Nhất thời, tôi cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng như bị xổ hết ra. Hắt siết chặt eo tôi, như thể muốn đem tôi hoà vào làm một với hắn, lại càng như thể, chỉ cần buông tay tôi liền bỏ hắn mà chạy mất.
“Không….đau quá” Từ cổ tay cũng truyền đến cơn đau khiến tôi thở hắt ra.
Cố Nguỵ nhất thời chấn động, liền buông tay ra sau đó lùi lại 2 bước.
“Tố Thanh Thanh, đừng thách thức sự kiên nhẫn của anh, anh không biết tiếp theo mình sẽ làm gì đâu.”
Tôi im bặt, không dám nói thêm gì nữa.
Cố Nguỵ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của tôi thì đột nhiên cười.
Tôi khó hiểu nhìn hắn, tự hỏi người đứng trước mặt rốt cuộc là ai?
Mới giây trước hắn còn đùng đùng tức giận, vậy mà giây sau thái độ thay đổi 180 độ, y như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Em là đang sợ anh làm gì?” khóe môi hắn cong, chọc ghẹo lên tiếng.
Tôi cảm thấy cổ họng như khô rát lại vì căng thẳng thì lại thấy Cố Nguỵ chậm rãi nâng bàn tay kia lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng mơn man khuôn mặt tôi, sau đó lại chậm rãi trượt xuống, dừng lại trên phần cổ trắng ngần. Ngón tay hắn ta di chuyển tới đâu liền nhen nhóm một ngọn lửa nóng bỏng trên thân thể tôi tới đó khiến tôi có cảm giác ngọn lửa này đang lan ra với tốc độ cực nhanh và xuyên thấu tận sâu thẳm trái tim mình.
"Cố Nguỵ, anh…..đừng có làm càn!" Tôi sợ hãi kêu lên. Tôi biết Cố Nguỵ muốn làm gì….là tôi đã chọc giận hắn.
“Phải giải thích với em như thế nào em mới hiểu đây?" Cố Nguỵ nở nụ cười đầy sảng khoái nhưng vẫn ánh lên nét bi thương. Hắn Khẽ cúi đầu, thì thầm bên tai tôi, "Trái tim em rõ ràng còn thành thật hơn cái miệng của em. Em nói em, em thật sự nghĩ anh sẽ làm ra chuyện phi logic đấy? Trả thù em? Chi bằng đem em nhốt lại, ngày ngày dày vò em…như vậy không phải là thú vị hơn sao? Tại sao anh phải mất công bắt một đứa trẻ con trong khi nó đang ở với anh? Muốn hại con em, anh đây có 100 cách, huống chi phải mất công bắt cóc 1 đứa trong khi hai đứa nó lúc nào cũng kè kè bên nhau, bắt cả hai không phải vui hơn sao?”
“Anh….” Những gì hắn nói không phải là không có lý, nếu muốn hại Zi và Bo, hắn có rất nhiều cách. Chọn bắt cóc lại để một đứa 5 tuổi thoát….thật vô lý. Nhưng những gì tôi nghe được từ miệng tên Zin đó…
“6 năm trước anh là người tống nó vào tù” Cố Nguỵ đột nhiên nói.
Nó? Hắn đang nói đến tên Gin? Tôi kinh ngạc nhìn hắn.
Cố Nguỵ thấy phản ứng của tôi thì không lấy làm lạ. Hắn ngồi xuống giường, kéo tôi ngồi xuống cạnh hắn, sau đó tiếp tục câu chuyện vừa nói:
“Anh không ngờ sau từng đấy năm, nó lại mò đến tìm anh báo thù…cũng không ngờ nó lại biết và bắt cóc một đứa trẻ.” Cố Nguỵ hơi ngã cổ ra sau, giọng nói không giấu nổi sự thống khổ “Em nói xem, sống không bằng chết là như thế nào?”
Cổ họng tôi đắng ngắt, cơ hồ không thể tin được những gì mình vừa nghe.
“Là bị hận bởi người mình yêu nhất, là biết bản thân mình có con nhưng không thể nhận nó!” Cố Nguỵ quay sang tôi, trên môi bỗng nở nụ cười chua chát.
Nước mắt tôi đột nhiên rơi xuống….Xem ra vì để hắn sống không được chết cũng không xong là đem tất cả tội lỗi hắn không làm đổ lên đầu hắn.
Vậy mà tôi lại đi tin lời của một kẻ đã bắt cóc con mình, rồi hận hắn, nguyền rủa hắn…
“Xin…lỗi….xin lỗi anh” tôi không biết nói gì hơn, chỉ biết cúi mặt xin lỗi hắn, hai tai bấu chặt vào nhau ngăn tiếng nức nở.
“Tôi không tin anh, tôi đã hận anh…nguyền rủa anh. Cố Nguỵ, anh đừng tốt với tôi nữa được không. Bây giờ tôi hiểu rồi, anh không liên quan gì cả…anh dừng lại ở đây đi”
“Thanh…” Cố Nguỵ nâng mặt tôi lên, đau sót mà cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt của tôi.
