hoa xinh đẹp kỳ lạ. Có lẽ, chính loại khí chất xuất chúng này của cô đã thu hút ánh mắt của những người đàn ông, dù luôn có người đẹp vây quanh vẫn lưu luyến không dời ánh nhìn khỏi người cô.

Đàn ông đều là như vậy, đứng núi này trông núi nọ, những gì của người khác vẫn luôn là tốt nhất.

“Cậu Phong, tối nay vận may có hơi quay lưng với cậu rồi…”

“Cậu Phong, cậu lại thua rồi này…”

“Xem ra tối nay, cô Âu Dương Vân chắc chắn sẽ bị giữ lại rồi đây.”

Ánh mắt của Âu Dương Vân vẫn luôn không rời khỏi cuốn tạp chí, nhưng tai cô thì nghe rất rõ ràng. Tự cô đánh trống lảng cười cười, đúng là đời người chẳng biết sao mà lần, kết quả luôn phát triển theo hướng mà bạn không mong muốn.

Trong lòng cô vô cùng rõ rằng Nam Cung Phong không phải cố ý thua, mà là muốn để thua. Anh định để cô ở lại đây cho mấy tên xấu xa này sỉ nhục.

Cô lấy điện thoại từ trong túi áo ra, rồi soạn một tin nhắn gửi cho anh: “Anh rất thích cảm giác thất bại sao?”

“Tôi không thích cảm giác thất bại, nhưng vì thất bại khiến cô không vui nên tôi sẽ thấy rất hài lòng.”

“Mục đích anh cố tình để thua là gì? Lẽ nào chỉ là để tôi lâm vào khó xử?”

“Không chỉ là để cô khó xử đâu, tôi còn muốn phá đi nhuệ khí của cô, đả kích lòng tự tôn của cô và khiêu chiến giới hạn cuối cùng của cô nữa.”

Thật đúng là một người đàn ông tàn độc, ánh mắt Âu Dương Vân sắc lẹm như dao lướt về phía anh, cô hận không thể đâm thủng một lỗ ở trên người anh.

“Không phải anh đã nghiêm chỉnh tuyên bố phụ nữ không thể cắm sừng mình hay sao? Vậy bây giờ thì gọi là gì? Tự vả vào miệng mình à?”

“Thế nên vì sự trong sạch của cô và danh dự của tôi, cô hãy đi đi. Còn không thì cứ ngồi đây mà chờ chết.”

Cô nhắn một tin thì anh trả lời một tin, hơn nữa còn không hề nhượng bộ một chút nào.

Chiêu khích tướng không phải ai cũng có thể dùng được, chí ít đối với Âu Dương Vân mà nói thì không có tác dụng gì mấy.

Cô lại cầm cuốn tạp chí lên rồi tiếp tục tập trung xem.

Thấy cô không nhắn tin đến nữa, Nam Cung Phong lại chủ động nhắn một tin qua.

“Có lẽ tôi đã để cô quá cô đơn nên trong lòng cô cũng hi vọng có được cơ hội như thế này, để mà thỏa mãn cơ thể trống rỗng của mình.”

Lúc Âu Dương Vân đọc dòng tin nhắn này, cô tức giận đến mức tím tái mặt mày. Đồ đàn ông độc miệng, lần nào mà không chiếm được ưu thế là như bị lóc một tảng thịt. Thật mong ngày nào đó lưỡi anh ta thối nát đi.

“Tích chút khẩu đức đi, đồ khốn!”

Cô nghiến răng nghiến lợi nhắn lại.

Vu Tử Lâm thấy Nam Cung Phong cứ mải mê nhắn tin, vô cùng bất mãn chỉ trích: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại đi, đàn ông đàn ang lại nhắn tin cái nỗi gì, đúng là lằng nhằng.”

Trương Tề Mặc lập tức hùa theo: “Đúng đấy, Anh Phong ngày trước đâu có thế này đâu. Hay là dạo này có tình nhân bí mật, mà ngại mợ bảy ở đây nên không dám tùy ý làm bậy quá hả?”

