[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 120: Không phải oan gia không gặp mặt





Ngô Tịch Hân, Vu Tịnh và mười mấy người trẻ tuổi ngồi bên nhau. Các cô không hề tỏ ra cao giá, lại giống như mình là bạn, là chị của những người trẻ tuổi kia, đùa vui với mấy người trẻ tuổi hoạt bát, bầu không khí trong quán bar vô cùng thoải mái.

"Được rồi, tôi cũng không nói nhiều đâu. Tôi chỉ muốn nói với mọi người vài câu rồi để mọi người còn về ngủ nữa." Ngô Tịch Hân nói đến vấn đề chính, vẻ mặt cô ta rõ ràng nghiêm trọng hơn.

"Tôi đã bàn xong với một ông chủ ở Kim Lăng rồi. Mấy ngày nữa, ông ta sẽ tới tiếp nhận Bar U Nhã..." Ngô Tịch Hân thản nhiên mỉm cười và nói với những người trẻ tuổi. Nhưng tin tức cô ta nói ra lại gây sốc mạnh như vậy khiến đám người trẻ tuổi ở đây đều xôn xao.

"Chị Ngô, bọn em sẽ không để cho ông ta vào!"

"Sao chị nói bán Bar U Nhã là bán thế? Bọn em không đồng ý."

Đọc truyện Người Thừa Kế tại đây.

"Đúng, nếu ông ta dám vào, em sẽ đuổi ông ta ra ngoài."

...

Các cô gái thì buồn bã, các cậu con trai lại rất kích động. Ở Bar U Nhã, đãi ngộ của bọn họ không tệ, Ngô Tịch Hân và Vu Tịnh cũng đối xử với bọn họ rất tốt. Nghe nói Bar U Nhã bị bán, bọn họ lại cảm giác như nhà của mình bị bán đi vậy.

Tần Hằng cũng rất kinh ngạc. Trước đây, anh từng nghĩ sẽ mua lại Bar U Nhã để kinh doanh, chẳng qua thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện làm anh quên mất. Anh cũng không ngờ Ngô Tịch Hân hành động nhanh như thế, đã bàn xong với người khác rồi.


"Các người đừng nói nữa. Các người tưởng chị Ngô muốn bán quán bar đi sao. Bán quán bar đi, chị ấy còn khó chịu hơn các người..." Vu Tịnh nói với những người trẻ tuổi kích động kia. Ngô Tịch Hân vẫn luôn thương lượng với Vu Tịnh về chuyện bán quán bar này. Vu Tịnh hiểu rõ Ngô Tịch Hân phải hạ quyết tâm thế nào mới bán quán bar đi.

Vu Tịnh bị Ngô Tịch Hân ngắt lời. Cô ta có thể hiểu được tâm trạng của đám người trẻ tuổi này.

"Tôi biết tất cả mọi người luyến tiếc quán bar. Tôi còn nhớ rõ, các người đều do tôi và Tiểu Tịnh phỏng vấn mới được nhận vào đây. Trong tối trước khi khai trương, tôi còn hứa với các người, tôi sẽ cho các người kiếm đủ tiền, sau ba năm tới năm năm nữa, sẽ tăng lương, tăng chức hết cho các người..."

Cảnh tượng lúc đó lại xuất hiện ở trong đầu Ngô Tịch Hân, cô ta không nhịn được lại rưng rưng nước mắt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: "Nhưng bây giờ tôi không thực hiện được lời hứa với các người lúc trước, là tôi có lỗi với các người. Ở đây, tôi cung kính cúi đầu, xin lỗi mọi người."

Ngô Tịch Hân cúi đầu thật sau về phía đám người trẻ tuổi.

"Bọn em không trách chị."

"Chị Ngô, chị đừng như vậy."

"Chị Ngô, bọn em yêu chị."

...

Tất cả người trẻ tuổi đều vây quanh Ngô Tịch Hân và an ủi cô ta, bọn họ không hề bất mãn với Ngô Tịch Hân.

