[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 127: Sao bà ta lại biến thành thế này





“Á...” Mao Hậu bị Tần Hằng giữ chặt phát ra tiếng rên đau khổ, trên mặt ông từ trán xuống cằm dần xuất hiện một đường máu, đầu tiên là chảy ra máu, rồi máu tươi đen ngòm nhanh chóng chảy ồ ạt ra ngoài, Mao Hậu trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm bà lão, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông không thể nào tin được bà lão mà mình nhìn thấy lại lợi hại đến thế, cổ ông cứng nhắc, rồi tắt thở.

Tần Hằng cũng sửng sốt, mới nãy anh chỉ thấy một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, ánh đao chỉ cách đầu anh mười mấy centimet, một giọt máu nóng hổi rơi xuống cánh tay Tần Hằng, anh giật mình, vội buông tay ra, Mao Hậu đã mất hết sức lực ngã xuống sàn.

Chỉ thấy bà lão nhanh chóng quỳ xuống sàn, áp sát đầu mình vào đầu Mao Hậu, bắt đầu dùng miệng hút máu chảy ra trên đầu ông ta.

Cập nhật sớm nhất tại.

Từng tiếng “rột rột” cực kỳ đáng sợ vang lên.

Tần Hằng bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ chết khiếp, chẳng dám nhúc nhích, sợ mình vừa xoay người, bà lão sẽ cho anh một dao.

Một phút sau, bà lão ngẩng đầu lên, ngón tay khẽ lau vết máu tươi trên miệng, rồi lẩm bẩm: “Mùi vị không tệ...”

Câu nói này càng khiến Tần Hằng sởn gai ốc, trong lòng cực kỳ hỗn loạn.

“Cậu...” Đúng lúc này, ánh mắt bà lão bắn về phía Tần Hằng, tim anh khẽ run lên, nhấc chân đạp bà lão, anh đã chứng kiến bà ta giết người, nên chắc chắn bà ta sẽ giết anh diệt khẩu, Tần Hằng muốn mượn ưu thế mình đứng cao hơn, để khống chế bà lão, chí ít sẽ tạo cơ hội để anh chạy thoát thân.


Mắt bà lão nghiêm lại, nhẹ nhàng giơ tay đỡ bàn chân của Tần Hằng, anh bỗng thấy tê dại, hai chân mềm nhũn ngồi bệch xuống sàn, chưa kịp phản ứng lại thì “phập”, con dao chém chết Mao Hậu lúc nãy đang cắm trên tủ bếp bên cạnh đầu anh, chỉ cách mặt anh chưa tới mười cm, anh vô thức nuốt nước miếng, khi thấy trên lưỡi dao vẫn còn lưu lại vết máu loang lổ.

“Nể tình lúc nãy cậu cứu tôi một mạng, nên tôi tha cho cậu, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai.” Bà lão đứng dậy, ánh mắt không còn lạnh lẽo nữa, mà chỉ có sự mỉa mai, như đang cười nhạo Tần Hằng không biết tự lượng sức mình.

Điều khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên là, giờ giọng nói bà đã thay đổi quá nhiều, không còn giống bà lão bảy tám mươi tuổi như trước nữa, mà giống người phụ nữ hơn 40 tuổi, ánh mắt cũng sáng ngời hơn.

Nói xong, bà lão liền đi về phía cửa sổ đang mở, chẳng lẽ lúc nãy bà ta vào phòng từ cửa sổ? Giờ Tần Hằng mới nhận ra cửa sổ lưới đã nát vụn, đầu anh bỗng lóe lên một suy nghĩ, giờ bà ta định làm gì? Nhảy lầu ư? Nhưng đây là tầng 9!

“Bà à...” Thấy bà lão định nhảy xuống, Tần Hằng lớn tiếng gọi, nhưng bà lão đã vươn người, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Tần Hằng vội đứng dậy chạy tới bên cửa sổ, lúc nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, anh há hốc mồm, kinh ngạc đến mức chẳng nói nên lời.

