[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 125: Tôi là bạn của cậu





"Được rồi, cậu đừng miên man suy nghĩ nữa, bình tĩnh đi..." Tần Hằng thấy tâm trạng của Soái đang rất tệ, anh đặt tay lên vai Soái rồi an ủi, nhờ vậy mà Soái cũng bình tĩnh hơn phần nào.

"Tôi hỏi cậu chuyện này, cậu thấy giữa tôi và Lương Huân ai là người đối xử với cậu một cách công bằng?"

"Ờ..." Soái nghiêm túc suy ngẫm một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Cậu."

"Tốt, rất tốt..." Tần Hằng không nói thêm gì, anh nghĩ thầm Soái có thể phán đoán một cách chính xác như vậy đã là rất tiến bộ rồi.

"Cậu thấy mấy chuyện mà Lương Huân bắt cậu làm có đúng không?"

"Không không, nhưng anh ta là chủ của tôi, cũng là ân nhân của tôi, tôi phải nghe lời anh ta mới phải." Soái bối rồi nói.

"Tôi vẫn cho rằng cậu đã bị tên đó tẩy não rồi, mong cậu từ này về sau sẽ không bao giờ giúp tên đó làm những chuyện sai trái nữa." Tần Hằng nghiêm túc nhìn Soái rồi nói: "Soái, tên thật của cậu là gì?"

"Tôi tên Trương Tiểu Phàm."

"Tên của cậu rất hay!" Tần Hằng hào sảng cười: "Từ bây giờ cậu đã là bạn của tôi rồi! Sau này cứ tới tìm tôi chơi!"

"Bạn?" Soái ngơ ngác lầm bầm, anh ta chột dạ nhìn Tần Hằng, vẫn không thể tin được những lời Tần Hằng vừa nói: "Cậu nói tôi... Là bạn của cậu?"

"Đúng! Chúng ta là bạn bè! Cũng có thể nói là anh em." Tần Hằng cười trả lời.


Soái lại cúi đầu, anh ta đưa tay lau nước mắt. Bạn bè, đây là một từ mà anh ta vẫn hằng khát vọng, nhưng vẫn luôn rất xa vời.

"Nước mắt nam nhi không dễ rơi, nếu cậu khóc lóc tỉ tê như vậy thì tôi sẽ mất mặt lắm." Tần Hằng cười nói.

"Tôi không khóc." Soái khó khăn lắm mới có một người bạn, anh ta cũng không muốn khiến bạn mình phải mất mặt, nhưng đôi mắt của anh ta lộ ra qua chiếc mặt nạ lại đỏ hoe.

"Phàm, nếu lần sau Lương Huân lại sai cậu tới giết tôi, liệu cậu có làm theo không?"

"Không, tôi sẽ không giết bạn của mình, cũng sẽ không để bạn bè bị kẻ nào ức hiếp!" Soái nói ngay không chút do dự.

"Anh em tốt!" Tần Hằng vui vẻ vỗ vai Soái, lúc này Soái cũng nở một nụ cười thật lòng, đây là nụ cười chân thật đầu tiên của anh ta.

"Tôi phải đi rồi, nếu chủ nhân không tìm thấy tôi thì ngài ấy sẽ tức giận lắm." Soái nói với Tần Hằng.

"Được, nhưng tôi mong anh hãy nhớ kỹ những gì anh đã nói với tôi." Trong ánh mắt của Tần Hằng không có vẻ thương hại, kỳ thị hay nhạo báng, ánh mắt ấy chỉ chứa đựng một người bạn.

"Được!" Soái gật đầu. Khi quay lưng định bỏ đi thì anh ta bỗng đưa mắt nhìn về phía Giai Gai.

"Giai Giai, em lại ôm Soái một cái đi." Tần Hằng nhìn Giai Giai rồi nói, Ngô Tịch Hân cũng kéo Giai Giai ra, nhưng Giai Giai lại cố núp ra sau lưng cô.

Tần Hằng lúng túng cười nhìn Soái, không biết trong lòng anh ta cảm thấy thế nào, Soái chỉ quay người rồi lững thững đi khỏi.

"Giai Giai, Soái là ân nhân của em, em làm vậy sẽ khiến cậu ấy rất buồn lòng." Tần Hằng ngồi xuống trước mặt Giai Giai rồi nói.