“Hai cậu bớt móc mỉa đi, không thấy sắc mặt mợ bảy đang rất không tốt à!”

Không chỉ có Nam Cung Phong là tên khốn, mấy đứa bạn xấu xa của anh ta cũng đều là lũ khốn cả. Cô đã nói mình không phải tên là mợ bảy rồi, mà họ vẫn cứ lải nhải một điều mợ bảy, hai điều mựo bảy.

Ván bạc kết thúc trong tiếng la hét ầm ĩ. Kết quả đúng như dự đoán, Nam Cung Phong là người thua đậm nhất.

“Anh Phong, bây giờ thắng thua đã rõ ràng rồi, không biết…”

Lữ Minh Siêu hỏi dò, mấy người họ vẫn chưa chắc chắn là anh có nói thật hay không.

“Trước nay tôi đều nói lời giữ lời. Cô ấy ở lại, còn đi theo ai thì các cậu tự thương lượng với nhau, tôi đi đây.”

Nam Cung Phong cấm lấy chiếc áo khoác trên ghế sofa, rồi đi ra khỏi phòng VIP.

“Tiện thể thanh toán hóa đơn luôn nha.”

Vu Tử Lâm gào với theo sau Nam Cung Phong.

Vừa mất vợ vừa mất tiền, vậy mà Nam Cung Phong vẫn vui vẻ giơ dấu tay ok nói: “Không thành vấn đề, chúc các cậu chơi vui vẻ.”

Trước lúc Nam Cung Phong sắp bước qua cánh cửa, cuối cùng anh cũng nổi lòng từ bi liếc nhìn Âu Dương Vân đang ngồi trong góc, nhưng ngoài sự hả hê ra thì không có lấy một tia thương hại nào.

Đèn điện bên ngoài vẫn sáng lấp lánh, anh chán chường đi về phía xe mình. Dù đã thoát khỏi người mình muốn thoát rồi nhưng tâm trạng của anh vẫn chẳng tốt lên là bao. Một chỗ nào đó trong cơ thể đang rất đau, rất đau, giống như vết thương cũ xưa kia bị người ta khơi lại vậy.

Ba năm rồi, điều làm anh thất vọng nhất không phải là sự phản bội của người con gái đó, mà là ở trong lòng anh, người con gái đó vẫn có cân lượng mà anh không cách nào chống đỡ như trước.

Anh mở cửa xe ngồi vào trong, mệt mỏi xoa nắn nơi ấn đường. Trong lúc khởi động xe định phóng đi, chợt lơ đãng nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ tới qua kính chiếu hậu ngoài cửa xe.

Người phụ nữ vừa bị anh bỏ lại đang bước dưới ánh đèn rạng rỡ hướng về phía chiếc xe của anh. Biểu cảm trên mặt chính là sự điềm tĩnh mà anh ghét nhất. Vì thế, anh rất không điềm tĩnh xuống xe.

“Sao cô lại ra đây?”

“Thì đi ra thôi.”

“Tôi hỏi là sao họ lại thả cô ra đây?”

“Tôi nói với họ một câu thôi, con thầy vợ bạn gái cơ quan. Đây là anh cố ý thử lòng xem bọn họ có coi anh là bạn hay không, cho nên bọn họ liền thả tôi đi.”

Hơ, Nam Cung Phong cười lạnh một tiếng, không nói thêm được gì. Một lát sau anh mới nói một câu: “Âu Dương Vân, cô quả nhiên là thông minh!”

Khó khăn lắm mới cắt đuôi được cô, vậy mà anh còn chưa kịp trốn đi đâu đã lại bị cô quấn lấy rồi. Có thể tưởng tượng được anh đang giận dữ đến thế nào. Nam Cung Phong tức tối quát lên: “Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, đừng có bám theo tôi nữa.”

Nam Cung Phong căn bản không hề nghĩ mình quát lên thế này có thể làm cho cô gái trước mặt sợ hãi Nếu anh mà dễ dàng thoát khỏi cô như vậy, cô đã không còn là Âu Dương Vân nữa rồi.