Chỉ thấy bà lão không rơi xuống lầu như Tần Hằng nghĩ, mà như một đại hiệp trong phim truyền hình, nhẹ nhàng đáp xuống mặt tiền một căn phòng ở khu chung cư thấp hơn, rồi lại bật lên, mất dạng.

Tần Hằng ngơ ngác nhìn xuống dưới lầu, giờ anh vẫn chưa thể tin rằng, những gì mình chứng kiến là thật.

Tần Hằng hoàn hồn, nhìn Mao Hậu đang nằm dưới sàn, vết máu trên đầu ông ta đã khô được một nửa, không có vết máu mới chảy ra ngoài, như đã bị bà lão hút cạn.

Tần Hằng vòng qua người Mao Hậu, đi ra khỏi phòng bếp.

“Tần Hằng...” Đúng lúc này, Ngô Tịch Hân dè dặt đi ra ngoài, thấy Tần Hằng thì chạy tới chỗ anh ngay, xem thử anh có bị thương chỗ nào không.

“Ông ta đâu?” Ngô Tịch Hân lo lắng hỏi.

“Chết rồi!” Tần Hằng liếc nhìn về phía phòng bếp rồi đáp.

“Chết rồi?” Ngô Tịch Hân ngạc nhiên, cô từ từ đi về phía phòng bếp, rồi mở cửa ra nhìn, thấy Mao Hậu đang nằm dưới sàn như cái xác khô, thì nhất thời buồn nôn, cúi người nôn thốc nôn tháo. truyện tiên hiệp hay

“Sao lại thế này?” Ngô Tịch Hân kiềm chế cơn buồn nôn trong người, đi tới chỗ Tần Hằng, Mao Hậu là đường chủ Kỳ Môn, nên giết ông ta là chuyện lớn, nói không chừng còn phải đền mạng, nên cô vội nói: “Chúng ta mau chạy thôi, nhân lúc người bên Kỳ Môn vẫn chưa tìm tới đây...”

Nói xong, Ngô Tịch Hân nắm tay Tần Hằng, định chạy ra ngoài.

“Chị Ngô, chị đừng lo, chuyện này không liên quan đến chị, chị cứ tin em, em sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này.” Tần Hằng giữ tay Ngô Tịch Hân an ủi.

“Ây ya, sao cậu lại không hiểu thế? Tôi nói với cậu rồi, Mao Hậu không phải người bình thường, mà là đường chủ Kỳ Môn, một khi Kỳ Môn đã truy sát sẽ giết thẳng tay, cậu hiểu chưa?” Ngô Tịch Hân sốt sắng nói, cô cảm thấy Tần Hằng là chàng sinh viên ngây thơ, chưa trải sự đời.


“Chị nghe em nói này, em biết có lẽ chị không tin, nhưng mong chị hãy tin những gì em đang nói đều là sự thật, cho dù em giết Mao Hậu, thì Kỳ Môn cũng chẳng dám động vào một ngón tay của em, em sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này, được không?” Tần Hằng giữ vai Ngô Tịch Hân, nói từng câu từng chữ.

Thấy Tần Hằng nói kiên quyết như thế, Ngô Tịch Hân không biết nên nói gì mới phải.

“Được rồi, giờ chị và Giai Giai cứ ở khách sạn trước đi, chuyện này cứ để em xử lý là được!” Tần Hằng nói xong thì khoác vai Ngô Tịch Hân đi ra ngoài, dẫn theo Giai Giai đang đợi bọn họ trước cửa tòa nhà đơn nguyên, anh tìm một khách sạn ở gần đó, rồi sắp xếp cho hai mẹ con ở đấy trước.

Ra khỏi khách sạn, Tần Hằng bắt taxi trở về Nhà trọ Tử Huyên, bảo Thẩm Vạn Thiên tới đây gặp anh.

“Cậu cả, cậu...” Thấy bộ dạng bẩn thỉu của Tần Hằng, Thẩm Vạn Thiên không khỏi ngạc nhiên hỏi.

