Trong lúc gần chết, Kỷ Vân Hòa cảm thấy bản thân bị người khác ôm lấy, hình như đang chạy trong gió tuyết hoang vu.
Trong thế giới của nàng, chỉ còn tiếng thở nặng nề.
Không dễ gì mới dừng lại, thế giới này lại rơi vào một mảng xì xầm, cái gì nàng cũng có thể nghe thấy nhưng đều không nghe rõ, vĩnh viễn đều đứt đoạn, lúc thì nghe được tiếng Lạc Cẩm Tang đang khóc, lúc lại nghe thấy giọng Khống Minh hòa thượng đang mắng. Còn có thể nghe thấy tiếng thanh loan an ủi Lạc Cẩm Tang.
Đúng rồi......thanh loan......
Nàng vẫn chưa nói cho nàng ta biết.
Kỷ Vân Hòa mơ mơ hồ hồ muốn mở mắt ra nhưng trước mắt là một mảng ánh sáng trắng, cái gì cũng không thấy, nàng chỉ cắn răng, cơ hồ thì thầm, bên môi nói chuyện mà bạch y nữ tử muốn nàng nói, cũng mặc kệ người nghe có đang bên cạnh nàng hay không.
Nàng cố gắng nói, cảm nhận gió lạnh đang quấn lấy người nàng, giúp nàng chắn bớt rất nhiều đau khổ, khiến nàng có thêm hơi sức: "Thanh loan......Trữ Nhược Sơ, thập phương trận......bị đại quốc sư sở hại......"
Nàng nói ra những từ ngắt quãng vô nghĩa.
Theo sau giọng nàng, gió sau lưng càng nổi lên mãnh liệt, thậm chí lay động cả tóc nàng, khiến nàng mở mắt ra.
Phía sau là Lạc Cẩm Tang khóc hồng cả mắt còn có gương mặt nghiêm túc của Thanh Cơ. Khống Minh hòa thượng cùng Trường Ý lúc này không biết đã đi đâu, chẳng qua, bọn họ không ở đây cũng tốt......
Nàng vừa nhận rõ người, gió sau lưng khẽ động, thổi lay cả trong góc giường, cảnh tượng kì lạ này khiến Lạc Cẩm Tang kinh ngạc đến quên cả khóc, chỉ đỏ mắt ngây người nhìn nàng: "Vân Hòa......tỉ đây là......"
Nàng không còn sức để giải thích với nàng ta, nàng của bây giờ, thân thể giống như bị cơn gió này khống chế, cơ hồ trở thành con rối gỗ của Trữ Tất Ngữ——thân thể nàng bị gió to quấn lấy, dường như nửa lơ lửng trên không trung.
"Thanh Cơ, Vân Hòa bị sao vậy?"
Thanh Cơ cũng nhíu mày nhìn Kỷ Vân Hòa nhưng không có cách nào giải thích với Lạc Cẩm Tang.
Khóe môi Kỷ Vân Hòa khẽ động, hoàn toàn không chịu sự khống chế của nàng mà nói ra một câu: "Năm đó Trữ Nhược Sơ không hề lừa ngươi."
Lời này càng khiến Lạc Cẩm Tang không hiểu nhưng lại khiến Thanh Cơ ngẩn người.
Trữ Tất Ngữ trong mộng kia dường như nhân lúc Kỷ Vân Hòa sắp chết, mượn sức gió khống chế cơ thể nàng. Giống như trong mộng, Trữ Tất Ngữ đem đôi mắt của mình cho nàng mượn, ở nơi đây, nàng ta lại chủ động mượn thân thể của nàng.
Nàng ta mượn miệng Kỷ Vân Hòa nói với thanh vũ loan điểu: "Hắn nói muốn đi cùng ngươi là thực sự muốn đi cùng ngươi, chỉ là hắn bị đại quốc sư lừa, thập phương trận đã giết chết hắn. Là đại quốc sư giết chết hắn."
"Vân Hòa tỉ đang nói gì hả......" Lạc Cẩm Tang đỏ hồng đôi mắt "Tỉ đã thế này rồi, tỉ......"