"Nhưng chú đó là quỷ mà." Giai Giai nói rồi hôm lấy Ngô Tịch Hân, rõ ràng cô bé vẫn còn rất sợ Soái. Tần Hằng thở dài, trẻ con không biết lựa lời, hơn nữa Giai Giai còn có vấn đề về trí não, nếu cô bé đã nói như vậy thì anh còn biết làm gì hơn chứ?

Tần Hằng bắt xe đưa mẹ con hai người họ tới đồn cảnh sát, anh cũng rất muốn biết rốt cuộc hai người kia vì lý do gì mà lại bắt cóc Giai Giai.

Người phụ trách vụ án lần này đưa ba người họ đến bên ngoài phòng thẩm vấn, xuyên qua lớp của sổ họ trông thấy hai tên bắt cóc kia, chúng đang bị cảnh sát tra hỏi, nhưng trông nét mặt hai viên viên cảnh sát kia thỉnh thoảng nghiêm nghị cau mày thì Tần Hằng liền biết ngay, quá trình thẩm vấn không quá suôn sẻ.

Hơn hai tiếng sau, hai viên cảnh sát thẩm vấn kia đi ra ngoài, Tần Hằng và Ngô Tịch Hân cùng cho lời khai, Tần Hằng dò hỏi tình hình thẩm vấn hai tên nghi phạm kia.

"Hai người đó xem ra cũng thuộc hàng thứ dữ đó, không chịu trả lời vào trọng tâm câu hỏi, cứ nói ba phải thôi, khiến cho quá trình thẩm vấn gặp rất nhiều khó khăn, nhưng mọi người cứ yên tâm đi, chúng tôi đang nắm giữ rất nhiều chứng cứ, nhất định sẽ tống bọn họ vào tù thôi." Hai viên cảnh sát đảm bảo với Tần Hằng.

"Cảm ơn đồng chí cảnh sát!" Tần Hằng kính trọng nói, Ngô Tịch Hân cũng gật đầu cảm ơn, Giai Giai vẫn đang hỏi hai viên cảnh sát kia đòi ăn đạn chuối.

"Chúng ta về trước đã." Tần Hằng nói với Ngô Tịch Hân, theo như thái độ của cảnh sát thì có vẻ hôm nay sẽ không có kết quả gì đâu, mà bây giờ trời cũng tối rồi, phải quay về thôi.

Hai người đang muốn bước ra khỏi đồn cảnh sát thì có một người đàn ông trạc bốn mươi bước ra từ trong văn phòng, ông ta vừa bước ra thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông.

"Cục trưởng."

"Đội trưởng."

"Sếp."


Người đàn ông đó chính là cục trưởng cục cảnh sát, ông ta gật đầu một cái xem như chào hỏi cấp dưới, đôi mày vẫn cau chặt, không biết ông ta đang gặp phải chuyện gì phiền lòng.

Cục trưởng gọi hai viên cảnh sát lúc nãy xử lý vụ án của Giai Giai lại rồi nhỏ giọng nói gì đó với bọn họ, sau cùng vẫy tay nói: "Đi đi."

Hai viên cảnh sát kia đi về phía phòng tạm giam, vẻ mặt hết sức bất bình.

Cục trưởng nhìn thấy mấy người Tần Hằng thì liền bước đến: "Xin lỗi, không phải tôi không trình lên cấp trên đòi xử án, nhưng phía trên tạo áp lực dữ quá, một cục trưởng nho nhỏ như tôi không thể chống đối lại được, tôi khuyên mọi người một câu, nếu thật sự hết cách thì hãy chấp nhận đi xin lỗi người mà các anh đã làm mích lòng đi..."

Tần Hằng và Ngô Tịch Hân còn chưa kịp hiểu lý do tại sao cục trưởng lại nói với họ những lời đó thì đã thấy hai tên nghi phạm kia đắc ý bước ra khỏi phòng tạm giam.

"A... Cục trưởng, bọn họ được thả ra rồi kìa!" Ngô Tịch Hân túm lấy cánh tay của Tần Hằng, đoạn cô ta hoảng hốt nói với cục trưởng.

Lúc này cục trưởng còn có thể nói thêm gì được nữa?