Sự dịu dàng của hắn khiến tôi không cách nào kìm lòng lại, tôi ôm chặt hắn, vùi đầu vào vai hắn. “Xin lỗi anh…Cố Nguỵ, thật sự xin lỗi anh.”
Cố Nguỵ không lên tiếng, hắn xoa nhẹ lưng tôi, nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi.
Tình yêu? Đến cuối cùng chính là sự tin tưởng dành cho đối phương. Bền lâu hay không? Không thể bắt đầu từ một hướng…..
Tôi không biết mình đã khóc trong bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy đã là 10 giờ tối.
Trong phòng chỉ có mình tôi.
Tôi ngồi dậy, mắt có chút đau…hình như sưng lên rồi.
“Em dậy rồi?” Cố Nguỵ mở cửa đi vào, thấy tôi đang đưa tay lên dụi mắt liền kéo tay tôi bỏ xuống.
“Mắt em còn đỏ lắm, đừng nghịch nữa.” Nói xong, hắn đi đến đứng trước mặt tôi, trên tay còn có hai quả trứng gà.
“Em…tự làm được”
“Yên lặng chút đi” hắn nói
Tôi không nói gì nữa. Hai mắt nhắm lại.
Cố Nguỵ nhẹ nhàng lăn trứng. Hơi ấm toả ra khiến tôi vô cùng dễ chịu.
“Anh chuẩn bị đồ ăn rồi, lát nữa sẽ mang lên đây cho em”
“Vâng” tôi đáp.
Được một lúc, Cố Nguỵ đặt hai quả trứng đã nguội xuống khay, thấy hắn im lặng, tôi liền mở mắt ra. Vừa hay thấy hắn đang chăm chú nhìn tôi.
Tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn, tôi lảng tránh, vừa định quay mặt đi thì bị hắn đưa tay lên giữ lấy.
“Tự nhiên anh muốn hôn em.” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng.
Nghe đến đây, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Hai má cũng vì lời nói kia mà đỏ lên.
Hắn cười nhẹ, thoạt rồi quay người ra ngoài.
Hắn vừa đi ra, tôi liền vỗ nhẹ vào má mình, miệng không ngừng lẩm bẩm ‘bình tĩnh’
Chưa quá 3 giây, Cố Nguỵ bê lên một bàn đồ ăn. Tôi đi đến, phụ hắn đỡ cái bàn nhỏ. “Sao không để em tự xuống ăn, anh mang lên đây làm gì?”
Tôi cằn nhằn, thấy hắn như vậy không phải là rất mất công sao.
“Không muốn em rời tầm mắt một chút nào.”
Hả? Hai chuyện đâu có liên quan.
Cố Nguỵ không biết bản thân đang bị sao nữa, chỉ muốn người con gái này ngồi yên một chỗ, không muốn đi đâu hết.
Tôi nhìn mấy món được chuẩn bị cẩn thận thận trên bàn, lại nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện, “Anh không ăn à?”
“Anh không đói?”
“Ăn ăn rồi?”
“Không….”
Chưa để hắn nói hết, tôi liền đút một miếng cá đã gỡ xương trước đó vào miệng hắn. “Anh ăn đi, em không muốn đang ăn mà có người cứ nhìn chằm chằm em.”
Khoé môi hắn cong lên, tay đưa lên nghịch má tôi. “Tự nhiên ăn xong miếng cá anh đói quá, em đút cho anh ăn cùng nhé.”
Dáng vẻ nũng nịu, đáng yêu này của Cố Nguỵ khiến tôi suýt không nhịn được mà cười.
“Em ăn thìa, còn cái đũa này, anh tự gắp ăn đi” tôi nén giọng, nói.
“Có mỗi một bát cơm.”
“Anh xuống lấy đi, em đợi.”
Cố Nguỵ hơi bất mãn, bàn tay không yên phận mà trượt xuống cổ tôi.
“Không muốn.”
Tôi thở dài, đến chịu cái tên trước mắt này. “Đừng nghịch nữa, em sẽ đút cho anh ăn”
Hắn cười tươi rói, ngoan ngoãn thu tay về.
Ăn xong Cố Nguỵ trồng bát đĩa vào nhau, sau đó bê xuống dưới tầng.
“Em theo anh xuống đây làm gì?” Thấy tôi lẽo đẽo theo sau, hắn nói.
“Em muốn uống nước.”
Thấy hắn không nói gì nữa, tôi liền vượt trước, mắt không quên ngắm nghía căn biệt thự nhỏ này.
Thiết kế vô cùng tỉ mỉ nhưng không quá xa hoa.
Tôi mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều đồ, tôi có chút tò mò, quay sang nhìn người đàn ông đang rửa bát. “Anh ở đây à?”
“Không có.” Hắn đáp, “Sao em lại hỏi thế?”
“Tại em thấy trong tủ có nhiều đồ.”
“Kỳ Diêm, mấy hôm trước cậu ta ở đây, chắc tiện mua.”
Tôi à một tiếng, sau đó lấy một trai nước ngọt. Ra đến ngoài phòng khách, tôi ngồi xuống sofa, mở lon nước ngọt lên uống, tiện thể mở tivi lên.