Thanh vũ loan điểu vì lời nói này ngẩn người hồi lâu, cuối cùng nhìn Kỷ Vân Hòa thất thần nói: "Ta biết nàng ta đang nói gì." Dứt lời, khóe môi mím chặt lại, không nhìn Kỷ Vân Hòa nữa, xoay người rời đi, trong lúc xoay người lại va vào vai Trường Ý.
Hai người chạm vai nhau, bước chân Thanh Cơ không dừng lại, gương mặt trầm ngưng nghiêm túc, bước thẳng ra ngoài phòng. Mà Trường Ý đến cả đầu cũng không quay lại, vốn dĩ không để ý đến ai đã đụng vào vai y, cũng không để ý những người xung quanh đang ở đâu.
Y chỉ đinh ninh nhìn nàng.
Sắc môi Trường Ý mang theo vài phần nhợt nhạt, mái tóc bạc hơi rối loạn, y đi đến trước mặt nàng, nhìn cơn gió kì lạ sau lưng nàng.
Sau khi Thanh Cơ rời đi, cơn gió sau lưng nàng cũng dần dần biến mất.
Thân thể nàng chầm chậm rơi xuống, Trữ Tất Ngữ thu lại sức mạnh của mình, Kỷ Vân Hòa đối với thân thể của mình vẫn không thể khống chế, lúc thân thể nàng nằm trên giường, đôi mắt nàng cuối cùng cũng nhìn thấy người tóc bạc mắt xanh kia.
Nàng nhìn thấy khóe môi y mở ra lại khép vào, mấy lần run rẫy, nhưng một chữ cũng chưa nói ra.
Y muốn nói gì? Nàng lúc này rất muốn hỏi.
Nhưng gió của Trữ Tất Ngữ đã biến mất rồi, lúc này nàng cơ hồ nhìn thấy đuôi của cơn gió kia xuyên qua góc giường, bay qua cửa sổ, cuối cùng trở về với trời đất tịch liêu.
Nàng biết, bản thân rất nhanh cũng giống như nàng ta, về với vô hình, hóa thành một cơn gió xanh hoặc một trận sương mai......Nàng chớp mắt, đồng tử đen nhánh hệt như tấm gương, vẽ lại cảnh sắc cuối cùng của thế gian này, khắc vào trong mắt.
Có tuyết đang rơi đầy trời ngoài cửa sổ, có Lạc Cẩm Tang hốc mắt hồng hồng, có trần nhà trong phòng, bàn ghế, bình trà cổ, còn có......Trường Ý.
Mái tóc bạc cùng đôi đồng tử lam của y.
Chỉ là đáng tiếc, nàng không thể nhìn thấy đuôi cá to tuyệt sắc khiến người khác chấn động kia nữa rồi.
Mí mắt nặng nề khép lại, hệt như một màn đêm, tách biệt liên hệ cuối cùng của nàng với người trên thế gian này.
Tất cả cảnh vật đều biết mất, tất cả âm thanh đều lui đi, nhận thức cuối cùng của nàng, trong bóng tối vẽ ra cảnh tượng cuối cùng, là hôm ấy, Trường Ý đưa nàng rời khỏi phủ quốc sư, y ôm nàng, băng qua hàng ngàn ngọn núi trùng điệp, hàng vạn tầng mây, cuối cùng dừng lại trên một đỉnh núi.
Ánh mắt trời vừa nhô lên, y ấn nàng lên một tảng đá to trên đỉnh núi.
Đó là cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ sau sáu năm phản bội, vô tình nhìn thẳng vào mắt nhau.
Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng nhìn thấy một màn xác thực này.
Vì sao chứ?
Đến cả bản thân nàng cũng không hiểu.
Nàng chỉ đinh ninh nhìn Trường Ý, nhìn y cũng nhìn thấy mình trong mắt y. Mặt trời mọc sau lưng y, y trở thành một cái bóng đen, chỉ có đồng tử hệt như biển cả mênh mông kia vẫn trong vắt phản chiếu hình bóng nàng.
Hệt như một tấm gương, nàng trong đôi mắt y nhìn thấy bản thân rơi xuống một giọt lệ.
Giọt lệ rơi xuống, con tim lần nữa cảm nhận được cơn đau thiêu đốt nóng rực.