“Không có gì.” Giờ Tần Hằng không còn bận tâm quần áo mình thế nào, toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt lên người Mao Hậu đã chết, ngộ nhỡ bị cảnh sát tìm thấy trước, sẽ thu hút một lượng lớn truyền thông, như vậy chuyện này sẽ khó mà giải quyết: “Ông tới căn hộ 903 tòa nhà đơn nguyên 1 khu chung cư số 2 khúc sông Hoài, có một thi thể trong phòng bếp, nạn nhân là đường chủ Kỳ Môn, tên là Mao Hậu, ông mau cử người tới đó xử lý đi!”

“Vâng!” Thẩm Vạn Thiên nghe xong thì cả kinh, ông không ngạc nhiên vì Kỳ Môn, mà ông nghĩ chắc chắn người chết kia đã gây bất lợi cho Tần Hằng, nghĩ tới trước đó có lẽ anh đã gặp nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng Thẩm Vạn Thiên cực kỳ sợ hãi, ông cử một thuộc hạ tới đó xử lý thi thể xong, thì quay lại chỗ Tần Hằng, quỳ trước mặt anh ngay: “Thuộc hạ không bảo vệ cậu cả chu toàn, mong cậu cả giáng tội...”

“Được rồi, ông đứng lên đi.” Tần Hằng lạnh nhạt nói, tối nay là tình huống bất ngờ, cho dù mình thật sự xảy ra chuyện, cũng không phải trách nhiệm của Thẩm Vạn Thiên, Tần Hằng ra lệnh lần nữa, ông ta mới đứng dậy: “Tôi hỏi ông, người chết lần này là đường chủ Kỳ Môn có khó xử lý không?”

“Cậu cả, cậu nghĩ nhiều rồi, Kỳ Môn chỉ là một băng đảng mới nổi lên gần đây, nói tới mới nhớ, hay là cậu yêu cầu Bộ Võ Lực diệt trừ tận gốc Hội Thanh Long, vậy thì Kỳ Môn hoàn toàn không thể quật khởi được, chỉ cần cậu mở miệng, thì việc tiêu diệt bọn họ sẽ dễ như trở bàn tay...” Thẩm Vạn Thiên hoàn toàn xem nhẹ Kỳ Môn.

Tần Hằng gật đầu, đúng như Thẩm Vạn Thiên nói, nghĩ đến thế trận và hiệu suất của tiểu đội số ba Bộ Võ Lực khu vực Hoa Đông, khi tới đại học Kim Lăng cứu mình lần đó, chẳng phải sẽ dễ dàng đối phó với Kỳ Môn à?

“Nếu bọn họ dám gây bất lợi cho cậu, thì cậu có muốn diệt trừ tận gốc bọn họ không?”

“Tạm thời thì chưa, đợi xử lý xong chuyện Mao Hậu đã rồi hẵng nói.” Tần Hằng suy xét nói.

Một tiếng sau, người mà Thẩm Vạn Thiên cử đi đã gửi tin tới.

“Cậu cả, hiện trường đã được xử lý ổn thỏa, người chúng ta đã xóa toàn bộ video mà Mao Hậu và cậu đi vào khu chung cư, hơn nữa theo tin tức bên bộ tình báo chúng ta, Mao Hậu không có thân thích, nên sẽ không có ai báo cảnh sát, giờ có lẽ chỉ có người Kỳ Môn mới phát hiện ra ông ta mất tích, chúng ta có thể nắm giữ động thái mới nhất của họ trong khoảng thời gian sớm nhất...”

“Các ông làm tốt lắm, vất vả cho ông rồi, ông về trước đi, tôi cũng hơi mệt rồi.” Chuyện tối nay xem như đã được giải quyết ổn thỏa, Tần Hằng cảm thấy cả người uể oải, Thẩm Vạn Thiên vừa rời đi, anh liền về phòng ngủ.

Hai ngày trôi qua yên bình, như thể chuyện Mao Hậu chết chưa từng xảy ra, trong hai ngày này, mẹ con Ngô Tịch Hân luôn ở trong khách sạn, Tần Hằng luôn chú ý đến động thái của Kỳ Môn, theo báo cáo của Thẩm Vạn Thiên, Kỳ Môn đã bắt đầu phái người đi tìm kiếm bóng dáng Mao Hậu rồi.