"Được rồi, cảm ơn mọi người, cám ơn mọi người..." Ngô Tịch Hân rất cảm động, cô ta nhìn những người trẻ tuổi xung quanh với đôi mắt đẫm lệ, nói: "Mấy ngày nay, mọi người cứ suy nghĩ kỹ đi. Ai muốn ở lại thì tới báo với Vu Tịnh, tôi sẽ nói chuyện với chủ mới..."

Ngô Tịch Hân tìm đường lui cho nhân viên của mình, có thể nói là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

"Ôi, sớm nghe nói Bar U Nhã không tệ, quả nhiên trông rất tốt đấy." Lúc này, có mấy người đi từ ngoài cửa vào. Người thanh niên đi chính giữa khẽ cười nói. Mặc dù anh ta đội mũ lưỡi trai, nhưng vẫn có thể thấy một vết sẹo kéo dài từ trán đến khóe mắt. Bốn người đi theo bên cạnh anh ta trông cũng bất cần đời, ai nấy đều tươi cười.

Nhìn thấy người thanh niên, Ngô Tịch Hân rõ ràng có hơi kiêng kỵ, trong mắt cô ta còn hơi căm giận.

Mà Tần Hằng cũng kinh ngạc. Anh nhận ra bốn người bên cạnh người thanh niên đội mũ bóng chày. Ngày đó, chính là bọn họ đã chặn người trên đường. Cũng chính vào ngày hôm đó, Tần Hằng bị quỷ thần xui khiến đã giúp Bành Mộng. Nhìn kỹ vóc dáng người thanh niên đội mũ bóng chày, Tần Hằng đoán anh ta chính là Lương Huân đã tỏ tình với Bành Mộng trên đường hôm đó.

Lần trước, trong bữa sinh nhật của Bành Nam, Bành Nam đã nói qua, Lương Huân vẫn luôn tìm mình để trả thù. Tần Hằng đành trốn vào giữa đám đông. Nhưng ánh mắt anh vẫn tập trung trên người Lương Huân, chăm chú nhìn mọi hành động cử chỉ của anh ta.

"Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi. Mời các người trở lại vào ngày mai." Cậu trưởng nhóm đi về phía đám người Lương Huân, tươi cười khách sáo nói.

"Ôi, khách đã vào, có lý nào lại đuổi khách ra ngoài? Tôi thấy cậu không cần làm ở đây nữa đâu. Với đầu óc cậu như vậy, quán bar có tốt mấy cũng sẽ bị cậu làm cho phải đóng cửa thôi." Lương Huân không hề để ý tới cậu nhóm trưởng. Anh ta và mấy người đi theo tùy tiện ngồi xuống. Lương Huân chỉ khinh miệt liếc nhìn cậu trưởng nhóm rồi lại nhìn Ngô Tịch Hân.

Khi đám người Lương Huân ngồi xuống, lúc này những người khác mới phát hiện ra, hóa ra sau lưng bọn họ còn có một người đang đứng. Chỉ là người này cực kỳ gầy yếu, vừa rồi đã bị đám người Lương Huân che khuất. Điều càng làm người ta ngạc nhiên hơn là trên mặt người này đeo một cái mặt nạ trắng lại giống như khuôn mặt manocanh trong trung tâm thương mại.


"Anh..." Cậu trưởng nhóm cũng là người có địa vị trong quán bar. Cậu ta bị Lương Huân mắng trước mặt nhiều người như vậy, sao không buồn bực, tức giận được. Cậu ta lại muốn nổi giận.

"Tiểu Liêu, câm miệng." Lúc này Ngô Tịch Hân vội vàng quát một tiếng.

"Chị Ngô, người như thế thì chẳng cần tiếp đón cũng được. Để em đuổi anh ta ra ngoài..." Cậu trưởng nhóm Tiểu Liêu tức giận, nói với Ngô Tịch Hân.