"Cá đuôi to." Nàng rốt cuộc nói với y "Trước giờ ta chưa từng phản bội chàng."
Lời này, rốt cuộc cũng thoát ra khỏi miệng rồi.
Điều hối tiếc trong lòng nàng cuối cùng cũng trong khoảnh khắc kết thúc sinh mạng, dùng phương thức này để biểu đạt ra.
Nàng đột nhiên bừng tỉnh, hiểu rõ bản thân vì sao luôn không nói chân tướng với Trường Ý. Nàng tự lừa gạt bằng cách bảo đại cục quan trọng hơn, lừa Khống Minh hòa thượng, cũng lừa cả bản thân nàng.
Nhưng kì thực, lý do thực tế nhất, không vì bất cứ gì khác, chỉ là......nàng sợ hãi.
Nàng là một Kỷ Vân Hòa ích kỉ, nàng sợ nếu như mình nói chân tướng, Trường Ý vẫn như cũ không tha thứ cho nàng, thế nàng phải làm sao đây? Nàng càng sợ nàng làm tất thảy này nhưng từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm. Nàng thay Trường Ý lựa chọn là sai, cùng Lâm Hạo Thanh mưu hoạch, kích y rời khỏi cũng là sai, lúc ở vực đâm y một nhát kiếm kia, bức y chết tâm cũng là sai......
Nàng sợ nhất Trường Ý sau khi biết được chân tướng sẽ nói với nàng rằng——ta trở thành dáng vẻ như hôm nay, đều là vì nàng......
Nàng khiến trái tim thuần khiết* ấy chịu trăm ngàn vết thương, cũng khiến một người ôn nhu như nước trở thành người hoàn toàn ngược lại, đó chính là một sai lầm vô cùng to lớn......
(*nguyên văn dịch tử chi tâm đã giải thích ở chương Khống Minh xuất hiện)
Cho nên nàng không nói, không muốn nói, không dám nói.
Cho nên......đến tận lúc này, nàng mới nhìn thấy một màn này. Mới nghe thấy lời mình nói——
Trước giờ ta chưa từng phản bội chàng.
Nhưng tất thảy đều không sao rồi, nói hay không nói, cũng không quan trọng nữa. Người chết đèn diệt, nàng chết rồi, sẽ đem theo quá khứ tiêu tan.
Kỷ Vân Hòa nhìn ánh mặt trời sau lưng Trường Ý càng lúc càng chói mắt, cho đến khi xung quanh hóa thành một mảng trắng nhạt, bóng của Trường Ý cũng biết mất rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trống rỗng, nhắm mắt lại. Một đời này tính toán vì tự do, sinh tồn, tranh đấu, muốn ra ngoài, đến tận thời khắc này, nàng rốt cuộc cũng......
Yên tĩnh rồi.
Kỷ Vân Hòa chết rồi.
Một chuyện đương nhiên như thế nhưng khi Trường Ý nhìn thấy nàng cuối cùng cũng nhắm mắt, khép miệng lại, sau đó......ngừng thở. Y đột nhiên cảm nhận được cơn đau rõ ràng đến tê tâm liệt phổi, tựa như một khối băng lạnh bỗng công kích vào, một cây rìu sắt vô cùng nóng bỏng xuyên sâu qua phổi, đâm nát lục phủ ngũ tạng của y, cuối cùng dừng lại trong lồng ngực y.
"Thình thịch."
Đầu rìu biến thành hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào huyết quản y, trước giờ y chưa từng nghe rõ tiếng tim mình đập như thế.
"Thình thịch."
Tim y đang bị kim nhọn đâm vào, đập chậm như vậy lại kinh tâm động phách.
Kỷ Vân Hòa chết rồi.
Đây là một chuyện thực.
Giao châu của y đã từ thân thể tử vong lơ lửng bay ra, ẩn ẩn hiện hiện, mang theo hơi ấm còn sót lại của người nọ, quay về cơ thể y. Độ ấm còn sót lại dường như muốn đốt cạn huyết dịch y.
Trong khoảnh khắc này, Trường Ý chợt cho rằng, bản thân hình như......