Hôm nay, Tần Hằng ra khỏi Nhà trọ Tử Huyên, định bắt taxi đến khách sạn thăm mẹ con Ngô Tịch Hân, nhưng lúc đến trung tâm thành phố, anh lại muốn ăn sáng trước.

Một cửa hàng “Súp Thịt Bò Nhớ Mãi” đã thu hút sự chú ý của Tần Hằng, mặt tiền cổ kính với lá cờ bay phất phơ ở bên ngoài, tạo cảm giác cách một thế hệ cho người khác.


Cửa hàng làm ăn rất khấm khá, khách gần như ngồi kín tiệm, Tần Hằng ngồi trong góc gọi một bát súp thịt bò và hai cái bánh nướng không vừng, lúc anh đang thưởng thức món ngon, thì cửa hàng bỗng vang lên những tiếng nhận xét khe khẽ.

“Đẹp quá đi mất!”

“Cô ấy đẹp như tiên nữ vậy!”

“Trông cô ấy có vẻ chưa tới 20 tuổi, nếu lớn hơn nữa thì ai mà chịu nổi!”

...

Tần Hằng ngẩng đầu lên nhìn, thấy bóng lưng một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đang đi tới một bàn ăn trống, dù không nhìn thấy mặt cô gái, nhưng chỉ cần nhìn vóc dáng, mái tóc, làn da trắng mịn và những lời nhận xét của mọi người về cô ta, thì Tần Hằng nghĩ, đây chắc chắn là cô gái đẹp.

Nhưng cổ phục màu đỏ trên người cô gái làm Tần Hằng cảm thấy hơi quen.

Lúc anh đang nghi hoặc, thì cô gái đã ngồi xuống, Tần Hằng vừa nhìn thấy mặt cô gái thì nhất thời bị sặc, phun súp thịt bò xuống bàn.

Cô gái này chỉ mới 16 17 tuổi, dưới đôi mày lá liễu cong cong là cặp mắt sáng ngời như sao bầu trời đêm, đôi má ửng hồng có hai lúm đồng tiền, đôi môi vừa mỏng vừa mềm mại, tóc tết hai bím buộc nơ đỏ, ngồi thẳng lưng ở đó, dù không cười cũng không giận, nhưng lại toát ra khí chất của riêng mình.

Sở dĩ Tần Hằng giật mình là vì anh nhận ra, cô gái xinh đẹp này là bà lão đã giết chết Mao Hậu trong nhà Ngô Tịch Hân vào ba ngày trước, bộ đồ bà ta đang mặc là bộ đồ tối hôm đó, mặc dù lúc này bà ta đã biến thành cô gái 17 18 tuổi, nhưng Tần Hằng chắc chắn, đây là dáng vẻ hồi còn trẻ của bà lão!

Tần Hằng cúi đầu uống súp ngay, trong lòng anh vừa thấp thỏm lại vừa lo sợ, anh đã nhìn thấy bà lão giết người, cũng chứng kiến năng lực vượt khỏi nhận thức người bình thường của bà ta, ngộ nhỡ bà ta muốn giết anh diệt khẩu thì sao? Hơn nữa, rõ ràng bà ta là bà lão bảy tám mươi tuổi, sao thoáng chốc đã biến thành thiếu nữ 17 18 tuổi?

Cô gái xinh đẹp cũng chú ý đến Tần Hằng đang ngồi trong góc, lúc này khuôn mặt hờ hững mới nở nụ cười, nhưng bà ta chỉ liếc nhìn anh rồi mất hứng, gọi ông chủ tới: “Sao súp thịt bò của tôi vẫn chưa mang lên vậy?”

Giọng nói bà ta không còn là tiếng bà lão bảy tám mươi tuổi nữa, mà là tiếng cô gái 16 17 tuổi, nhưng rất lạnh lẽo.