"Bốp…" Trong lúc Tiểu Liêu quay đầu nói với Ngô Tịch Hân, Lương Huân đã vỗ mạnh vào gáy của Tiểu Liêu. Chờ tới lúc Tiểu Liêu hoảng sợ muốn quay đầu đánh lại, Lương Huân đã nắm chặt lấy tóc của Tiểu Liêu, giơ chân đạp thẳng vào bụng Tiểu Liêu. Tiểu Liêu bị đạp ngã xuống đất, cảm giác các cơ quan bên trong đều bị đạp nát rồi. Lương Huân dùng chân đạp lên trên đầu Tiểu Liêu, khinh thường nhìn Tiểu Liêu.

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi những người khác trong quán bar nhìn thấy Tiểu Liêu bị Lương Huân giẫm dưới chân, ai nấy không khỏi đứng bật dậy, có người còn muốn xông lên cứu Tiểu Liêu.

Bốn người đi theo bên cạnh Lương Huân cũng đứng phắt dậy. Bọn họ hất cằm với dáng vẻ như lưu manh, dùng tay chỉ vào đám người kích động và uy hiếp bọn họ:

"Ngồi xuống!"

"Tao xem ai dám động đậy."

"Mày tính làm phản à..."

Chỉ có người trông nhỏ bé đeo mặt nạ kia vẫn đứng yên sau lưng Lương Huân, không hề nhúc nhích, giống như cột điện vậy.

Mấy người này đều để kiểu tóc kỳ lạ, đeo dây chuyền vàng, nhẫn bạc, trên mặt giống như hung thần ác sát*, thật sự đã dọa mấy người trẻ tuổi bên quán bar.

Hung thần ác sát: hung thần ác thần ý như quỷ dữ, vẻ mặt ghê gởm, thủ đoạn tàn nhẫn.

"Tất cả ngồi xuống." Ngô Tịch Hân nhíu mày trầm giọng nói với những người trẻ tuổi kia. Mọi người rất không cam lòng. Nhưng sau khi Ngô Tịch Hân tức giận lại quát một tiếng "ngồi xuống", bọn họ cuối cùng mới thành thật ngồi xuống, nhưng vẫn nhìn đám người Lương Huân với ánh mắt căm phẫn.

Ngô Tịch Hân hít sâu một hơi và xoay qua nhìn Lương Huân.

"Cậu Lương, mong cậu hãy thả cậu ấy ra." Trong lòng Ngô Tịch Hân rất không muốn nói chuyện với Lương Huân. Mình căn bản không quen biết anh ta. Mấy hôm trước anh ta đột nhiên chạy đến trước mặt Ngô Tịch Hân và tự giới thiệu. Trong mấy ngày này, anh ta hết mời mình ăn cơm lại mời mình xem phim, làm sao Ngô Tịch Hân có thể không nhìn ra được ý định của Lương Huân. Ngô Tịch Hân rất ghét Lương Huân, từ chối tất cả lời mời của anh ta.

Nhưng Lương Huân vẫn theo sát Ngô Tịch Hân giống như một cái đuôi. Ngô Tịch Hân hiểu rõ Lương Huân cũng là một cậu chủ con nhà giàu, cô bó tay không làm gì được.

"Thả à? Nó vừa muốn tấn công tôi, nếu thả nó đi như vậy, Lương Huân tôi còn lăn lộn thế nào ở trước mặt các anh em nữa?" Lương Huân buồn cười nói. Chân anh ta nghiền lên trên mặt Tiểu Liêu vài cái. Tiểu Liêu đau đớn phát ra mấy tiếng "a a".

Đám người trẻ tuổi trong quán bar thoáng chấn động, trong lòng của bọn họ vô cúng sốt ruột.

Ngô Tịch Hân nhíu mày. Cô ta đang cố suy tính xem thế nào để cứu Tiểu Liêu về.


"Anh muốn thế nào?" Ngô Tịch Hân nhìn chằm chằm vào Lương Huân hỏi, trong lòng cô ta thật ra đang thấp thỏm lo lắng. Xem ra hôm nay Lương Huân đến đây là có âm mưu rồi.