Thực tế đúng là như vậy, anh vừa bước lên xe, Âu Dương Vân cũng theo lên ngay.

“Có ai từng nói với cô là cô rất đáng ghét chưa?”

“Có rồi chứ, bây giờ không phải chính anh lại đang nói với tôi đấy sao?”

“Loại phụ nữ giống như cô, tôi nghĩ sẽ không có ai yêu cô thật lòng đâu.”

“Cũng chẳng sao, trước giờ tôi chưa từng mơ mộng hão huyền sẽ có người yêu mình thật lòng.”

Gầm một tiếng, chiếc xe liền phóng nhanh đi như con ngựa đứt cương rồi hòa vào dòng xe đông đúc. Còn có thể nói gì được nữa đây? Thực sự chẳng còn cái gì hay ho mà nói nữa cả. Một người phụ nữ không sợ bị người khác ghét, cũng không quan tâm đến chuyện không có ai yêu mình thật lòng, vậy thì còn gì để mà nói với cô ta nữa?

Mười một giờ đêm, một căn biệt thự màu trắng im ắng nằm trên con đường đắt giá. Một căn biệt thự lớn như vậy nhưng lại không có lấy một ánh đèn, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ có những cây đèn hai bên đường là vẫn còn đang tận tụy làm việc tỏa ra những tia sáng ấm áp, tô điểm cho màn đêm trở nên diễm lệ.

Nam Cung Phong đỗ xe xong, đột ngột liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh mình, nói: “Đợi tôi xuống xe rồi cô hãy xuống.”

Ngữ điệu rất ôn hòa, nhưng lại khiến người nghe không lạnh mà run. Âu Dương Vân trong chốc lát bỗng ngây ra. Rầm một tiếng cửa xe bị đóng lại, cô kinh hãi phát hiện mình không thể ra ngoài được nữa, Nam Cung Phong đã khóa xe lại mất rồi.

Một loại sợ hãi không tên dâng lên trong lòng cô, cô liều mạng đấm vào cửa kính xe. Nhưng hiệu quả cách âm của tấm thủy tinh đó quá tốt, dù cô có gào thét rát cổ bỏng họng thì người bên ngoài cũng không nghe thấy.

Không nghe thấy nhưng không có nghĩa là không nhìn thấy. Nam Cung Phong rõ ràng nhìn ra sự hoảng sợ của cô, nhưng anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ rồi quay người, dứt khoát bỏ đi không chút do dự…

Âu Dương Vân trơ mắt nhìn bóng lưng của Nam Cung Phong biến mất trước mắt mình, loại cảm giác bất lực đó khiến cô nản lòng thoái chí. Cho đến cuối cùng, anh cũng không dành cho cô dù chỉ là chút ít lòng thương hại.

Hô hấp của cô dần trở nên khó khăn, mồ hôi lạnh thuận theo gò má trượt thẳng xuống. Những ký ức không tốt đẹp như trận đại hồng thủy phá đê tràn vào, không thể kìm lại được. Cô bị người ta khóa trái ở trong phòng, kêu trời, trời không thấu, gọi đất, đất chẳng thưa. Bóng đêm vô tận bao phủ lấy cô, xé rách trái tim cô, cô ra sức khóc, ra sức kêu gào, nhưng cuối cùng vẫn mất đi người mà cô dốc lòng muốn bảo vệ.

Nam Cung Phong tắm rửa xong lên giường nằm, anh lăn qua lật lại nhưng vẫn không sao ngủ được. Anh buồn bực kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lục tìm lọ thuốc ngủ ở bên trong, sau đó dốc bừa mấy viên cho vào miệng.

Trước giờ anh chưa hề lo lắng chuyện uống thuốc quá liều sẽ gây nguy hiểm tính mạng. Bởi vì thuốc an thần đối với anh mà nói đã quen thuộc tới mức như một người bạn thân thiết nhất của anh rồi. Năm Đường Huyên rời bỏ anh, chính người bạn thân thiết nhất này đã cùng anh vượt qua những đêm đen dài vô tận.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng anh vẫn không sao ngủ nổi. Có lẽ quá lâu không gặp gỡ người bạn này rồi, nên nó trở nên hơi lạ lẫm, nhất thời không phát huy được tác dụng của mình.