"Ha ha, người đẹp à, lại gặp nhau rồi." Một tên nghi phạm bước đến trước mặt Ngô Tịch Hân rồi cợt nhả nói.

"Mau cút nhanh!" Cục trưởng túc giận mắng. Ngay trước mặt ông ta mà dám ngạo mạn như vậy, đúng là không xem ông ra gì mà.

"Đội trưởng à, tốt hơn là ông nên biết điều chút, nếu anh Mao muốn đá ông xuống ghế thì chỉ cần một cau thôi đó." Tên nghi phạm kia huênh hoang trừng mắt nhìn cục trưởng, tên đó đoán chắc rằng nhờ anh Mao mà bọn họ mới được thả ra.

Lúc này cục trưởng cũng chỉ biết trợn trừng mắt để thể hiện sự tức giận của mình, nhưng rồi ông ta cũng chẳng dám nói gì hai tên đó nữa.

"Chà, đồ nhát cáy!" Tên nghi phạm huênh hoang mắng cục trưởng, đoạn tên đó lại nhìn về phía Giai Giai đang trốn sau lưng Ngô Tịch Hân rồi nở một nụ cười gian ác: "Cô bé à, lần này không bắt được cháu, lần sau cháu phải cẩn thận nha, rất có thể chú sẽ quay lại tìm cháu đó."

Dứt lời tên đó liền đưa tao muốn nhéo mặt Giai Giai.

Nhưng có người đã đứng chắn trước mặt tên đó, khi tên đó tức tối ngẩng đầu lên thì lại trông thấy khuôn mặt đầy vẻ châm chọc của Tần Hằng.

Tuy bọn chúng đã từng bị Tần Hằng đánh một trận, nhưng hiện giờ chúng có anh Mao bao che rồi, còn sợ cái quái gì nữa chứ.

"Né ngay, mày không biết tao là đàn em của ai à? Nếu còn không cút thì tao sẽ cho mày một bài học nhớ đời!" Một tên nghi phạm chỉ vào mặt Tần Hằng rồi chửi.

"Ồ? Đúng thật là tôi không biết các người là tai sai của ai, nếu không ngại thì nói thử cho tôi nghe xem sao."

"Mày chán sống rồi phải không, lắng tai mà nghe cho kỹ đây, chúng tao là đàn em của anh Mao Hậu! Sao rồi, sợ chưa hả thằng thỏ đế?"

"Tôi chẳng biết Mao Hậu Mao nhị gì hết, nhưng nếu các người không ăn nói cho đàng hoàng thì đừng trách sao tôi không nương tay." Khuôn mặt của Tần Hằng bỗng tối sầm lại, Mao Hậu là ai chứ? Với thân phận của anh thì còn cần để ý đến đám người đó sao?

"Mẹ, nhóc con huênh hoang quá nhỉ, bố mày không thích ăn nói đàng hoàng đấy! Có ngon thì nhào vô đi, thằng thỏ đế kia." Một tên nghi phạm nhao nhao nói.

"Bịch!" Tần Hằng tung một đấm vào mặt tên kia.

"Mẹ nó, mày dám đánh thật à?" Tên còn lại kinh ngạc nói, đến khi tên đó kịp hoàn hồn lại thì đã ăn ngay một cú đấm thẳng vào mũi rồi ngã lăn quay ra đất.

"Đội trưởng, thằng đó đánh người ngay trước mặt ông kìa! Mau bắt nó lại!" Hai tên nghi phạm chỉ vào Tần Hằng rồi nói với cục trưởng.


"Cục trưởng, ông nghe thấy mà đúng không, chính bọn họ đã bảo tôi đánh mà!" Tần Hằng ra vẻ vô tôi nói, dứt lời anh chào hỏi cục trưởng và cảnh sát rồi kéo Ngô Tịch Hân và Giai Giai ra ngoài.

Nhìn theo bóng Tần Hằng và Ngô Tịch Hân đi khỏi, cục trưởng âm thầm thở phào một hơi, lý do ông ta thả hai tên nghi phạm kia không đơn giản là vì áp lực từ cấp trên, đó chỉ là để che đậy thôi, còn lý do thật sự là vì bọn họ muốn thả dây dài câu cá lớn, đợi đến khi nắm giữa được nhiều chứng cứ của Kỳ Môn hơn thì sẽ tóm gọn bọn này luôn một lượt.