"À..." Lương Huân khẽ cười. Anh ta móc chùm chìa khoá ra, dùng dũa móng tay chỉnh lại móng tay của mình, hờ hững nói: "Rất đơn giản, tôi đến quán bar uống rượu, uống xong rồi, tôi tất nhiên sẽ rời đi. Về phần kẻ này à, trong mắt tôi, nó chẳng đáng một xu."

Lương Huân dùng chân lăn đầu của Tiểu Liêu như lăn quả dưa hấu.

"Lấy rượu cho bọn họ!" Ngô Tịch Hân nói với mấy người trẻ tuổi trong quán bar. Mấy nam nhân viên phục vụ trừng mắt với đám người Lương Huân, lại muốn đi tới quầy lấy rượu cho đám người Lương Huân.

"Khoan đã, cô chủ Ngô, tôi và anh em của tôi tới ủng hộ cô, cô không tỏ chút thái độ, lại bảo mấy thằng trai bao này mang rượu lên, chắc tôi và các anh em của tôi sẽ không vui đâu. Ở chỗ cô đâu phải không có phụ nữ. Cô bảo mấy cô ấy mang rượu lên mới là đạo đãi khách chứ?" Lương Huân soi đèn xem móng tay mình chỉnh thế nào.

Tất cả mọi người trong đó có cả Ngô Tịch Hân đều bất mãn thở hắt ra một hơi, nhưng muốn tiễn vị ác thần này đi thì chỉ có thể làm theo ý chúng.

"Tiểu Tịnh, Linh Linh, A Trân, Nam Nhân Bà, các em đi theo chị lấy rượu, tiếp đón khách." Ngô Tịch Hân gọi bốn cô gái và đi cùng với các cô ấy tới quầy bar lấy rượu, một người cầm một chén rượu, đi về phía đám người Lương Huân.

Nhìn Ngô Tịch Hân và bốn người đẹp đi về phía mình, ánh mắt đám người Lương Huân lộ rõ vẻ dâm tà.

"Cút ngay!" Lương Huân đạp vào đầu Tiểu Liêu, đá cậu ta ra.

"Mời cậu Lương." Ngô Tịch Hân cầm ly đi tới trước mặt Lương Huân, thấy Lương Huân nhìn mình với dáng vẻ háo sắc, Ngô Tịch Hân lại lo lắng không yên, còn có cảm giác buồn nôn, chỉ muốn nhanh chóng cách xa anh ta.

"Được, tôi uống. Cô Ngô tự tay đưa rượu ngon tới, sao tôi dám phụ lòng chứ?" Ánh mắt Lương Huân chưa từng rời khỏi gương mặt của Ngô Tịch Hân. Tay anh ta chậm rãi đưa về phía cốc rượu. Khi sắp cầm lấy cốc rượu, Lương Huân đột nhiên nắm lấy tay của Ngô Tịch Hân, Ngô Tịch Hân run rẩy mạnh làm cốc rượu rơi xuống đất, mà tay cô ta đã Lương Huân nắm chặt.

Đồng thời bốn gã đi theo Lương Huân cũng hoặc ôm hoặc kéo cô gái tới đưa rượu cho mình. Bốn cô gái đều hoảng sợ hét lên.

"Thả tôi ra, anh làm gì... A." Ngô Tịch Hân sợ hãi hét to. Cô ta cảm giác người mất cân bằng và ngã vào trong lòng một người.

"Làm gì à? Tôi có thể làm gì chứ..." Lương Huân ôm chặt Ngô Tịch Hân trong lòng. Anh ta cúi đầu nhìn gương mặt còn xinh hơn minh tinh của Ngô Tịch Hân. Anh ta đã đói khát khó nhịn được từ lâu. Ngô Tịch Hân chỉ dựa vào trên người anh ta, anh ta đã cảm giác được “tài nguyên” quá đầy đặn trên người Ngô Tịch Hân. Lúc này Lương Huân giống như phạm nhân ngồi tù suốt ba mươi năm mới ra tù, lần đầu nhìn thấy phụ nữ. Ánh mắt anh ta càng dâm tà hơn, hầu kết chuyển động không ngừng. Anh ta không chờ được nữa, ép đôi môi xuống...