Nam Cung Phong nhắm nghiền hai mắt, ép bản thân mình không được suy nghĩ gì nữa.Không được nhớ đến Đường Huyên nữa, không được nhớ đến sự phản bội của cô ta nữa, không được nhớ đến tất cả những gì liên quan đến người con gái đó nữa.

Nhưng lúc mà con người tỉnh táo, thì không cách nào để đầu óc mình trống rỗng được. Lúc bạn không nhớ đến người này, thì sẽ lại nhớ đến người khác, điều kiện là người đó ít nhiều cũng có chút trọng lượng trong lòng bạn.

Lúc này, thứ hiện lên trong đầu Nam Cung Phong lại là hình dáng của Âu Dương Vân. Dù nói anh không muốn nhớ đến Đường Huyên thì anh cũng chẳng hi vọng sẽ nhớ tới Âu Dương Vân. Bởi vì so với người thứ hai đáng ghét này, chí ít anh cũng thích người thứ nhất.

Còn có chuyện gì khiến người ta phiền não hơn chuyện này nữa? Người mà bạn thích và người mà bạn ghét lại thay phiên nhau xuất hiện trong đầu của bạn. Bạn muốn xua đi tất thảy, nhưng lại không sao xua đi được.

Trong lúc chờ đợi buồn chán như thế này, thuốc đã phát huy tác dụng. Anh cảm thấy vô cùng buồn ngủ, ý thức cũng theo cơn buồn ngủ đó mà sâu thêm, rồi càng lúc càng mơ hồ. Cuối cùng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

“Cô đừng có đồng cảm gì với tôi cả, tôi không cần!”

“Đúng, tôi đồng cảm với anh, nhưng là tôi đồng cảm với cảnh ngộ của anh, chứ không phải là với bản thân anh.”



Quả nhiên là ngày nghĩ gì thì đêm mơ đấy. Cả một buổi tối đều suy nghĩ làm sao để thoát khỏi người phụ nữ đó thành ra bây giờ nằm mơ cũng là mơ thấy đang cãi nhau với cô ta.

“Tôi không muốn cùng chung sống với một người phụ nữ vì biết tôi bị người đàn bà khác vứt bỏ nên mới thương hại tôi.”

“Có lẽ anh nghĩ là mình không bình thường, nhưng so với một người mắc chứng sang chấn tâm lý như anh mà nói, thì người mắc chứng sợ không gian hẹp như tôi cũng chẳng tốt hơn gì đâu.”

Chứng sợ không gian hẹp? Chứng sợ không gian hẹp!

Nam Cung Phong bỗng nhiên giật mình tỉnh lại từ trong mơ, anh lại quên khuấy đi mất cô gái kia mắc chứng sợ không gian hẹp. Đúng là đáng chết mà!

Anh buồn bực nhảy xuống giường, đến áo khoác ngoài cũng chưa kịp mặc mà xông ra khỏi phòng ngay tức khắc…

Trên một đám mây trắng lay động theo gió, vô số tinh linh vây xung quanh cô. Ở đây không lạnh, ở đây chỉ có ấm áp, hoặc có lẽ nơi này chính là thiên đường ảo mộng trong truyền thuyết. Vậy thì,mẹ cô có ở đây không?

Âu Dương Vân tưởng rằng mình đã chết rồi, mãi đến khi có tiếng gọi lạ lẫm truyền đến từ một nơi xa, cô mới mở đôi mắt vô lực, nhìn thấy một gương mặt vô tình. Lúc này cô mới ý thức được rằng mình chỉ là cận kề cái chết mà thôi, vẫn chưa thực sự chết đi.

Phải, cuộc đời Âu Dương Vân sao có thể bị đánh bại dễ dàng như thế được.