Tần Hằng bắt xe quay về nhà với Ngô Tịch Hân và Giai Giai.

Ngô Tịch Hân nấu cơm tối, sau khi ăn xong cô ta liền dỗ cho Giai Giai ngủ.

Tần Hằng vẫn ngồi trên chiếc sô pha ngoài phòng khách, khi Ngô Tịch Hân bước ra từ phòng của Giai Giai thì anh liền gọi cô ta lại.

"Tại sao lại có người tới tận nhà đánh chị vậy?" Tần Hằng hỏi, khuôn mặt anh nghiêm nghị.

"A..." Bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, khuôn mặt Ngô Tịch Hân lộ rõ vẻ hốt hoảng: "Cậu... Cậu đang nói gì vậy? Làm gì có người đánh tôi chứ?"

"Chị Ngô, chị đừng lừa tôi, hôm nay ở trường học Giai Giai đã nói hết với tôi rồi, buổi tối sẽ có người xông vào đánh chị, còn kéo chị vào phòng..."

Thấy Tần Hằng đã biết hết mọi chuyện, Ngô Tịch Hân đau khổ ngồi trên sô pha.

"Sao lại như vậy, chị nói tôi nghe thử, biết đâu tôi sẽ giúp được." Tần Hằng nhẹ giọng an ủi.

"Cậu không giúp tôi được đâu, nhưng chuyện này nói ra cũng không sao cả." Ngô Tịch Hân bình tĩnh nói: "Thật ra trước kia tôi có một người đàn ông, chúng tôi sống cũng nhau rất hành phúc, lúc đó đừng nói là bắt nạt tôi, ai thấy tôi cũng phải kính nể cả."

"Nhưng sau này lại có chuyện chẳng may xảy ra, anh ấy bị buộc phải rời khỏi Kim Lăng, không có anh ấy bảo vệ tôi mới bắt đầu bị ức hiếp."

"Người đó là ai? Sao lại vứt bỏ chị?" Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tần Hằng là Ngô Tịch Hân đã gặp phải một tên cặn bã.

"Không phải anh ấy vứt bỏ tôi, mà là tình hình lúc đó buộc anh ấy phải đi." Ngô Tịch Hân nhìn về phía Tần Hằng: "Cậu có biết Thanh Long Hội không? Anh ấy là một trong các đường chủ của Thanh Long Hội, hơn hai tháng trước Thanh Long Hội đã bị một tên nhà giàu nào đó thủ tiêu, người nọ không cho phép có bất kỳ dấu về nào của Thanh Long Hội sót lại trên đất Kim Lăng, nếu anh ấy vẫn ở lại đây thì sẽ bị giết chết! Vậy nên anh ấy buộc lòng phải đi khỏi đây."

"Thanh Long Hội..." Tần Hằng nghe vậy thì sững người, chính anh đã lệnh cho Khổng Quý Quân tiêu diệt triệt để Thanh Long Hội, không ngờ rằng tên nhà giàu đã đuổi người yêu của Ngô Tịch Hân lại chính là mình, anh ngơ ngác nói: "Tôi nghe nói hình như Thanh Long Hội rất ác ôn, có lẽ người nhà giàu kia chỉ muốn làm việc tốt mà thôi."

"Việc tốt?" Ánh mắt của Ngô Tịch Hân có vẻ gì đó thù hằn: "Tên đó đuổi người yêu của tôi đi, khiến tôi trở thành như bây giờ, đó là việc tốt sao? Chẳng nhẽ cứ hễ là người của Thanh Long Hội thì đều độc ác hết hay sao? Người yêu của tôi rõ ràng rất chính trực đàng hoàng..."

"Sau khi Thanh Long Hội bị tiêu diệt, các băng phái lớn nhỏ khắp Kim Lăng thi nhau vùng dậy, người yêu của tôi đi rồi, bọn họ chẳng cần nể nang gì cả, nhân lúc tối trời đến nahf tôi thu tiền bảo kê, tôi thân đàn bà làm sao chống trả lại được chúng chứ?"

Nói đến đây, nước mắt của Ngô Tịch Hân liền tuôn dài trên má.